Trời Không Tác Hợp

Chương 56




Chương 56: Màu nền của Thịnh Cẩn Thư

Mò kim đáy bể là chuyện không dễ dàng, huống hồ là đi tìm hai người cố ý trốn tránh người khác. Cả một tuần lễ trôi qua, phía cảnh sát và nhà trường, tất cả mọi người đều không có tin tức tiến triển mới mẻ nào.

Hai cô gái nhỏ giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Tin đồn đã lan truyền hừng hực trong đám học trò, chuyện gì cũng có, phụ huynh Tịch Duy Đình gây sức ép, bà nội của Dư Tinh Sai cũng tới trường đợi tin, áp lực của nhà trường và Mạnh Vãn Tế rất lớn.

May mắn thay, đoạn ghi âm Thịnh Cẩn Thư ghi lại nhằm tránh cho Mạnh Vãn Tế phải chịu trách nhiệm vụ việc vẫn chưa cần thiết dùng tới, tin tức của Tịch Duy Đình và Dư Tinh Sai đã truyền về.

Đó là đêm thứ sáu sau một tuần hai cô bé mất tích, Thịnh Cẩn Thư vừa tắm xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ cùng Mạnh Vãn Tế.


Đột nhiên chuông điện thoại trên đầu giường vang lên, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Trước giờ Thịnh Cẩn Thư đều trực tiếp từ chối những số điện thoại bán hàng kiểu này, nhưng gần đây liên lạc với rất nhiều bạn bè nhờ tìm người, lo lắng sẽ có tin tức liên quan tới Dư Tinh Sai và Tịch Duy Đình, cho nên cũng không bỏ qua những số điện thoại như thế.

Nhưng đa phần là số điện thoại bán hàng.

Cô ấy không ôm hi vọng, vuốt tóc nghe điện thoại, tiện tay mở loa ngoài. Không ngờ tới khi nghe máy, đầu bên kia loa thoại im bặt, suốt mấy giây không nói gì.

Trái tim Thịnh Cẩn Thư đột nhiên sốt ruột nhảy lên, nhìn về phía Mạnh Vãn Tế, động tác lật quyển sách đặt trên đùi của Mạnh Vãn Tế cũng ngừng lại, đôi mắt đen láy chớp chớp, sắc mặt căng thẳng lại ngưng trệ.


Thịnh Cẩn Thư nuốt nước bọt, cố gắng tự nhiên lên tiếng: "Là Tinh Sai à? Hay Duy Đình?"

Rõ ràng trong loa thoại truyền tới tiếng hít thở, ngay sau đó, cuối cùng Dư Tinh Sai lên tiếng, gọi một tiếng rất khẽ: "Cô Thịnh..."

Trái tim Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế đã muốn nhảy ra ngoài, vui mừng khôn xiết, vội tranh thủ thời gian hỏi: "Tinh Sai? Các em vẫn khỏe chứ? Các em đang ở đâu? Có an toàn không?"

Tiếng hít thở của Dư Tinh Sai càng thêm nặng nề, âm thanh thấp thoáng vẻ khàn khàn: "Cô ơi, bọn em vẫn khỏe, vẫn an toàn ạ, nhưng..."

Cô bé còn chưa nói xong, từ phía xa trong loa thoại truyền tới âm thanh của Tịch Duy Đình: "Sai Sai? Cậu..."

Âm thanh phía sau không lọt vào loa thoại, điện thoại bị ngắt.

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế không biết đã xảy ra chuyện gì, trái tim hoảng loạn, lập tức gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.


"Chúng ta tới sở cảnh sát đi." Thịnh Cẩn Thư nhanh chóng mở tủ lấy quần áo.

"Được." Mạnh Vãn Tế cũng ngồi dậy, xuống giường: "Để em thông báo cho mẹ của Tịch Duy Đình."

Hai người tới sở cảnh sát ngay trong đêm, điều tra được nguồn gốc của số điện thoại – Nguyên Thành, thành phố bên cạnh, cách một tiếng rưỡi đồng hồ đi tàu cao tốc. Nhưng vì kĩ thuật và hạn chế quyền hạn, phía cảnh sát biểu thị không cách nào dùng công nghệ cao để trực tiếp định vị chính xác vị trí của hai cô bé.

Mẹ Tịch Duy Đình dựa vào quan hệ đánh tiếng với phía Nguyên Thành, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế bàn bạc sang ngày hôm sau sẽ tới Nguyên Thành tìm thử.

