Trời Không Tác Thành

Chương 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Triệu Kiều đến ngõ Liễu Hạng, trời đã sáng trong.

Mùa đông khó có khi được mặt trời sưởi ấm, ánh nắng chiếu lên mấy cành hoa mai trong hậu viện, hiện ra mấy phần sắc màu tươi diễm.

Triệu Kiều cho Kết Hương phủ một tấm vải lên băng ghế đá dưới tàng mai, lại bày chút trà hoa quả lên bàn.

Tiểu đương gia Kỳ Hồng phụ trách tập san mang đến bản thảo mẫu cho tháng sau đến, đọc lên từng chút cho Triệu Kiều nghe.

Tạp báo của Quy Âm Đường mỗi tháng phát hành một lần, thiết kế theo kiểu công báo (1) của triều đình, chuyên viết về những dị sự truyền thuyết ít người biết đến. Chấp bút phần lớn đều là người của Quy Âm Đường, luôn theo luật lệ nếu không biết rõ sự tình thì sẽ không viết linh tinh.

Nhưng vì lý do cẩn thận, Kỳ Hồng mỗi khi hoàn thành báo mẫu xong, liền sẽ mời Triệu Kiều xem qua một lần.

Bất quá Triệu Kiều có tật xấu, không bao giờ tự mình đọc, mà luôn kêu người ta phải đọc thành tiếng cho nàng nghe.

Đợi đến khi Kỳ Đồng đọc xong, Triệu Kiều thuận miệng nói: “Cái tên “phù thủy Hi Di” kia, mười nơi đánh chiêng thờ cúng thì chín nơi có mặt.”

Kỳ Hồng đáp: “Thượng tuần tháng mười này đã bắt đầu nghe phong phanh, mấy châu ven sông Huỳnh Giang bây giờ đều đang đồn rằng, bọn phù thủy Hi Di kia có thể giúp nhìn thấy tiên cảnh.”

“Tiên cảnh quỷ gì, giả thần giả quỷ kiếm tiền.” Triệu Kiều lăn lộn trong kinh từ nhỏ, mấy thứ ảo thuật ranh ma đều biết một hai.

Bất quá đối với người thường, những chuyện thần ma quỷ khóc luôn rất được hoan nghênh, nàng cũng không thể đứng giữa đường nói với từng người “là giả đó” được, chỉ có thể làm những điều trong khả năng cho phép mà thôi.

“Sau này bớt viết mấy chuyện quỷ quái một chút, sẵn tiện dặn dò các chưởng quỹ nhớ để ý đám “phù thủy Hi Di” này làm trò mánh khóe gì, nếu bọn chúng phạm luật cấm liền báo cho quan phủ.”

“Vâng.”

“Còn có, cậu kể chuyện buồn ngủ quá, chuyện thú vị mấy qua miệng cậu cũng thành vô vị.” Triệu Kiều che miệng ngáp một cái, miễn cưỡng cười nói, “Lần sau nếu Kỳ Uy có thời gian thì kêu nó đến đi. Kỳ Uy đọc có trầm có bổng, ta nghe cũng không dễ thất thần.”

Kỳ Uy là đệ đệ của Kỳ Hồng, ở Quy Âm Đường là một trong nhóm những người viết truyện, tuổi mới chỉ mười ba mười bốn, tính tình rất hoạt bát.

“Được rồi, ủy khuất cô hôm nay lỗ tai bị liên lụy. Ta vốn cũng không có tài kể chuyện như nó.” Kỳ Hồng cười cười, “Tiểu thư đã lên tiếng muốn để đệ đệ ta đến đọc truyện, ai còn quản nó bận hay không, tất nhiên phải ưu tiên đến đây trước rồi.”

*****

Lời nói của Kỳ Hồng khiến Triệu Kiều xuất thần.

Nàng giương mắt nhìn phồn hoa dưới ánh trời đông tĩnh mịch, đầu ngón tay khẽ đập nhịp lên chén trà.

