Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi

Chương 5: Tổng tài tát mi bốp bốp bốp (1)




1 vạn đồng…

1 vạn đồng!

1 VẠN ĐỒNGGGGGGG!!!

Đường Đường đầu tiên là kích động, sau đó lại kinh ngạc, sau đó lại buồn bực, sau đó nữa thì cao hứng, cuối cùng biến thành ngửa mặt lên trời cười to. Bình thường thì tác giả và diễn đàn Tấn Giang sẽ chia nhau gói cộng thưởng 50/50, một vạn đồng tiền thưởng, chia đôi cũng được tới 5 ngàn!!!

Tim của Đường Đường còn đang rỉ máu, cậu vừa cao hứng lại vừa kích động, lại vừa rủa vị độc giả tên “Sa tổng” này, đại gia quá chừng, còn tưởng rằng đầu năm nay chỉ có mấy đứa nhỏ, học sinh sinh viên hay mấy bà bác là còn đọc truyện thôi chứ, hóa ra vẫn có vị đại gia trong đại gia này. Tuy rằng lượt yêu thích của “Tổng tài không manh” chỉ mới được có 200, chưa đủ tiêu chuẩn 500 để đặt Vip, nhưng đây cũng xem như là bước ngoặt trong cuộc đời sáng tác của Đường Đường, cậu chưa đặt Vip mà đã kiếm được 1 vạn lận nha!!! Ặc, nói đúng hơn là chỉ có 5 ngàn.

5 ngàn này coi như bằng nửa tháng tiền lương của Đường Đường, cậu ngẫm nghĩ xem tiền này phải xài như thế nào, đầu tiên là ra ngoài kêu một cái lẩu, một phần thịt nướng, một phần dê hầm, sau đó lại đi ăn teppanyaki (2)… Chỉ mới nghĩ đến đấy thôi đã thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao, rất là kích động!

Đường Đường lại vào profile tác giả ngó số tiền thưởng, nhiều quá chừng luôn, hớn ha hớn hở vác cái mặt “Tui sắp được ăn không ngồi rồi” bắt đầu bùm bùm chát chát làm nốt thiết kế. Cậu chưa từng nghĩ quá rằng tăng ca cũng có thể sung sướng đến vậy, trong lúc xúc động thậm chí cậu còn muốn chạy đi cảm tạ Sa tổng có bệnh xà tinh kia đã ban cho cậu cơ hội này…

Sa Tuân ngồi trong phòng, cho dù cách một lớp cửa thủy tinh vẫn có thể nghe thấy tiếng người ở ngoài đang sồn sột hút mì Ý và ramen. Sa Tuân mắc bệnh sạch sẽ, anh tưởng tượng cảnh Đường Đường vén tay áo lau mồ hôi, vừa ăn vừa gõ bàn phím liền bất giác nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, lập tức khóe miệng Sa Tuân lại nhếch lên cười, anh nhẹ giọng nói một câu:

“Thật ngốc.”

Sa Tuân đóng cửa sổ Tấn Giang lại, lại mở baidu bắt đầu sưu tập scandal của bản thân.

Đường Đường ăn xong cũng không đi rửa tay, cậu rút hai miếng giấy ăn từ trên bàn của Lục Manh Manh, lau sơ sơ vài cái, tiếp tục vùi đầu vào bản thiết kế. Cậu thật sự rất tập trung, quên luôn cả thời gian, ngẩng đầu lên thì thấy nhân viên bảo vệ cao ốc đang lên kiểm tra do thấy tầng này vẫn còn sáng đèn.

Tiểu bảo vệ kinh ngạc nhìn Đường Đường, hỏi: “Anh Đường, anh chưa về sao? Vất vả quá!”

Đường Đường quan hệ với mọi người rất tốt, cười hì hì nói: “Anh chưa xong việc nữa, tại phải tăng ca.”

Tiểu bảo vệ nghe xong liền đáp: “Vậy em đi trước nhé, 12 giờ rồi còn gì… A? Phòng kia ai quên tắt đèn rồi kìa.”

