Đại hôi lang ăn đường đánh ra ba cái dấu chấm, sau đó im re.
Đường Đường cứ chờ mãi chờ mãi, cậu nhấp nhổm ngồi trên ghế, tuy rằng viết đam mỹ không có gì sai nhưng nếu danh tính bị công khai, công ty mà biết được sau đó đuổi việc thì tiêu.
Đường Đường còn đang lo lắng thì trưởng phòng đã đi tới, cầm một phần văn kiện đưa cho Đường Đường.
Trưởng phòng: “Cậu đem cái này vào nói Sa tổng kí đi.”
Đường Đường nhìn thoáng qua, kỳ quái hỏi: “Tại sao lại là t…”
Cậu còn chưa nói hết câu thì trưởng phòng đã nhìn cậu bằng ánh mắt “Bởi vì cậu là em trai của ổng”, Đường Đường hiểu ra, đành phải ngậm ngùi im lặng.
Sa tổng tuy rằng danh tiếng tại công ty cũng không tệ lắm, nhưng anh lại có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là dở hơi. Sa Tuân là con người của chủ nghĩa hoàn mỹ, mắt không chứa nổi một hạt cát, mỗi lần nộp thiết kế thì y như rằng sẽ bị bắt sửa đi sửa lại đến tận bảy tám lần, sửa đến khi nào hoàn mỹ vô khuyết thì coi như mới được duyệt qua.
Đường Đường nhận mệnh cầm bản kế hoạch, dưới ánh mắt nồng nàn chan chứa của trưởng phòng gõ gõ cửa văn phòng Sa Tuân.
“Vào đi.”
Sa tổng liếc mắt trông thấy Đường Đường, chuột máy tính nhanh chóng click click hai cái đóng cửa sổ QQ và khung chat lại, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Đường Đường cũng không để ý lắm, cầm kế hoạch đi qua đưa cho Sa tổng xem.
Sa Tuân khi làm việc rất nghiêm túc, nghiêm túc đến có phần dở hơi, Đường Đường biết, cho dù là thiết kế của cậu đưa qua anh cũng sẽ kiểm tra mấy lần mới thôi. Sa Tuân thấy Đường Đường vẫn im lặng đứng một bên, anh bèn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, “Lại đây.”
Đường Đường: “…”
Tuy rằng bàn công tác cũng to, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ cũng quá kỳ quái đi, sếp ngồi thì nhân viên phải đứng mới đúng.
Sa tổng còn đang xem kế hoạch dở, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Sa Tuân nhìn thoáng qua màn hình, nhíu nhíu mày, vươn tay cầm lên nhưng cũng không lập tức tiếp nghe máy. Anh nói với Đường Đường: “Ngồi đây chơi đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sa tổng nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài khép cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng anh loáng thoáng nói chuyện với người ở đầu bên kia: “Điều tra xong chưa?”
Đường Đường cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chờ 5 phút sau mà Sa tổng vẫn chưa trở lại, cậu bèn hí hửng trèo lên ghế của anh ngồi, nệm da dưới mông co dãn vô cùng thoải mái. Đường Đường cảm thán Sa tổng thật là xa xỉ, ghế để ngồi thôi mà phỏng chừng cũng phải mấy ngàn tệ.
Cậu nhàm chán nhìn chung quanh, vô tình liếc thoáng qua màn hình máy tính. Vừa rồi lúc Sa Tuân đi ra ngoài, không cẩn thận huých vào chuột máy tính, lúc đấy anh đang mải đi nghe điện thoại nên cũng không chú ý. Con trỏ chệch đi, bật giao diện của QQ lên.
Đường Đường nhìn thấy, nhất thời liền sửng sốt. Avatar của QQ này trông rất quen mắt, chỉ có nền màu đen đơn giản, bên trên viết một chữ “Sa” màu trắng. Đây chẳng phải là QQ của “Sa tổng moe moe” đã bị mình kéo vào sổ đen sao?!
Đường Đường nhìn nick của QQ, không phải là “Sa tổng moe moe” mà là hai chữ “Sa Tuân” trực tiếp đơn giản. Cậu dừng một chút, vươn tay kéo chuột, ấn vào avatar. Thông tin của QQ lập tức nhảy ra, Đường Đường trông thấy dãy số hiệu quen thuộc kia thì câm nín. Nick thì có thể đổi, nhưng số ID thì không.
