Tôi nhẹ nhàng phẩy tay: "Anh không cần phải giải thích, tôi không có quyền can thiệp tự do của anh. Lúc Hứa San San gửi video cho tôi, mẹ anh đúng lúc đứng cạnh tôi. Tôi không mách lẻo, đó là do cô ta xui xẻo thôi." Cố tình khoe khoang tình cảm trước mặt tôi thì nhận hậu quả thôi.
Nếu không phải cô ta cố ý chọc tức tôi, muốn tuyên bố chủ quyền với tôi, thì cũng chẳng bị mẹ Lý làm cho xấu hổ.
Lục Chinh cười cay đắng: "Em làm sao mà không có quyền can thiệp? Chờ nhận được giấy báo trúng tuyển, chúng ta sẽ đính hôn. Lúc đó anh sẽ là người của em. Em muốn sai gì, anh làm nấy, tận tụy hết lòng đến c.h.ế.t mới thôi."
Không đâu, tôi sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Quốc phòng, càng không đính hôn với anh ta.
Anh ta không cần phải chịu ấm ức thế này, cũng không cần miễn cưỡng dỗ dành tôi.
"Còn mười bốn ngày nữa, chịu khó chút đi."
Lục Chinh thắc mắc: "Mười bốn ngày gì?"
Ồ, hóa ra anh ta còn chẳng nhớ sinh nhật tôi.
Tôi đẩy anh ta ra khỏi phòng mình: "Là ngày anh được tự do. Tôi sẽ để anh toại nguyện."
06
Sau khi nộp nguyện vọng xong, tôi phải chuẩn bị kiểm tra quân sự.
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của mẹ Lý, Lục Chinh không còn ra ngoài lén lút gặp Hứa San San nữa.
Nhưng thân ở Tào doanh, lòng ở Hán, anh ta ngày ngày ôm điện thoại, lúc thì nhắn tin, lúc thì gọi.
Mẹ Lý bắt gặp lần nào là đánh lần ấy, thậm chí còn đưa roi lông gà cho tôi: "Con cũng đánh vài cái xả giận đi."
Tôi chẳng buồn phí sức và thời gian vào chuyện này.
"Thôi bỏ đi ạ."
Lục Chinh tưởng tôi không nỡ đánh anh ta, cảm động lắm.
"Em yên tâm, anh và cô ấy chỉ nói chuyện như bạn bè bình thường, chẳng nói gì khác cả. Anh biết rõ mình đã có hôn ước, không làm gì bậy bạ đâu."
Hôn ước thì tính là gì?
Ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không ngăn được anh ta và Hứa San San âm thầm qua lại.
Tôi chỉ hờ hững đáp một tiếng.
Chạy bộ, nhảy xa, tập gập bụng mỗi ngày đã khiến tôi mệt muốn chết.
Còn phải ôn luyện cho bài kiểm tra tâm lý.
Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm xem anh ta tán tỉnh ai.
Lục Chinh lo lắng Hứa San San không qua được vòng phỏng vấn, hỏi tôi có cách nào không.
Nếu tôi muốn, đương nhiên là có cách.
Nhưng tại sao tôi phải làm phiền người nhà mình vì một người tôi ghét?
"Không có. Không phải anh luôn theo đuổi sự công bằng à? Sao lại muốn phá lệ vì Hứa San San?"
Lục Chinh không hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng không nói gì.
Chỉ là từ đó không chủ động nói chuyện với tôi nữa.
Tôi đã quen với sự lạnh nhạt và phớt lờ của anh ta từ lâu, nên cũng chẳng cảm thấy buồn bã gì cho cam.
Mẹ Lý nghĩ rằng chúng tôi áp lực quá lớn nên không muốn nói chuyện, cũng không để tâm.
Bà chỉ ngày ngày nấu cho chúng tôi những món ăn ngon.
Sáng hôm đi kiểm tra quân sự, Lục Chinh hái một bông hồng trong vườn mang về.
Mẹ Lý cười: "Cuối cùng thằng nhóc này cũng biết tặng hoa cho con rồi."
Tôi không nói cho mẹ Lý biết, người thích hoa hồng là Hứa San San.
Bông hoa này không phải dành cho tôi.
07
Vừa gặp mặt, Hứa San San đã tát tôi một cái.
"Cô thật ác độc! Cướp Lục Chinh vẫn chưa đủ, còn khiến dì Lý đuổi việc cha mẹ tôi nữa."
Cha mẹ của Hứa San San bị đuổi việc?
Xem ra lần này mẹ Lý thực sự nổi giận.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi đâu?
Không dám chống lại mẹ chồng tương lai, cô ta định trút giận lên tôi sao?
Hổ không gầm, cô ta tưởng tôi là mèo bệnh à?
Tôi giơ tay định đánh trả, nhưng Lục Chinh đã ngăn tôi lại.
"Cha mẹ cô ấy thất nghiệp, gia đình rất khó khăn. Em đừng so đo với cô ấy nữa. Nếu em thực sự tức giận, thì cứ đánh anh đi. Đánh vài cái cũng được."
Tôi bật cười vì tức.
Nhà cô ta khó khăn thì có thể tát tôi sao?
Tôi là cái bao cát cho cô ta trút giận à?
Tôi hỏi Lục Chinh: "Anh là gì của cô ta? Có thể thay cô ta xin lỗi, chịu đòn thay cô ta sao?"
Lúc này Lục Chinh mới nhớ ra giữa chúng tôi còn có hôn ước.
Anh ta, chồng chưa cưới này, lẽ ra phải bảo vệ tôi mới đúng. Nhưng anh ta vẫn không chịu buông tay.
"Nếu không phải vì chuyện đó, chúng ta căn bản sẽ không đính hôn. Mẹ anh cũng sẽ không nhắm vào cha mẹ cô ấy. Duyệt Duyệt, San San đã rất khó chịu rồi, em không thể thông cảm cho cô ấy một chút sao?"
Kiếp trước, khi chúng tôi cùng học ở Học viện Quốc phòng, mỗi lần tôi và Hứa San San tranh chấp, Lục Chinh cũng dùng những lời này để bắt tôi nhượng bộ.
Rõ ràng anh ta biết tôi rất kiêng kỵ chuyện đó, nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại.
Vì bảo vệ Hứa San San, anh ta không ngần ngại đ.â.m từng nhát d.a.o vào tim tôi.
Cứ như thể tôi không biết đau vậy.
Giờ đây, anh ta lại đối xử với tôi như thế, nhưng lần này tôi sẽ không nhượng bộ nữa.
Tôi lạnh mặt, từng chút một gỡ tay Lục Chinh ra.
Sợ tôi làm to chuyện khiến Hứa San San bị thiệt, Lục Chinh hạ giọng xin tôi tha cho cô ta.