Đường Đường nhìn thoáng qua, là văn phòng của Sa tổng, cũng không biết anh ta có về chưa, cậu liền xua tay nói rằng: “Để chốc nữa anh về anh tắt cho, em cứ đi đi, trên đường cẩn thận.”

“Vậy em về nhá, anh Đường cố làm xong sớm rồi về nghỉ ngơi đi, ráng đừng có ngủ gật nha.”

Tiểu bảo vệ cười hì hì, cởi mũ xuống kẹp vào tay, bước xuống lầu.

Đường Đường bĩu môi, le lưỡi với cậu bảo vệ kia một cái sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công tác.

Mãi cho đến 8 giờ rưỡi sáng hôm sau, Đường Đường mới thở ra một hơi, lưu file lại. Cậu đứng lên duỗi duỗi thắt lưng nhức mỏi, từ xa đã nghe thấy tiếng của mấy đồng nghiệp lục tục đến. Đường Đường với lấy cái gương nhỏ của Lục Manh Manh soi thử, sắc mặt cậu không được tốt lắm, vành mắt đen đen, tóc xù như ổ gà, bên mép còn dính tương cà hôm qua ăn, thật đúng là đủ phấn khích.

Đường Đường nới lỏng cà vạt, cởi tay áo ra xắn lên, đi vào toilet rửa mặt. Cậu rửa mặt sạch sẽ, thuận tay sang gian nước lấy tách để vào máy pha cà phê, cậu vốn không thích cà phê vì đắng quá, nhưng hôm qua đã thức cả đêm, sợ ngủ gà ngủ gật lại bị xà tinh bệnh Sa tổng bắt gặp thì tiêu đời. Cậu đứng ngẩn người một hồi thì cà phê mới pha xong, sau đó vừa uống vừa lết thân xác tàn tạ trở lại phòng làm việc.

Vừa quay lại đã thấy có vài đồng nghiệp đã đến, là mấy người của tổ A, họ đang tại xúm lại trước máy tính của Đường Đường hihi haha nói gì đó, có lẽ bọn họ cho rằng Đường Đường hôm qua tan ca thì quên tắt máy tính, lại không ngờ rằng cậu cả đêm cũng không trở về nhà. Một cô gái ăn mặc hở hang cười khinh miệt: “Ô? Đây là của Đường Đường bên tổ B làm sao? Hừ, không ngờ cũng khá quá nhỉ?”

“Cái thằng Đường Đường đó sao? Không chừng là nó sao chép của người ta đó. Tên gì mà kỳ cục, nghe như tên con gái, bình thường chơi thân với Cao Dương như vậy, mỗi ngày kề vai sát cánh, nói không chừng nó là đồng tính đó!”

“Không sai, cái đám tổ B tụi nó là thấp kém nhất công ty, trưởng phòng cũng không muốn quản tụi nó, đúng là cục nợ!”

Đường Đường vừa tiến đến chợt nghe thấy bọn họ nói như vậy, nhất thời tức giận đến phát hỏa, hơn nữa bọn họ còn tự tiện xem bản thiết kế của mình, còn dám nói xấu đồng nghiệp cùng tổ mình nữa!

Cậu hai bước đi qua, đẩy mấy người tổ A ra, mặt không biểu tình nói: “Làm ơn tránh ra.”

Mấy người kia giật mình hoảng sợ, không ngờ Đường Đường hôm nay đi làm sớm đến vậy, bình thường cũng phải 9, 10 giờ cậu mới có mặt, dù sao cũng vừa mới nhìn bản thiết kế của người ta, có chút chột dạ.

Cô gái ăn mặc hở hang kia hất cằm, cười khinh miệt: “Ồ ồ, Đường tiền bối đến rồi nha, Đường tiền bối tóc anh làm sao vậy a, áo sơmi cũng nhăn hết rồi kia, ai nha ngày hôm qua anh cũng mặc cái áo này có phải không? Đêm hôm qua làm gì mà không về nhà vậy?”