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhất thời trên đầu một mảnh hắc tuyến, cậu vẫn luôn cho rằng “Sa tổng moe moe” là Thời Minh Châu, căn bản không nghĩ đến một khả năng khác rằng người kia chính là Sa Tuân. Đường Đường nghĩ tới đây thì giật thót, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trước kia không phải mình cả ngày cứ kéo lấy Moe moe chửi bới Sa Tuân sao…
Đường Đường rất muốn đập đầu vào lan can. Quả thực rất dọa người, không biết lúc ấy biểu tình của Sa Tuân là như thế nào nữa, nhất định ổng cảm thấy mình đúng là đồ ngu!
Đường Đường vừa định tắt đi, kết quả chuột máy tính vừa động, con trỏ lại mở ra một giao diện QQ đang được thu nhỏ khác. QQ này rất trống trải, tham gia một nhóm chat tên là “Sắp sửa trở thành đại thần của chúng ta”, bạn tốt cũng chỉ có “Đường cát trắng”. Ở góc trái màn hình, nick của QQ này còn đang tỏa hào quang: “Đại hôi lang ăn đường”.
“…………………..”
Đường Đường nháy mắt trên trán đổ thêm một đống hắc tuyến, cậu thuận tay mở nhóm chat ra, cô nàng 3 không còn đang ở trong diễn đàn kêu gào chửi bới mấy đứa viết bài bôi nhọ cậu.
Tuyệt đối không sai được, đây không phải là chuyện tình cẩu huyết hiểu lầm nhau, mà là chuyện tình lại càng cẩu huyết hơn: Nick clone.
Hóa ra Sa tổng cũng biết chơi clone, hơn nữa lại còn là clone ẩn núp ở ngay bên cạnh mình, thỉnh thoảng trồi lên nói chuyện với mình!
Đường Đường đen mặt nhìn chằm chằm màn hình, mở khung chat của cậu và Đại hôi lang ăn đường ra, nhìn thấy ba cái chấm đối phương vừa gõ lúc nãy. Hiện tại Đường Đường căn bản không cần hỏi vì sao người ta lại biết tên thật của cậu, bởi vì cái này căn bản chính là clone của Sa Tuân!!!
Sa Tuân nghe điện thoại xong đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đường Đường đen mặt ngó màn hình máy tính, sau đó lại đen mặt ngẩng đầu lên nhìn anh. Sa tổng đi qua, nhìn đến tội ác của mình bị phơi bày ra ánh sáng, anh vẫn tỏ vẻ không hề gì, quay sang bình tĩnh liếc Đường Đường một cái, lập tức nói: “Người viết bài kia đã tìm được, chuyện này em không cần phải xen vào.”
Đường Đường: “…”
Khí tràng bá đạo của Sa Tuân tràn về, đúng tiêu chuẩn của soái ca tổng tài. Đường Đường biết anh đang đánh trống lảng, nhưng cậu cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai mà lại ghét cậu như vậy. Vì thế Đường Đường đành phải hỏi, “Là ai?”
Sa tổng nhíu nhíu mày, “Mới đầu viết bài bôi nhọ là mấy người từng đá em ra khỏi diễn đàn tác giả (xem
Đường Đường: “Trương Mộng?!”
Đường Đường nháy mắt liền kinh ngạc, cậu nhớ rõ về cái cô Trương Mộng kia, ngày xưa cô ta bị Sa Tuân đuổi việc, trong nhà có chút tiền, được nuông chiều từ bé, nói chuyện rất ngang ngược.
Đường Đường nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, cậu viết truyện đã từng thấy rất nhiều người bị xúc phạm, công khai danh tính trên Tiểu Hồng. Có trường hợp nghiêm trọng đến mức còn phải báo cảnh sát, những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, nhưng là cậu trăm triệu không ngờ tới, có một ngày nó sẽ rơi xuống đầu mình.
Trương Mộng rõ ràng là muốn trả thù Đường Đường.