Tuy xác định hai cô bé đều an toàn, nhưng bọn họ vẫn có chút lo lắng với câu "nhưng" còn chưa nói hết của Dư Tinh Sai.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, chưa đợi Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế xuất phát, trời còn chưa sáng, Dư Tinh Sai đã gửi tin nhắn tới.
Dư Tinh Sai nói ngày đó khi Tịch Duy Đình nhảy cửa sổ đã bị thương ở chân, vốn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhỏ, không ngờ những ngày qua không chuyển biến tốt, liên tục đau nhức, càng ngày càng nghiêm trọng, còn bắt đầu sốt. Nhưng sợ bị tìm được, Tịch Duy Đình không chịu đi khám bác sĩ, cũng không chịu quay về, Tịch Duy Đình nói chỉ cần hai người kéo dài thời gian, dọa mẹ của Tịch Duy Đình, để mẹ nhìn thấy quyết tâm của hai người, sau này mẹ sẽ không dám chia rẽ cả hai nữa, hai cô bé có thể mãi mãi ở bên nhau. Nhưng Dư Tinh Sai sợ, cô bé sợ kéo dài quá lâu, sau này chân của Tịch Duy Đình sẽ để lại mầm bệnh, cô bé không muốn sau này Tịch Duy Đình hối hận tới cuối đời.

Dư Tinh Sai nói rõ vị trí, bảo Thịnh Cẩn Thư dẫn theo phụ huynh của Tịch Duy Đình tới đón Tịch Duy Đình.
Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế lập tức tỉnh ngủ, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, lập tức liên lạc với mẹ Tịch Duy Đình, nhà trường, cảnh sát, dẫn theo bà nội của Dư Tinh Sai, tất cả các bên cùng nhau tới Nguyên Thành.

Rất nhanh, đi theo chỉ dẫn của Dư Tinh Sai, mọi người tìm được dấu vết của hai cô bé tại một căn nhà trọ trong một thôn làng nằm ở huyện thị của Nguyên Thành.

Chủ nhà biểu thị, xác thực gần đây có hai cô gái nhìn còn rất trẻ thuê phòng của bà. Bà nhìn thấy có người còn mặc đồng phục cảnh sát trong nhóm người, không dám không tin, mở cửa nhà, dẫn mọi người lên trên.

Giả vờ đưa đồ ăn cho hai cô bé, chủ nhà gõ cửa, Dư Tinh Sai ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một Dư Tinh Sai nguyên vẹn xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này trái tim mọi người mới thật sự quay về vị trí.
"Cô giáo..." Dư Tinh Sai ngây người tại chỗ.

Chỉ là một từ đơn, tình hình trong phòng hiện lên trước mặt, Tịch Duy Đình ngồi trên giường, cũng nhìn về phía cửa, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế còn chưa lên tiếng, bàn tay của mẹ Tịch Duy Đình nâng lên rồi hạ xuống, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bà ta đã cho Dư Tinh Sai một cái bạt tai.

Thịnh Cẩn Thư không kịp ngăn cản, Tịch Duy Đình hét lên: "Mẹ! Mẹ làm gì thế?"

Cô bé lết đôi chân bị thương muốn xuống giường bảo vệ Dư Tinh Sai, bị mẹ mình xông tới ôm lấy, ấn xuống giường.

"Trói nó lại." Trên mặt mẹ Tịch Duy Đình có nước mắt, đôi mắt đỏ ửng dặn dò người bản thân dẫn theo sau lưng.

Hai người đàn ông với dáng vẻ như vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên phía trước, nhanh nhẹn dứt khoát lấy dây thừng trói Tịch Duy Đình lại.
Tịch Duy Đình kháng cự, giãy giụa điên cuồng, liên tục hét lên "Đừng, thả con ra", "Mẹ, mẹ thả con ra!", "Sai Sai, Sai Sai cứu mình..." Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, không ai không động lòng.

Dư Tinh Sai không có thời gian trả lời vấn đề của bà nội, vẫn luôn nhìn Tịch Duy Đình, cắn lấy môi, nước mắt rơi xuống như mưa.

Mạnh Vãn Tế không nhìn nổi nữa, bước chân khẽ động đậy, Thịnh Cẩn Thư lại giữ lấy tay cô.

Khóe mắt Thịnh Cẩn Thư cũng đỏ ửng, bàn tay nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế đang run rẩy, nhưng vẫn lí trí lắc đầu với Mạnh Vãn Tế.