Xuất thân của nàng giúp nàng hiếm khi phải nhún nhường chiều lòng ai, ngược lại còn là đối tượng khiến người ta phải nịnh nọt.

Ngày trước khi cùng Hạ Uyên yêu đương, nàng cũng không cần phí hoài tâm tư gì nhiều, toàn bộ đều là Hạ Uyên từng bước tiếp cận; về sau nàng càng thích gì làm đó, bình yên đón nhận sự dung túng của hắn.

Bây giờ Hạ Uyên đột nhiên không nhớ chuyện cũ, nàng lập tức luống cuống, cũng giật mình nhận ra, hóa ra bản thân một chút cũng không biết đắc nhân tâm là thế nào.

Đó cũng chính là điều khiến mấy ngày nay trước mặt Hạ Uyên, lại sinh ra nhiều sự tình xấu hổ đến thế. 

Lúc trời tối người yên, nàng nằm trên giường ngắm nhìn một phòng tối đen, dùng sức kéo góc chăn hồi tưởng lại dĩ vãng Hạ Uyên đã tiếp cận mình như thế nào.

Có những việc thật không dám nhớ kỹ. 

Ngẫm đến ban đầu nàng đối xử với Hạ Uyên ra sao, liền cảm thấy cách hắn đối xử với nàng mấy ngày nay, kỳ thật không tính là quá tệ.

“Không biết lúc đó chàng phải nhịn bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu bực mình,” Triệu Kiều xấu hổ, lắc đầu lẩm bẩm, “Đúng là thiên đạo luân hồi, nay cười mai khóc.”

Nói trắng ra, dĩ vãng chính là nàng được Hạ Uyên nuông chiều, ngồi mát ăn bát vàng.

Mà trên thế gian, hầu hết mọi chuyện đều công bằng, sẽ không ai ngồi không mà được hưởng.

Tình yêu nam nữ nói chung cũng giống thế.

Rất nhiều lời Triệu Vị nói đều là sự thật.

Hạ Uyên bây giờ không nhớ rõ nàng, cho nên không muốn tiếp tục mập mờ, còn nàng lại là kẻ không nỡ buông tay.

Nếu nàng còn làm ra vẻ thanh cao chờ người ta đến yêu thương, này không phải mơ mộng hão huyền thì là gì?

Dù khó khăn đến mấy, nàng cũng nhất định phải làm gì đó, nếu không hai người thật sự sẽ chia ly.

Như thế, nội tâm nàng sẽ đau, tương lai nhất định sẽ hối hận.

Đạo lý đã nghĩ thông, trong lòng vẫn còn sầu, chưa chắc chắn đến cùng nên làm thế nào mới phù hợp.

Giờ phút này, tâm trạng nàng giống như người ta hay nói: “Trống đánh một tiếng tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.”

Buổi sáng nàng cắn răng đến nhà Hạ Uyên, lại bị đám khách nhân nịnh bợ giành chỗ. Lúc này đã qua nửa ngày, liền không biết nên lấy tư cách gì đến đó, cũng không biết gặp hắn rồi nên nói gì mới không xấu hổ.

Nàng bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng xấu hổ ở vườn mai, người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ, thật không muốn lặp lại lần hai.

Càng không thể giống như hôm qua, tự dưng náo lên ồn ào giận dữ, cuối cùng tan rã trong buồn bực.

Cho nên, phải có một cớ gì đó thật tùy ý mới tốt.

Triệu Kiều cắn môi, bất giác trở tay xoa gáy.

Trên cổ trống không, cái gì cũng không có.

“A? Dây chuyền tiểu hồ ly của ta đâu rồi?!”

Nghe tiếng nàng hô, Kết Hương đang ở cách đó không xa vội vàng chạy tới.

“Hôm qua trước khi ra cửa ngài còn đeo trên cổ. Buổi tối lúc Ngân Bình giúp tiểu thư tắm rửa thì ta không nhìn thấy. Ngài ngẫm lại xem lúc đó dây chuyền có còn không?”