Người khác cũng hùa theo, cười nhạo nói: “Tiểu Trương nói đúng, tổ B các cậu cũng thật là, cả ngày bày việc cho người khác giải quyết thì thôi đi, tan làm còn chạy ra ngoài lêu lổng, vạn nhất có chuyện cũng đừng bắt công ty nộp tiền bảo lãnh a.”

Tiểu Trương hì hì cười: “Nè nè anh Đường, em nghe nói cạnh khu phố XX có một cái gay bar đó, anh có rảnh thì dẫn anh Cao qua đó chơi nha?”

“Cô nói cái gì!!!”

Đường Đường quay phắt lại trừng mắt nhìn cô gái hở hang kia, cà phê trên tay trào đầy xuống mặt bàn, Tiểu Trương kia lập tức hét rầm lên: “Aaa! Nóng chết tôi rồi!!! Anh cố ý đúng không, ai nha nóng quá! Đám người tổ B là một đám ngu!!! Đều là phế vật!!! Anh chờ đấy! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Cái đồ…”

“Cạch.”

Tiểu Trương còn chưa nói xong, cánh cửa thủy tinh kề sát bàn làm việc của Đường Đường đột nhiên bị đẩy ra, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Sa tổng. Một tay của anh chống vào khung cửa, tay kia đặt trên nắm đấm cửa, động tác này thừa dịp phô bày dáng người cao to của Sa Tuân, chân dài thẳng tắp, trông đẹp trai muốn chết, nếu như bỏ qua sắc mặt đen thui kia…

Mọi người đều triệt để cứng họng, ai biết lão tổng lại tới sớm như vậy, vậy chẳng phải là lúc nãy người ta đều đã nghe thấy hết rồi sao?

Người của tổ A có chút kinh hồn táng đảm, đều cười gượng cùng Sa Tuân chào hỏi. Sa Tuân lạnh mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Trương đánh giá. Cô gái Tiểu Trương này là người của tổ A, vừa rồi thanh âm thực bén nhọn, Sa Tuân ở bên trong nghe được rõ ràng hết mọi chuyện.

Anh lia mắt nhìn cô ta, ánh mắt tại cái áo khoét sâu hở ngực kia dừng lại chưa đến nửa giây, lại nhìn tiếp cái váy ngắn cơ hồ không che được mông kia. Tiểu Trương còn tưởng rằng lão tổng coi trọng mình, nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt, nhăn nhó đứng đó tâm can cuộn sóng.

Sa Tuân nhíu mày, hỏi: “Cô tên là gì?”

Sa tổng vừa hỏi xong, Đường Đường nhất thời một hơi ác khí xông lên, trong lòng điên cuồng chửi bới, đờ mờ, hóa ra lão tổng cũng chỉ là một lão già dê, thấy da thịt đàn bà thì động dục, hôm nay cậu coi như lãnh đủ!

Tiểu Trương mặt càng đỏ, ngại ngùng nói: “Thưa Sa tổng, tôi tên là Trương Mộng.”

“Tốt.”

Sa Tuân gật gật đầu, sau đó cực kỳ suất khí nói: “Cô bị đuổi việc, lập tức thu dọn đồ đạc, đến 9 giờ thì sang phòng nhân sự nhận lương tháng này, trước 9 giờ rưỡi tôi muốn thấy cô rời khỏi công ty.”

“Cái gì?!”

Trương Mộng đột nhiên mở to hai mắt, mấy người tổ A cũng đều ngây ngẩn, ngay cả Đường Đường cũng đờ ra, ủa tổng tài không động dục hả?

