Edit & Beta: Pianvy Kim –
Kim Vân nội vệ tổng thống lĩnh Lâm Thu Hà cùng hôn phu đến thăm, Hạ Uyên tất nhiên mười phần khách sáo, tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều chiếu theo chức vụ Lâm Thu Hà mà thực hành.
Có lễ có tiết, đem Thành Vương điện hạ đi theo như nhân vật vô hình bên cạnh Lâm đại nhân.
Hàn thuyên vài câu xong, Triệu Ngang đột nhiên cười mỉm: “Ta không làm phiền nữa, các người nói chuyện đi.”
Nói xong, gọi Trung Khánh đến, bồi mình đi tới sảnh mộc sau bức rèm che, hứng thú thưởng thức mấy bức tranh chữ trên tường.
Phảng phất hệt như khách nhân bình thường, cùng thê tử đến nhà thuộc hạ thăm hỏi mà thôi.
Hạ Uyên không dấu vết liếc nhìn mộc sảnh, khó hiểu vì sao Triệu Ngang lại tránh đi.
Lâm Thu Hà lấy danh nghĩa quan trên của Hạ Uyên mà tới thăm, ngoại trừ lo lắng cho thương thế của hắn ra, đương nhiên chuyến này còn liên quan một chút đến công việc nội vệ.
Nhưng “Thích Nhân luật” của Đại Chu có một điều khoản tên là “vợ chồng cộng sinh”. Càng có chức vị cao, vợ chồng càng phải liên kết chặt chẽ, phú quý sẻ chia, phong hiểm đồng lòng gánh vác.
Nếu như một trong hai người phạm tội, gây ra hậu quả xấu, bạn lữ cho dù không biết mà không ngăn cản, thì cũng đều phải gánh chịu trách nhiệm liên quan theo luật án.
Vì duyên cớ này, những cặp vợ chồng nắm chức vụ cao trong triều đình nếu gửi yêu cầu được xem bản báo cáo công việc (báo bị), và được những nơi có thẩm quyền chấp thuận, thì sẽ có quyền được biết việc cơ mật trong công vụ của đối phương.
Thậm chí khi bạn lữ bị trọng thương hoặc tử vong, vào những tình huống nhất định, còn có thể thay nhau nắm quyền hành, cố gắng giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất.
Hạ Uyên mất đi một năm ký ức, lúc này không biết Lâm Thu Hà đã dâng báo bị đến bệ hạ chưa, hay là gửi rồi mà chưa được chấp thuận.
Nhìn hắn nghi hoặc, Lâm Thu Hà cười nhẹ, tiện tay nâng chén trà lên: “Đã làm rồi. Chỉ là chàng lười biếng đã quen, ta cũng không muốn lúc làm việc có người bên cạnh quấy rối, việc nhỏ không đáng kể liền sẽ không để chàng liên quan.”
“Thì ra là vậy.” Hạ Uyên lấy ngón tay ấn lên thái dương, đột nhiên than nhẹ, “Thật có lỗi.”
Lâm Thu Hà nhấp một ngụm trà thơm, một chốc sau mới ngẩng mặt cười đáp: “Ngươi có thể sống sót mà không ngốc không què, như thế đã là may mắn lắm. Quên chút chuyện thì có gì to tát đâu? Cứ nghe thái y nói, thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng ép bản thân. Muốn biết cái gì thì hỏi người đáng tin, không nên nghe những lời bàn tán.”
“Đa tạ Lâm đại nhân thông cảm,” Hạ Uyên bất đắc dĩ mím môi, “Lần trước ngài phái Tôn Thanh đến giúp ta giải đáp nghi vấn, hắn mấy sự tình khác đều nói rõ ràng, chỉ có chuyện Đông thần tế điển ở Lân Thủy là qua loa đại khái. Ta nói với hắn muốn đọc hồ sơ ký sự, thì hắn lại bảo ta đang dưỡng thương, không thể đọc những hồ sơ này. Thế là có ý gì?”
Hạ Uyên hắn ngày trước đảm nhiệm chức tiểu kỳ, thời gian hưu mộc vẫn còn đọc được, vậy tại sao đến lúc làm Tả thống lĩnh thì lại không thể?