“Không có a? Ta bình thường không đeo đồ trang sức bao giờ, hôm qua tự dưng đeo, cho nên Ngân Bình trước khi cởi đồ trang sức cho ta chắc chắn phải hỏi. Đêm qua Ngân Bình lại không đề cập gì, nói cách khác lúc ta hồi phủ là đã không còn rồi!” Triệu Kiều gấp gáp đứng dậy.

Đây chính là đồ mà bằng hữu của nàng tự tay làm nên, từ phương xa nhờ người đem đến cho nàng. Nàng chỉ mới mang có hai ngày thôi đó!

“Ngài đừng nóng vội. Hôm qua ngoài buổi sáng chúng ta đến nhà Hạ đại nhân, buổi chiều ở chỗ này, thì không còn đi nơi nào khác nữa. Ta trước kêu mọi người tìm xem, nếu ở đây không có, thì có lẽ đã rơi ở chỗ Hạ đại nhân rồi chăng?”

Nguyễn Kết Hương nói xong liền vội vàng chạy ra gọi người.

Vừa nghe tin đương gia bị mất đồ, mọi người lập tức buông xuống việc trong tay, lục lọi mọi ngóc ngách mà Triệu Kiều từng đi qua.

Chờ đến khi Kết Hương đến bẩm không tìm được, Triệu Kiều đang ngồi hồi lâu cũng không có vẻ nóng nảy, mà trái lại cười đến mắt mày cong lên, y hệt một con tiểu hồ ly.

“Nhất định là rơi ở chỗ Hạ Uyên.” Nàng ý thức được đây là một cơ hội tuyệt vời, “thật muốn đa tạ Hành Vân, quà sinh nhật cũng quá hảo rồi.”

Rơi đúng thời gian đúng địa điểm, hảo đến mức có linh tính.

Sau này nhất định nàng sẽ tặng một phần đại lễ cho Hành Vân, lại kể cho cô ấy nghe chuyện con tiểu hồ ly này mới được!

*****

Đầu giờ thân, Trung Khánh ra ngoài đón Triệu Kiều.

Hắn vừa đi vừa áy náy cười làm lành: “Ủy khuất nhị cô nương phải đợi. Hôm nay mọi người cùng hẹn đến nhà thất gia, trời vừa sáng thì đã tới cửa, thất gia cả ngày bận rộn bồi mọi người dùng trà.”

“Huynh ấy lười nói chuyện, chắc toàn là nghe người ta huyên thuyên, ngoài bồi trà ra thì còn có thể làm gì?” Triệu Kiều mỉm cười trêu chọc.

Thấy nàng không có vẻ khó chịu, Trung Khánh thở phào một cái: “Nhị cô nương thật là hiền hậu, đa tạ tiểu thư không tính toán.”

Ngày trước bao giờ Hạ Uyên cũng là người tìm nàng trước, Trung Khánh mặc dù đi theo hắn, nhưng cũng chỉ toàn ngồi trong xe ngựa chờ, cho nên hiếm khi nói chuyện với nàng như dạo gần đây.

Tiếp xúc với nàng mấy ngày nay, hắn cảm giác nhị cô nương dù không thanh cao như mấy tôn thất quý nữ, nhưng cũng không lỗ mãng khó ở chung như lời đồn bên ngoài.

“Ta hiền hay không còn phải xem là đối với ai.” Triệu Kiều liếc mắt, vẻ mặt giả bộ hù dọa, “Xem ta trở mặt đây!”

Trung Khánh đầu tiên là ngẩn ngơ, song thấy nàng đạt được mục đích liền cười híp cả mắt, mới buồn cười nói nhỏ: “Ta giật mình làm tiểu thư liền cao hứng a?”

“Vẻ mặt ngươi lúc bị ta dọa cực kỳ giống con mèo lục muội muội của ta nuôi, thật thú vị,” Triệu Kiều cười nhìn hắn một chút, nhỏ giọng thì thầm, “Hôm qua ta náo loạn chỗ thất gia nhà ngươi, ngươi cũng nhìn thấy rồi. Ta bây giờ vẫn còn hơi xấu hổ, nên mới đùa giỡn ngươi một chút. Ủy khuất ngươi chịu khó một chút nha?”