Trương Mộng trừng mắt, vẻ mặt đau khổ, tựa hồ là bị Sa Tuân nhục nhã, cô ta nức nở nói: “Sa tổng… Sa tổng… Ngày, ngày mai là công ty hẹn tôi ký hợp đồng rồi mà, mấy bộ phận khác cũng đánh giá tôi rất cao! A! Còn có bản thiết kế của tôi tháng trước cũng được chọn để tham gia thi đấu, tôi cũng có khả năng sẽ đoạt giải nữa… Sa tổng, công trạng ba tháng thực tập của tôi cũng rất cao, ngài, ngài không thể…”

Nhà Trương Mộng cũng khá giả, cô ta lại còn được xem là con gái cưng, từ nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên được nhiều nam sinh chiều chuộng theo đuổi. Sau này cô ta trở thành loại đại tiểu thư xấu tính xấu nết, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm, được học trưởng giới thiệu vào đây, lương thực tập sinh của công ty khá cao, cô ta lại còn được vài cậu trai của tổ A theo đuổi, cho tới bây giờ đều chưa từng đụng phải chuyện gì trái ý mình, nhưng cuối cùng lại đụng phải Sa Tuân. Đáng tiếc, Sa Tuân cũng là đại thiếu gia, anh mặc kệ cô gái kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta lê hoa đái vũ.

Sa Tuân chỉ nói: “Cho dù cô có công trạng rất cao, cho dù cô có thể đem lại lợi nhuận cho công ty, nhưng công ty chưa bao giờ cho phép cô ác ý hãm hại hay không tôn trọng nhân viên khác.”

Tổng tài nói xong thì dừng lại một chút, ra vẻ muốn đóng cửa, “Tôi nói chuyện không thích lặp lại lần hai, lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi đi. Cô đã bị đuổi việc, lát nữa tôi sẽ bảo với phòng nhân sự thông báo cho toàn công ty, không chỉ phê bình mà còn đuổi việc nhân viên Trương Mộng, lấy đó làm gương cho những người còn lại.”

Trương Mộng nhịn không được nữa òa khóc, những người khác của tổ A cũng không dám đi dỗ dành cô ta, nghe cửa thủy tinh đóng lại kêu đánh rầm một phát, tất cả đều rụt cổ, ào ào trở lại chỗ ngồi của mình.

Đường Đường thở ra một hơi, thật sự là đã nghiền muốn chết, bình thường tổ A cứ rảnh rỗi liền tìm đến chế giễu bọn họ. Bản thân tuy muốn cạnh tranh công bằng, tất cả mọi người đều muốn hoàn thành công việc của mình, nhưng mà trên đời này sẽ luôn có những kẻ tiểu nhân như vậy đấy, không hại người thì ăn không ngon ngủ không yên.

Đường Đường thời còn đi học cũng không chịu tin chuyện này, sau khi đi làm thì chậm rãi thông suốt, bản thân cũng trưởng thành hơn.

Cậu vừa định ngồi xuống, chợt nghe cạch một tiếng, cửa thủy tinh lại mở ra. Đường Đường ngẩng lên, trông thấy Sa Tuân đứng ở cạnh cửa, theo phản xạ đứng thẳng dậy hô to: “Sa tổng buổi sáng tốt lành!”

Sa Tuân nhìn cậu hệt như đứa dở hơi, khóe miệng co giật một chút, anh liếc nhìn tay cậu, mở miệng nói: “Vào đây.”

Đường Đường nhìn theo ánh mắt của Sa Tuân, hóa ra mu bàn tay của cậu đỏ rộp một mảng do lúc nãy bị cà phê nóng trào ra, trên mặt bàn vẫn còn chất lỏng màu nâu sẫm đọng lại đang nhỏ xuống nền đất. Vừa rồi chứng kiến Trương Mộng bị đuổi việc, thật sự quá sung sướng cho nên cậu cũng không chú ý.

Đường Đường còn nghĩ rằng, Sa tổng trừ bỏ có đôi khi có hơi thần kinh hơi ảo tưởng sức mạnh (3), kỳ thật con người anh ta rất tốt bụng, hơn nữa còn tôn trọng nhân viên, thủ trưởng kiểu này bây giờ là động vật quí hiếm đó, mấy thằng cha khác thì cứ xem nhân viên là cu li mà sai sử.

Kỳ thật Đường Đường không biết, lúc ấy Sa Tuân đen mặt một phần là do đám người kia dám bảo Đường Đường và Cao Dương xứng đôi!!! Mấy đứa à, dám đụng vào người của tổng tài, mấy đứa chán sống rồi đúng không?