Sa tổng: “Tôi nói rồi, chuyện này em không cần phải xen vào, tôi đã cho người đi xử lý. Tôi sẽ không để thanh danh của em bị ảnh hưởng đâu, không sao cả, đừng suy nghĩ nhiều.”
Đường Đường thấy Sa tổng khí tràng toàn bộ khai hỏa, cậu thấp thỏm nhìn Sa Tuân, cẩn thận hỏi: “Anh…anh sẽ không giết người phóng hỏa đấy chứ?”
Sa tổng: “…”
Sa tổng nháy mắt hắc tuyến, anh lập tức cười nói: “Em xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”
Đường Đường thuần túy là bị khí tràng tổng tài bá đạo của anh dọa sợ cho nên mới đột nhiên nói ra cái câu dở hơi như thế, cậu bị Sa tổng cười nhạo bèn thẹn quá thành giận, hung tợn nói: “Mà cái nick QQ kia của anh là sao, em còn chưa tính sổ với anh đấy!”
Sa tổng: “À.”
Đường Đường: “À là sao hả?! Đừng hòng trả lời cho có lệ! Em không có dễ bị lừa đâu!”
Sa tổng: “À, vậy tôi bồi thường cho em ha? Giờ muốn chơi toilet PLAY hôm bữa em mới viết, hay là chơi bãi biển PLAY?”
Đường Đường: “…”
Sa tổng cười tủm tỉm, một tay chống lên bàn làm việc, một tay đặt lên lưng ghế, đem người vòng vào trong ngực. Anh cúi đầu, hôn hôn khóe miệng của cậu, “Tôi thật ra càng thích văn phòng PLAY, tương đối cấm kỵ, tương đối kích thích. Bộ dáng ẩn nhẫn thở dốc của em làm tôi hưng phấn.”
Đường Đường: “…”
Sa tổng vừa dứt lời, Đường Đường đã có cảm giác cậu xuyên vào tổng tài văn.
Thế này là thế nào?!!!
Đường Đường đưa hai tay lên vịn vào vai Sa tổng, cố gắng đẩy anh ra xa một chút, lắp bắp phản bác: “Sa… Sa tổng…Hình như anh diễn sâu quá rồi…Anh mới xem tiểu thuyết nhiều ấy!”
Sa tổng nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, “Không nhiều lắm, tôi cũng chỉ xem truyện của em viết thôi, bình thường đều xem mấy tin tức giải trí.”
Đường Đường: “…Vậy xin cảm tạ sự ưu ái của tổng tài.”
Sa tổng: “Ừ, em viết mấy cái tình thú rất được. Yên tâm, tôi sẽ cùng em thử từng cái một ha.”
Đường Đường: “Phiền…phiền Sa tổng lắm, không cần đâu… A! Sa Tuân chết tiệt! Hỗn đản! Ư…”
Trưởng phòng ở bên ngoài cứ thấp thỏm mãi, Đường Đường đem bản kế hoạch vào trong cả buổi trời mà vẫn chưa thấy đi ra, ông nghĩ thầm rằng hay là kế hoạch có vấn đề gì rồi, hơn nữa lại còn đặc biệt nghiêm trọng cho nên cậu ấy mới bị Sa tổng giữ lại?
“Xoảng!”
Kết quả, từ trong văn phòng chợt phát ra tiếng vỡ chói tai, cũng không biết là cái gì rớt xuống đất. Mẹ ơi chẳng lẽ tổng tài nổi bão rồi chọi đồ sao?!!!
Trưởng phòng yên lặng thắp một nén nhang cho Đường Đường.
Đường Đường, mạnh mẽ lên. Cậu phải chịu khổ rồi.
Ông nào biết Đường Đường lúc này đúng là đang phải “chịu khổ”, ừ, khổ lắm luôn, cả người đều bị lột sạch, bị Sa tổng đặt ở trên bàn làm việc như vậy như vậy như vậy
Sa Tuân là xà tinh bệnh tổng tài, không chỉ cuồng tự kỷ thích sưu tập scandal của bản thân, cuồng lập clone rải mỗi nơi một đứa, mà còn cuồng văn phòng PLAY…
Đường Đường bị Sa tổng gây sức ép đến mức cả người bủn rủn, quần áo cũng đầy nếp nhăn. Cậu không dám đi ra ngoài, vì thế trực tiếp làm ổ trong văn phòng Sa Tuân đến khi tan tầm, chờ tới lúc đồng nghiệp đều về hết, lúc này mới cúi đầu thất thểu đi theo Sa tổng xuống tầng hầng.