Bị gương mặt tươi cười và tâm sự thẳng thắn của nàng lây nhiễm, Trung Khánh cũng không khách sáo nữa, cười ha hả trầm giọng đáp: “Ngài đã nói vậy, ta còn ủy khuất gì nữa? Ngài còn muốn nhìn cái gì nữa không, ta biến cho ngài coi.”

Hắn bỗng nhiên có chút minh bạch, vị thất gia nhà mình cứng nhắc ngột ngạt, rốt cuộc vì sao lại yêu mến vị cô nương này.

*****

Hạ Uyên thật không nhớ nổi hôm nay hắn đã tu hết mấy ấm trà, nghe bao nhiêu lời quan tâm thăm hỏi, được kể bao chuyện khách sáo linh tinh.

Chỉ biết đợi đến khi vị khách cuối cùng này đứng dậy cáo từ, thì đã là giữa giờ thân.

Băng vải trên đầu hắn dù đã được tháo ra, nhưng vết thương thì vẫn chưa lành hẳn. Người hắn lúc này có chút suy nhược, cho nên không có ý tự mình tiễn khách, mà gọi Trung Khánh đang đứng ngoài bình phong đến.

Không ngờ lúc vào lại là một gã sai vặt: “Thất gia, Trung Khánh đang bồi Triệu nhị cô nương đi dạo trong sân đợi ngài.”

Hạ Uyên nghe vậy hơi nheo mắt, đôi lông mi dài chớp chớp: “Đã biết. Ngươi tiễn Tiền đại nhân về đi.”

Hai người khách chủ chấp tay làm lễ xong, gã sai vặt liền dẫn đường cho Tiền đại nhân ra cửa.

Còn lại một mình, Hạ Uyên ngây ngẩn một lát, từ trong tay áo lấy ra mặt dây chuyền tiểu hồ ly, nắm trong lòng bàn tay, cũng không gọi người hầu, mà một mình đi tìm Triệu Kiều.

Trong sân đình có trồng vài cây đào, lúc này tiết trời chưa tới nên chưa nở hoa. Vừa đưa mắt nhìn quanh, liền có thể trông thấy bóng lưng Triệu Kiều một thân áo gấm đỏ rực lộng lẫy.

Kiểu dáng y phục nàng có đôi chút không giống bình thường.

Thắt đai lưng, bó tay áo, thoạt nhìn giống như võ bào, gọn gàng lưu loát, nhưng lại không như bình thường cứng nhắc cắt may.

Vạt áo mềm mại lả lướt, không bó sát người, khi di chuyển liền như bông hoa nở rộ xòe cánh, làm tăng thêm vẻ thiếu nữ sáng láng tươi đẹp.

Hạ Uyên im lặng cười hừ, trong lòng lần nữa cảm thán, vật theo chủ.

Nàng cùng Trung Khánh tựa hồ trò chuyện vui vẻ, không hề cảm giác có người đang đứng sau lưng mình chỉ năm sáu bước.

Hạ Uyên dưới hiên đứng thẳng tắp, yên lặng nghe tiếng cười nói vọng lại.

“… Hồng Lư tự đại nhân họ Đoàn nào? Là Đoàn Vi Sinh chức Cửu Nghị có phải không?” Triệu Kiều hỏi.

Trung Khánh đáp: “Đúng là vị đó. Ngài ấy cùng Hạ đại tướng quân là huynh đệ đồng hao (2), hai nhà Hạ, Đoàn thông gia với nhau, cho nên thất gia mới mời ngài ấy ở lại dùng cơm trưa.”

Triệu Kiều cười một tiếng: “Các nhà trong kinh kiểu gì cũng có dây mơ rễ má, thế mà ta lại quên. Ngay cả ta với phu nhân của Đoạn Vi Sinh còn là đồng môn nữa… Ách, có điều không hay nói chuyện. Ngươi nói Đoạn Vi Sinh hỏi thất gia nhà ngươi những gì?”