Đường Đường rút vội khăn giấy lau lung tung, nhanh chóng đuổi kịp tổng tài vào văn phòng vách kính.

“Đóng cửa.”

“A? … À.”

Mỗi lần nghe được thanh âm của tổng tài, giọng nói từ tính khàn khàn bảo “Đóng cửa”, Đường Đường đều run rẩy cả người, trong lòng tựa như bị điện giật.

Sa Tuân ngồi ở ghế ông chủ, lại còn vắt chéo hai chân, thoạt nhìn đặc biệt tao nhã cao quý, đôi mắt sắc bén phân minh nhìn chằm chằm mu bàn tay của Đường Đường, hất cầm.

“Trong phòng nghỉ của tôi có thuốc, đằng sau cũng có wc, đi vào rửa tay rồi bôi thuốc lên.”

“Chỗ bị phỏng này ấy hả?” Đường Đường phóng khoáng phất tay, “Không có việc gì không có việc gì, vết thương nhỏ ấy mà, lát nữa là nó tự khỏi.”

Sa Tuân trừng mắt, không giận tự uy làm Đường Đường sợ đến mức giật nảy, “A! Cảm ơn Sa tổng! Tôi đi liền!” … Nói xong liền vọt vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ của tổng tài rất rộng, wc mà cũng muốn lớn hơn nhà trọ của Đường Đường thuê, cậu chậc chậc lưỡi, vĩnh viễn đừng bao giờ đi so với kẻ có tiền, sẽ bị wc của người ta làm cho tức chết.

Đường Đường vẩy nước trên tay, mở hộp y tế lấy kem trị phỏng rồi đi ra. Ở bên ngoài, Sa tổng đang xem trang web gì đó, nhìn xa xa chỉ thấy giao diện có màu xanh nhạt nhẹ nhàng, thật giống như giao diện của Tấn Giang. Đường Đường nghĩ thầm, tổng tài làm sao mà vào cái trang đó được, người ta còn phải xem biết bao nhiêu là báo cáo với bảng biểu.

Sa Tuân đang xem “Tổng tài không manh”, Đường Đường một ngày cập nhật một chương ba ngàn chữ, thật sự quá chậm, căn bản không đủ cho anh xem, Sa tổng cày baidu mãi cũng không thấy scandal gì mới về mình đành phải ngồi xem mười ba chương lại từ đầu… Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy Đường Đường tay chân vụng về đang tự bôi thuốc, mày kiếm không khỏi nhíu lại.

“Lại đây, tôi bôi thuốc cho.”

“A?”

Đường Đường nháy mắt cả người đều nổi da gà, đột nhiên nhớ lại cái chương mới hồi đó mình viết, tổng tài sau khi đem tiểu thụ như vậy như vậy rồi lại như vậy, hắn dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ tà mị khàn khàn tao nhã gợi cảm bảo rằng:

“Ngày hôm qua là tôi quá phận, đằng sau của em có đau không, lại đây, tôi bôi thuốc cho.”

Đường Đường: “…”

————————————————

(1) Tát mi bốp bốp bốp: Nguyên văn của nó là “打脸啪啪啪”, hình như cũng có 1 cái game show tên na ná giống vầy. Tát mi bốp bốp bốp chính là cái meme này nè =]]… Ở đây đại khái ý là anh tổng bênh vợ nên ảnh đá bà kia ra khỏi công ty, coi như tát vào mặt bả giữa chốn đông người vậy đó.

images

(2) Teppanyaki:

Restaurant-Bern-8f

(3) Bản gốc là trung nhị bệnh:

Trung nhị – chỉ những người ảo tưởng, cái tôi quá lớn, tự coi mình là trung tâm.

Xuất phát từ cụm từ “bệnh Trung nhị” – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn, tự tưởng coi mình là trung tâm. “bệnh Trung nhị” không chỉ hạn chế ở sơ trung năm hai, không phải là một loại bệnh chính thức, chỉ là một sự ví von.

Cre: Yên Nhiên (VNS)