Bà mới nghĩ ra cách tàn nhẫn như vậy để ép Lục Chinh đính hôn với tôi.
Tôi chỉ là quân cờ để bà chia rẽ Lục Chinh và Hứa San San.
Là bàn đạp để mở đường cho Lục Chinh.
Không trách được bà luôn xúi giục tôi tranh giành Lục Chinh với Hứa San San.
Khi tôi liên tiếp thua trước Hứa San San, bà khinh thường tôi vô dụng, không giữ được trái tim của Lục Chinh, nên không còn quan tâm đến tôi nữa, để mặc tôi một mình khó nhọc nuôi hai đứa con.
Lúc tôi quyết tâm đấu với Lục Chinh, bà lại âm thầm đ.â.m sau lưng tôi.
Từ đầu đến cuối, bà chưa từng thật lòng yêu thương tôi.
Chỉ có tính toán và lợi dụng.
__
Mẹ Lý ôm một chiếc hộp lớn, cười tươi bước vào phòng.
"Duyệt Duyệt, mẹ Lý chuẩn bị một bất ngờ cho con. Mau mở ra xem nào."
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy chiếc hộp, mở ra, giả vờ ngạc nhiên.
"Wow! Chiếc váy đẹp quá. Cảm ơn mẹ Lý."
Mẹ Lý cầm váy ướm lên người tôi, càng nhìn càng hài lòng.
"Đợi đến ngày con và Lục Chinh đính hôn, con mặc chiếc váy này nhé?"
"Được, khi nào đính hôn với Lục Chinh con sẽ mặc chiếc váy này."
Tôi sẽ tặng chiếc váy này cho Hứa San San.
Để cô ta làm con dâu của bà, hẳn sẽ rất thú vị.
Bà đã hại tôi cả đời, tôi cũng muốn bà cả đời không được yên lòng.
Tôi khoác tay mẹ Lý, mỉm cười: "Mẹ Lý, ngày mai con cũng có một bất ngờ dành cho mẹ."
12
Buổi lễ trưởng thành của tôi được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất trong thành phố.
Khách mời không đông, ngoài những người thân và bạn bè thân thiết của cha mẹ tôi, chỉ có Lục Chinh và mẹ Lý.
Mẹ Lý tươi cười trò chuyện cùng họ hàng của tôi.
Lục Chinh gượng gạo chào hỏi các chú và cậu của tôi.
Một nhân viên phục vụ bước vào hỏi: "Cô Phan, bên ngoài có một cô gái trẻ tên Hứa San San nói rằng cô mời cô ấy đến. Có nên mời cô ấy vào không?"
Nghe đến cái tên Hứa San San, Lục Chinh bỗng rùng mình, tức giận liếc nhìn tôi.
Mẹ Lý thì hài lòng mỉm cười, dành cho tôi một cái nhìn tán thưởng.
Mợ tôi cười lạnh, liếc nhìn Lục Chinh: "Có phải cô ta là người đã đẩy con, suýt chút nữa khiến con không thể vượt qua bài kiểm tra thể lực không?"
Tôi mỉm cười gật đầu, bảo nhân viên phục vụ mời Hứa San San vào.
Lục Chinh muốn ngăn cản, nhưng nhân viên phục vụ chẳng thèm để ý đến anh ta.
Hứa San San mặc chiếc váy trắng giống hệt lần nhảy cùng Lục Chinh, còn trang điểm nhẹ, tết tóc thành một kiểu b.í.m xinh đẹp.
Cô ta trông rất xinh xắn, lại đầy tự tin, cao ngạo đứng ở cửa.
Nhưng khi nhìn thấy tôi được mọi người vây quanh, ánh mắt Hứa San San lập tức trở nên ảm đạm.
Tựa như một nàng Lọ Lem xông vào bữa tiệc của hoàng tử, ngoài sự ngạc nhiên còn có cả sự tự ti.
Lục Chinh lập tức bước đến, dùng thân mình che chắn ánh mắt tò mò của mọi người hướng về Hứa San San.
Anh ta thật chu đáo, trước đây anh ta cũng đối xử với tôi như vậy.
"Sao em lại đến đây?" Trong mắt Lục Chinh đầy sự lo lắng.
"Là Phan Duyệt mời em tới. Cô ta nói hôm nay anh sẽ cầu hôn cô ta. Anh Chinh, anh đừng cầu hôn cô ta được không? Em thật sự rất thích anh. Em biết mình không bằng Phan Duyệt, nhưng em thực sự thích anh."
Giọng của Hứa San San càng lúc càng nhỏ dần.
Cô ta cũng chỉ vừa mới bước qua sinh nhật 18 tuổi. Nhìn sinh nhật của tôi, cô ta liền hiểu ngay khoảng cách giữa tôi và cô ta.
Nếu là Lục Chinh, cô ta cũng sẽ chọn tôi và từ bỏ chính mình.
Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Chinh, như người đang chìm nắm lấy chiếc phao duy nhất.
Thấy tôi mãi không có động thái gì, trên gương mặt mẹ Lý lộ rõ vẻ sốt ruột.
Bà nhắc nhở: "Duyệt Duyệt, con gọi cô ta đến làm gì?"
Tôi như bừng tỉnh, bảo nhân viên phục vụ đi lên phòng lấy một chiếc hộp lớn xuống, rồi đưa cho Hứa San San.
"Đây là lễ phục đính hôn mà mẹ Lý tặng cho con dâu tương lai của bà, cô thử xem có vừa không?"
Hứa San San cầm lấy chiếc hộp bằng hai tay, ngạc nhiên nhìn mẹ Lý.
"Dì ơi, dì muốn để anh Lục Chinh đính hôn với cháu sao? Còn tặng cháu lễ phục nữa?"
Lục Chinh bối rối nhìn tôi.
Anh ta đã rất khó khăn mới thuyết phục bản thân từ bỏ Hứa San San, chấp nhận đính hôn với tôi.
Anh ta đã dằn vặt suốt thời gian dài, không ngờ tôi lại đột nhiên không muốn đính hôn với anh ta nữa.
Tôi thật sự không cần anh ta.
Còn thay anh ta sắp đặt một màn "con dâu gặp nhà chồng" để công khai bắt ép mẹ anh ta chấp nhận Hứa San San.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ý tôi khi nói sẽ thành toàn cho anh ta.
Sự hoang mang trong mắt Lục Chinh ngày một tăng.
Tôi nhanh chóng lên tiếng trước khi anh ta kịp nói gì: "Anh có thích bất ngờ này không? Tôi đã chuẩn bị suốt nửa tháng."
Lục Chinh, lần này anh không cần phải nói xin lỗi với tôi nữa.
Cũng không cần nói cảm ơn.
Vì tôi chẳng có ý tốt đâu.
13
Mẹ Lý hoảng hốt giật lại chiếc váy từ tay Hứa San San.
"Đừng mơ! Cô cũng xứng sao? Đây là chiếc váy tôi tặng cho Duyệt Duyệt."