“Có một số việc đối với ngươi quá nặng nề, cho nên Thái Y viện mới đề nghị tạm thời không để ngươi tiếp xúc với vụ án Lân Thủy,” Lâm Thu Hà sảng khoái lưu loát đáp, “Thẳng thắn mà nói, ta sợ ngươi vừa biết được một chút liền đã chịu không nổi.”
Hạ Uyên hơi nhíu mày: “Trong mắt ngài, ta yếu ớt như vậy?”
“Ngay cả đối với người khỏe mạnh cũng có nguy hiểm, huống chi bây giờ vết thương trên đầu ngươi còn chưa tốt. Ta cùng bệ hạ nghĩ rồi, vẫn là nên cẩn thận tuân theo lời dặn thái y, không thể cầu may mà làm bậy, cũng không cần phải nóng vội làm chi.” Lâm Thu Hà cười cười, “Thái y nói, lấy tình trạng của ngươi, dưỡng thương nhiều lắm là gần hai tháng, liền có thể phục chức làm việc. Chúng ta vì cẩn thận, nên muốn đợi ngươi khỏi hẳn mới nói tỉ mỉ về vụ án thích khách Lân Thủy, như vậy được chứ?”
Thấy cô rõ ràng đã sớm quyết định từ lâu, mà bệ hạ cũng là có ý tứ này, Hạ Uyên liền không phản bác nữa, chỉ gật đầu như có điều suy nghĩ.
“Còn có sự tình khác muốn hỏi hay sao?” Lâm Thu Hà nâng chén trà lên.
Hạ Uyên hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía cô: “Lúc này thật cũng không còn gì muốn hỏi nữa. Chỉ có một việc, ta muốn thượng bẩm, đồng thời thỉnh tội.”
Lâm Thu Hà kinh ngạc: “Việc gì?”
“Mấy ngày trước, có người tiến vào ám thất, là nơi ta cất giữ danh sách nội vệ ngầm.” Hạ Uyên thấy Lâm Thu Hà thần sắc chuyển sang sững sờ, tốc độ nói càng gia tăng, “Mặc dù ta không nhớ rõ vì sao ta lại nói cho người đó, nhưng nếu ta không nói cho người đó biết biện pháp để mở ám thất, người đó tuyệt đối sẽ không có khả năng tiến vào được. Nói tóm lại, đây là do ta thất trách, việc trách phạt cứ để ta gánh, không liên quan gì đến người khác.”
Bản thân nàng đã nói, nàng bẩm sinh không đọc được chữ, bệ hạ và đế quân đều biết.
Nhưng hắn có chức trách, đương nhiên phải đảm đương trách nhiệm. Ngày đó ngay sau khi Triệu Kiều rời đi, hắn liền lập tức suy nghĩ, việc này vô luận thế nào cũng đều do chính mình thất trách, cần phải tự mình đi tạ tội.
Nhưng sau đó lại thấy, chỉ cần hắn dâng lên một tấu chương, giấy trắng mực đen rõ ràng, thì chẳng phải Triệu Kiều như ván đã đóng thuyền bị cuốn vào luôn sao?
Mặc kệ giữa nàng và hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể đẩy nàng vào mớ phiền phức này được.
Cho nên hắn tính toán đợi khai triều năm sau, chính mình đi tìm Lâm Thu Hà thỉnh tội, kể lại sự tình rõ ràng, thuận tiện gạt Triệu Kiều ra khỏi vòng liên quan, để mình hắn lãnh phạt là được.
Lâm Thu Hà buông chén trà trên tay xuống, nhíu mày: “Ngươi hiếm khi nhiều lời như vậy, mà vấn đề mấu chốt lại mập mờ không đề cập, thật kỳ lạ. Rốt cuộc thì ai đã vào ám thất?”
“Chuyện đó không quan trọng, người đó cái gì cũng không thấy. Vô luận ngài muốn phạt bổng lộc, giáng chức, hay là giam giữ, ngài cứ nói, ta đều chấp nhận.” Hạ Uyên mấp máy môi.
Lâm Thu Hà nghiêm túc dò xét hắn một lượt, đột nhiên hai mắt trừng lên, thăm dò hỏi: “Triệu Kiều?”
Lông mi Hạ Uyên run rẩy. Lâm đại nhân làm sao vừa đoán liền trúng luôn?