“Ngài ấy hỏi thất gia có còn nhớ mùa hè năm ngoái, thất gia vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau với Tuế Hành Chu đại nhân hay không?”

Hạ Uyên dưới hiên thừa dịp không ai chú ý trộm quay người khinh thường.

Tên Trung Khánh ăn cây táo rào cây sung, vừa quen người ta đã cái gì cũng nói toẹt, muốn ăn đòn.

“Đoạn Vi Sinh đúng là kẻ nhàm chán, chuyện đã qua nửa năm còn nhắc đến.” Triệu Kiều không biết nhớ ra cái gì, bỗng dưng bật cười.

“Cũng không phải nhàm chán, ngài ấy là sẵn chuyện nên mới nói. Vi Sinh đại nhân kể hôm qua thấy Tuế Hành Chu đại nhân mời tiểu thư đến Soạn Ngọc Lâu ăn cơm,” Trung Khánh dừng một chút, hừ hừ bất bình, “Ngài thích ăn ở Soạn Ngọc Lâu như vậy, đáng ra phải mời thất gia nhà ta đi mới đúng.”

Hạ Uyên không biết mình bị làm sao, chỉ thấy tim đột nhiên đập như trống bỏi, cổ họng căng lên.

Hắn nắm tay chống trước miệng, nhịn xuống cơn ho, không phát ra tiếng.

Triệu Kiều tựa hồ bị sửng sốt, một lúc sau lập tức cười nói: “Đoạn Vi Sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại tung tin đồn! Không phải Hành Chu huynh mời ta, mà là ta mời huynh ấy.”

Hành Chu huynh? Hừ. Hàm răng Hạ Uyên không hiểu sao tự dưng chua chua.

“Vậy sao ngài không mời thất gia nhà ta mà lại mời hắn?” Trung Khánh vô cùng bảo hộ chủ nhân, cực lực tranh thủ thay Hạ Uyên.

“Hơ, đâu có liên quan đến thất gia nhà ngươi a,” Triệu Kiều cười xùy, “Hành Chu huynh thường xuyên tặng quà cho ta, ta mời huynh ấy một bữa là chuyện đương nhiên. Mà vẻ mặt ngươi là sao đây? Tính ta đâu có lỗ mãng như người ta hay nói chứ. Chỉ cần đối phương giữ lễ, ta đương nhiên cũng lễ phép theo. Mà ngươi nói cái mặt dây chuyền kia của ta đã nhặt được rồi phải không… Ồ?”

Đang nói chuyện, nàng xoay người lại, liền thấy Hạ Uyên đứng dưới hiên.

“Huynh tới lúc nào vậy? Sao ta không nghe thấy tiếng…” Triệu Kiều nhỏ giọng hỏi, không giống khi nãy tùy ý nói chuyện phiếu với Trung Khánh.

“Vừa tới.” Hạ Uyên hơi nhướng mày, hai tay sau lưng khẽ xoắn lại.

Bầu không khí bắt đầu dâng lên xấu hổ, Trung Khánh vội vàng lên tiếng: “Nhị cô nương tới lấy lại đồ đánh rơi, hôm qua ta có cất kỹ nó lên bàn sách của thất gia.”

“Vậy sao? Ta không nhìn thấy.” Hạ Uyên đáp mây trôi nước chảy, vô cùng nghiêm trang.


Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Uyên: Đừng hỏi ta sao lại làm như thế, ta cũng không biết. Chỉ là trực giác ta cho biết, nhất định không thể đem đồ vật của một gã nam nhân xa lạ tặng mà trả lại cho nàng. Xin hết. (Chính khí cuộn trào.jpg)
Chú thích:

(1) Công báo

Kt quả hình ảnh cho

(2) Đồng hao: anh em rể. Ví dụ chồng của chị và chồng của em gái. Tiếng Việt gọi là “anh em cột chèo”