"Duyệt Duyệt, cô ấy thực sự không cố ý đánh em. Chỉ là quá bức xúc..."
Tôi hít sâu một hơi, ngắt lời anh ta: "Hay là bây giờ tôi báo cảnh sát?"
Lục Chinh biết rằng nếu tôi báo cảnh sát, Hứa San San chắc chắn sẽ không có cơ hội tham gia buổi khảo hạch.
Sau một hồi do dự, Lục Chinh tránh sang một bên.
Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt Hứa San San.
Đến giây cuối cùng, Lục Chinh vẫn không nỡ để Hứa San San chịu cú tát này.
Anh ta đẩy Hứa San San ra, tự đưa mặt mình ra đỡ.
Cái tát này, tôi dồn hết sức, để lại một vết đỏ trên mặt Lục Chinh.
Hứa San San kinh hô: "Anh Chinh? Sao anh lại làm vậy? Cô ta dựa vào đâu mà đánh anh? Em phải báo thù cho anh!"
Lục Chinh ngăn Hứa San San lại, mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Giờ được chưa?"
Nhìn vẻ mặt uất ức, phẫn nộ của họ, cứ như thể tôi mới là kẻ vô lý.
Thôi kệ.
Chỉ còn 12 ngày nữa là kết thúc rồi.
Nhẫn nhịn một chút vậy.
08
Lục Chinh một lòng chăm lo cho Hứa San San, sợ cô ta vì chuyện cha mẹ thất nghiệp mà ảnh hưởng đến buổi khảo hạch.
Thậm chí không nhận ra tôi không thi cùng phòng với họ.
Đến khi kiểm tra thể lực, Lục Chinh cuối cùng cũng nhận ra, hỏi tôi có phải đã đổi nguyện vọng hay không.
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lười biếng gật đầu.
Lục Chinh có vẻ hơi tức.
"Tại sao?"
"Đột nhiên cảm thấy không chịu được việc quản lý toàn quân sự hóa, nên không muốn thi nữa."
Lục Chinh truy hỏi nguyện vọng đầu tiên của tôi là trường nào.
Nói ra, biết đâu họ sẽ vui vẻ hơn, bớt gây chuyện cho tôi.
"Đại học Cảnh sát."
Lục Chinh vô thức lẩm bẩm: "Xa thế à?"
Xa mới không làm phiền được hai người các anh yêu nhau chứ.
Tôi không nói gì, bước ngang qua người Lục Chinh.
Lúc xuống bậc thang, một bàn tay từ phía sau đẩy tôi một cái.
Dù tôi kịp thời bám vào tay vịn, vẫn bị trật chân.
Không nghiêm trọng, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến điểm thể lực.
Hứa San San cười lạnh: "Cô suýt khiến tôi trượt khảo hạch, tôi cũng phải khiến cô trượt kiểm tra thể lực."
Tôi liếc nhìn camera giám sát trên đầu, không nói gì.
Sắp đến giờ kiểm tra rồi, tôi không có thời gian đôi co với Hứa San San.
Giám khảo biết tôi bị trật chân nên chuyển tên tôi xuống cuối danh sách, còn chu đáo gọi người đến xoa bóp cho tôi.
Mục đầu tiên là chạy 50m, tôi mất 15 giây.
Không đạt.
Có tổng cộng bốn mục, ba mục còn lại tôi bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn.
Nếu không, tôi sẽ không đậu vào đợt xét tuyển sớm.
Chỉ có thể tham gia xét tuyển thông thường.
Ánh mắt giám khảo nhìn tôi cũng đầy lo lắng.
Nhảy xa, lần đầu tiên tôi chỉ nhảy được 1,4m.
Đến lần thứ ba mới vừa đủ điểm.
Hai mục còn lại là chạy 800m và gập bụng, tôi đều đạt.
Vừa ra khỏi trường thi, tôi lập tức báo cảnh sát.
Hứa San San bị cảnh sát bắt giữ.
09
Lục Chinh lo đến phát điên, sau khi đàm phán với cảnh sát không có kết quả, anh ta đành mặt dày đến cầu xin tôi.
"Duyệt Duyệt, em có thể tha thứ cho San San không? Cô ấy không cố ý đâu."
Tôi hỏi Lục Chinh đã xem qua camera giám sát chưa.
Chỉ cần anh ta xem qua một lần, sẽ không nói ra những lời như thế.
Trong lòng Lục Chinh cũng hiểu rõ, Hứa San San hoàn toàn cố ý. Nhưng anh ta vẫn tìm cách bào chữa cho cô ta.
"Cô ấy có chút hiểu lầm với em. Anh sẽ từ từ khuyên nhủ cô ấy. Anh đảm bảo sau này cô ấy sẽ không làm bất kỳ điều gì tổn thương em nữa."
Hứa San San luôn nghĩ rằng chuyện ở quán bar là do tôi tự biên tự diễn, mục đích là chia rẽ cô ta và Lục Chinh.
Đó là một vết sẹo mà tôi không muốn ai biết, vậy mà họ hết lần này đến lần khác nhắc lại trước mặt tôi.
Bây giờ, Lục Chinh lại lôi chuyện đó ra.
Tôi kiên quyết từ chối: "Lời đảm bảo của anh không có tác dụng. Anh không kiểm soát được cô ta, cũng chẳng đủ cứng rắn để trừng phạt cô ta."
Lục Chinh bối rối đến cực điểm.
Vừa vì sự ngông cuồng của Hứa San San, vừa vì tôi không nể mặt anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không buông bỏ được Hứa San San.
"Em thực sự không thể..."
Tôi ngắt lời anh ta: "Làm sai thì phải chịu phạt, đây là hình phạt cô ta đáng phải nhận. Tôi sẽ không tha thứ."
Kiếp trước, tôi quá yếu đuối, luôn mềm lòng.
Chính vì vậy, Hứa San San mới hết lần này đến lần khác giẫm lên đầu tôi mà nhảy múa.
Lần này, tôi nhất định phải cho cô ta một bài học.
Tôi quay người trở về phòng, Lục Chinh nắm lấy cánh tay tôi, khẩn thiết cầu xin:
"Nếu anh dùng mười năm tốt đẹp giữa chúng ta để xin một ân huệ, em có thể nể mặt anh lần này không?"
Trong mười năm qua, Lục Chinh thực sự đối xử với tôi rất tốt.
Anh ta như một người anh trai ruột, luôn che chở, nhường nhịn tôi, thay tôi gánh mọi rắc rối, thậm chí vì tôi mà đánh nhau, mắng chửi người khác...
Đặc biệt là sau khi mẹ tôi qua đời.
Nếu không có anh ta, tôi có lẽ đã mắc bệnh tâm lý.
Làm sao có thể thi đỗ Đại học Cảnh sát được?