“Khỉ thật,” Lâm Thu Hà bừng tỉnh đại ngộ, vừa kinh ngạc cũng vừa buồn cười, cho nên nhịn không được chửi bậy, “Ta chỉ mới nghe nói ngươi quên mất một vài chuyện, ai ngờ lại quên sạch sẽ mọi thứ chứ? Trong thoại bản chẳng phải nói bệnh mất trí nhớ đều là “quên ai cũng được, chỉ trừ người trong lòng” đó sao? Sao đến lượt ngươi lại trái ngược như vậy?”
Lời này khiến Hạ Uyên có chút ngơ ngác: “Sao cơ?”
“Tháng sáu, ngươi ngay trước mặt ta và bệ hạ nói rằng, ngươi không biết làm sao để khiến nàng ấy vui vẻ, chỉ có thể nghĩ ra chiêu quèn “triệt để giao phó tính mạng để bày tỏ thành ý”. Bệ hạ khi đó liền nhắc nhở ngươi, hai người còn chưa ước hẹn kết hôn, vội vã gào rống đòi cột chung tiền đồ bản thân với người ta, sớm muộn sẽ đem tính mạng của mình đặt vào tay nàng. Mấu chốt là, khi đó hai ngươi quan hệ vẫn còn mập mờ, cho nên bệ hạ không có đáp ứng.”
Hạ Uyên khó tin trố mắt nửa ngày, bưng chén trà lên giấu đi lúng túng.
“Ngươi có biết lúc đó ngươi trả lời bệ hạ thế nào không?” Lâm Thu Hà dừng một chút, nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của hắn, lại bổ thêm một đao, “Ngươi nói, “tình thế quá cấp tốc, đành phải mặt dày muốn buộc chặt nàng bên cạnh, tuyệt không thể để người khác lợi dụng sơ hở đào góc tường được.”
Chiêu Ninh đế dù sao cũng là đường tỷ của Triệu Kiều, mặc dù không quá thân cận với nàng, nhưng cũng biết vị muội muội này đối với đại sự tự có chừng mực, ngoài ra còn có bệnh bẩm sinh không đọc được chữ, cân nhắc đến hành động của Hạ Uyên lần này chính là vì để theo đuổi, không nên phá hỏng, cho nên cuối cùng cũng đồng ý.
Con mắt Hạ Uyên đã trừng to đến mức không thể lớn hơn được nữa, nước trà trong miệng nuốt vào không được, nhả ra cũng chẳng xong.
Bản thân mình khi đó… thật sự nịnh nọt lấy lòng như vậy?
“Bình thường ngươi chưa từng lỗ mãng làm ẩu, khó có một lần nổi điên, huống chi bệ hạ cũng không hiềm nghi gì về Tín vương phủ, cho nên không đành lòng để ngươi khó xử,” Lâm Thu Hà cố gắng nén cười, phun ra một câu tuyệt sát, “Dù sao đi nữa, ai cũng nhìn ra, ngươi rất là cưng nựng nàng.”
Ngụm trà kia rốt cuộc không nhịn được bay ra, hóa thành một vùng hơi nước đầy trời.
Thành vương Triệu Ngang vừa đi xem tranh xong trở lại, tay mắt lanh lẹ, trong khoảnh khắc Hạ Uyên thất thố, lập tức kéo Lâm Thu Hà nhét vào trong ngực.
Hơi nước phun ra, đầy lưng Thành vương điện hạ.
Một lát sau, Triệu Ngang quay đầu, yếu ớt trừng mắt: “Hạ đại nhân, ngươi thật vô phép tắc.”
*****
Lâm Thu Hà đến giải đáp vấn đề quấy nhiễu Hạ Uyên mấy ngày nay xong, cuối cùng cũng giúp hắn biết tại sao lại đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho Triệu Kiều.
Nhưng hắn thật khó mà tin, chính mình không ngờ còn có thể làm ra loại sự tình như vậy.
Khó tin nữa chính là, bản thân mình lại có thể đi đến bước đường thích một người phụ nữ đến mức gần như điên dại, đánh mất lí trí.
Mà điều khiến hắn chấn động cùng bối rối nhất, người ấy không ai khác ngoài Triệu Kiều.
“Trung Khánh, ngươi từng nói, sau lần hồi kinh từ lễ Đông thần tế điển năm ngoái, ta mới quen biết nàng ta, có phải không?” Hạ Uyên híp mắt, trong lòng vô cùng loạn.