Hai người vừa ra khỏi thang máy, còn chưa kịp đến chỗ đậu xe đã nghe thấy tiếng ai đó ngâm nga mơ hồ truyền qua. Đã qua giờ tan tầm từ lâu, gara không còn một bóng người, chỉ còn lác đác vài chiếc xe, thanh âm rên rỉ cùng tiếng thở dốc vọng lại từ khắp bốn phía, nghe rất quỉ dị.
Đường Đường nháy mắt run rẩy, còn tưởng rằng công ty có ma.
Sa tổng ngược lại giật giật mí mắt, lập tức đi đến chỗ một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu. Cửa sổ xe hé ra một cái khe nhỏ, âm thanh là từ đó phát ra. Đường Đường vừa nhìn thấy đã đỏ bừng mặt, cậu vẫn luôn cho rằng Sa tổng là chúa không biết xấu hổ. Hóa ra, không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.
Ghế phó lái bên trong xe thể thao đã bị đẩy ngửa ra, đặc trợ Ngô y phục lộn xộn, quần đã bị lột xuống. Cả người chỉ còn độc một chiếc sơ mi trắng khoác hờ trên vai, kính mắt cũng không thấy đâu. Khóe mắt của cậu hơi đỏ lên, cuộn mình nằm trên ghế.
Thời Minh Châu mặt dày hơn Sa tổng đang đè trên người đặc trợ Ngô, hung bạo thở dốc hệt như sắp ăn thịt người. Ngay lúc hắn chuẩn bị vác súng ra trận, Sa tổng đột nhiên gõ gõ cửa sổ xe, biểu tình rất là bình thản.
Sa tổng: “Thời Minh Châu, đây là nơi công cộng.”
Thời Minh Châu: “…”
Đặc trợ Ngô mặt không dày được như vậy, mơ màng ngước mắt lên, trông thấy Sa tổng thản nhiên đứng đó cùng Đường Đường đang đỏ mặt, nháy mắt liền mất bình tĩnh.
Thời Minh Châu bị quấy rầy chuyện tốt, tức đến mức không giữ được miệng, hắn nhích qua, vừa che cho đặc trợ Ngô vừa mắng: “Sa Tuân, đi chết đi!”
Đường Đường nhanh chóng kéo Sa Tuân chạy đi, vừa đi vừa nói: “Sa tổng, quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị lừa đá.”
Sa tổng: “Tại sao Thời Minh Châu lại muốn đá tôi?”
Thời Minh Châu: “…”
Đường Đường: “…”
Sa Tuân lái xe đưa Đường Đường về nhà, lúc tiến vào gara cũng không cho cậu xuống xe mà là ở lại thực hành gara PLAY. Thời điểm anh ôm Đường Đường tinh bì lực tẫn vào nhà còn đang suy nghĩ, gara PLAY tuy không kích thích bằng văn phòng PLAY yêu quý của anh, nhưng coi như cũng khơi gọi được hưng phấn.
Đường Đường đã muốn cạn kiệt sinh lực nhưng cậu vẫn cứ nhớ thương cái bài post kia mãi, bèn trở về phòng bật máy tính lên chuẩn bị xem tình hình thực tế như thế nào. Kết quả vừa mở ra chuyên mục tác giả của mình, đột nhiên nhìn thấy số người xem tăng lên một đống!
Đường Đường là một tiểu trong suốt, lượng xem một ngày mà đạt mười người có khi còn bị chửi là xoát, bây giờ sao có thể tăng thêm hơn một trăm người chứ!
Cậu sợ tới mức nhanh chóng mở diễn đàn Tiểu Hồng ra.
Có một topic về tác giả Đường cát trắng đã được gắn tag là “HOT”, lượt bình luận đã kéo đến trang thứ ba. Đường Đường ấn vào trang cuối cùng xem thử, rốt cục cũng phát hiện lí do vì sao cậu bỗng dưng nổi tiếng.