(*Từ giờ đổi từ “cô ta” thành “nàng ta” là vừa rồi heng)
Trung Khánh chần chờ một lát, gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ. Trước đó ngài và Tín vương phủ không hề có chút quan hệ gì, Triệu nhị cô nương lại không có công chức trong triều đình, nếu không có mấy cung yến gì đó trong kinh thành, hai người các ngài chắc là khó mà biết mặt.”
Hạ Uyên cong ngón trỏ, lấy đốt ngón tay di vào giữa trán: “Chuyện kia xảy ra hồi tháng sáu, tính ra lúc đó ta với nàng ta quá lắm cũng chỉ mới quen biết được nửa năm.”
Ngắn ngủi nửa năm mà thôi, liền đã binh tan tướng bại, không tiếc thân mình chạy đến trước mặt bệ hạ kêu lên “ta không cần mặt mũi, chỉ cần nàng ấy và ta chết chung một chỗ”?
Đầu óc loạn đến mơ hồ, Hạ Uyên vô thố nhắm mắt, thấp giọng thốt lên: “Đến cùng là thích vì cái gì…”
Mặc dù hắn nói một mình, nhưng Trung Khánh đứng trước bàn sách vẫn có thể nghe rõ, thế là tận tâm trả lời ngay: “Ngài thích Triệu nhị cô nương vì cái gì, điều này chưa từng để ai biết. Hay là, ngài gặp tiểu thư hỏi thử xem?”
Hạ Uyên phút chốc mở mắt, sắc mặt lạnh nhạt cộng thêm bực bội chật vật, trông rất giống với một con mèo cáu kỉnh.
“Ta mất trí nhớ, không phải mất trí. Loại chuyện này phải hỏi thế nào?”
Chẳng nhẽ chạy đến trước mặt người ta xong nói, xin làm phiền, lúc trước ta rốt cuộc thích ngươi ở điểm nào nhất vậy hả?
“Đúng là như vậy, xác thực không tiện hỏi,” Trung Khánh cúi đầu nghĩ nghĩ, “Hay là ngài thử lưu tâm quan sát xem, có lẽ có thể giống như quá khứ, nhìn ra điểm tốt của tiểu thư?”
“Nàng ấy liên tiếp ba bốn ngày ngay cả cái bóng cũng không thấy, ta đi chỗ nào nhìn?” Hạ Uyên giận cá chém thớt trừng mắt.
Trung Khánh nghiêm mặt cúi đầu nhăn trán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là bốn ngày sao? Ta lại không cảm thấy lâu đến vậy nhỉ…” Chỉ mới ba ngày thôi mà?
“Ngươi hồi trước ở Phong Nam không phải là gia sư dạy trẻ con sao, làm thế nào mà phép tính như vậy cũng không làm được?” Hạ Uyên hơi khinh bỉ hừ một tiếng, vô cùng buồn bực tự nhéo vành tai mình, “Sau giờ này, tổng cộng chính là 3 ngày 11 canh giờ.”
Đã qua bốn phần năm thời gian, chẳng phải tính là ngày thứ tư rồi ư?
Trung Khánh vô tội bị khinh bỉ nhấc mí mắt lên, mau lẹ dò xét thất gia nhà mình một chút, lại cấp tốc cụp xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Trong lòng hắn, có một thanh âm đang lớn tiếng cãi lại: Ta lại không có chờ ai, hơi đâu để ý mà đếm chính xác từng canh giờ chứ!
“Ngươi trước tặng lễ vật, ta đi sau viết thư tạ lỗi, chúng ta mang qua Tín vương phủ giao cho Triệu nhị cô nương.”, thấy Trung Khánh kinh ngạc, Hạ Uyên lên tiếng giải thích, “Lâm đại nhân đã nói, chuyện kia sớm đã được bệ hạ cùng ngài ấy cho phép, việc Triệu nhị cô nương vào ám thất của ta không phải lỗi của nàng, chỉ là ta quên.”
Trung Khánh lĩnh mệnh mà đi, Hạ Uyên thờ ơ mài mực, trong đầu chỉ nghĩ đến một điều bí ẩn: Mê man người ta như thế, rốt cuộc là đã thích người ta ở điểm nào?