Khí thế của mẹ Tịch Duy Đình, không phải là thứ bọn họ có thể lay động. Cho dù thế nào, mẹ của Tịch Duy Đình mới là người giám hộ của Tịch Duy Đình, bọn họ không có lập trường nhúng tay, cũng không gánh được trách nhiệm nặng nề hơn.
Nhưng Tịch Duy Đình giãy giụa rất dữ dội. Cô bé đã trượt xuống đất, nhưng vẫn không ngừng đá người, muốn nhích về phía Dư Tinh Sai giống như con giun quằn quại. Vệ sĩ sợ làm bị thương Tịch Duy Đình, không dám dùng lực quá mạnh, mẹ Tịch Duy Đình sợ chân Tịch Duy Đình vốn dĩ đã bị thương còn giãy giụa như thế sẽ càng nặng hơn, dùng lời lẽ độc ác đâm thẳng vào tim cô bé: "Con đừng làm loạn nữa!"

"Con cho rằng tại sao mọi người lại biết con ở chỗ này?"

"Con đòi sống đòi chết vì nó, sao không nhìn xem nó có thái độ gì?"

"Con xem nó có để ý con không?"

Tịch Duy Đình hoảng hốt, nằm trên mặt đất, đột nhiên quên mất giãy giụa.

Cô bé mở to mắt nhìn về phía Dư Tinh Sai, sức cùng lực kiệt, khuôn mặt van nài, nài nỉ Dư Tinh Sai cho bản thân một đáp án phủ định.

Dư Tinh Sai đã không nhịn được nữa, quay lưng đi, không dám nhìn Tịch Duy Đình, cắn môi nhẫn nhịn tới nỗi vệt máu rỉ ra, những tiếng nghẹn ngào vô thanh.
Tịch Duy Đình không giãy giụa nữa, hai vệ sĩ nhanh chóng trói cô bé lại.

"Dư Tinh Sai, tôi hận cậu, tôi hận cậu!" Trước khi Tịch Duy Đình bị bế xuống tầng, cuối cùng còn khóc lóc tới xé gan xé phổi.

Dư Tinh Sai đuổi theo ra ngoài như thể khó lòng tiếp nhận, nhưng đuổi theo được mấy bước lại dừng lại, chầm chậm quỳ xuống, ở trên bậc thềm khóc tới nỗi cơ thể đều run rẩy.

Cổ họng Mạnh Vãn Tế khô khốc, ngồi xổm xuống cạnh cô bé, ôm lấy cô bé, không cất lên bất kì lời nào.

Thịnh Cẩn Thư xoa đầu Dư Tinh Sai, trái tim nặng nề, nhưng sức lực trên tay rất khẽ khàng.

"Em không sai."

"Em làm vậy để tốt cho em ấy."

"Thứ sai là thời gian."

Cô ấy an ủi Dư Tinh Sai.

Cuối cùng Dư Tinh Sai như thể tìm được một điểm tựa, gục lên vai Mạnh Vãn Tế, dáng vẻ yếu ớt như lũ trẻ nên có vào cái tuổi này, cất tiếng khóc lên.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Cô bé nghẹn ngào nói xin lỗi.

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế đều biết, Dư Tinh Sai muốn nói với người yêu mà có lẽ cả đời này sẽ không thể gặp lại nữa.

Quả nhiên chân của Tịch Duy Đình bị thương sau khi nhảy cửa sổ, gãy chân nghiêm trọng phải làm phẫu thuật, sau khi Tịch Duy Đình bị kiểm điểm ghi vào học bạ, mẹ của Tịch Duy Đình xin cho Tịch Duy Đình nghỉ một khoảng thời gian dài, có thể quay lại trường học vào học kì sau hay không vẫn còn chưa rõ, nhưng chuyện Dư Tinh Sai không được đi học, dường như khó lòng chuyển biến.

Sức ép của mẹ Tịch Duy Đình quá lớn, chuyện của Dư Tinh Sai ảnh hưởng quá xấu, trường học suy nghĩ tới toàn cục, cho rằng quả thật Dư Tinh Sai không còn phù hợp với chính sách đãi ngộ của nhà trường, không muốn giữ cô bé lại. Cho dù có thể bảo lưu học bạ cho Dư Tinh Sai, cũng không đồng ý miễn giảm học phí cho cô bé.
Nhưng không miễn giảm học phí, gia đình Dư Tinh Sai căn bản không đảm đương nổi.

Bà nội Dư Tinh Sai không biết nói tiếng phổ thông, không giao tiếp được với giáo viên, nhưng nhìn tình hình cũng biết sự việc rất nghiêm trọng. Bà buồn rầu lau nước mắt, gặp đủ loại trắc trở ở tòa nhà văn phòng, cuối cùng chỉ đành chờ đợi trước kí túc xá giáo viên, tìm đến người dễ nói chuyện nhất là Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư, mang theo trứng gà ta gà nhà mới đẻ cùng đặc sản từ nông thôn tới, nước mắt lưng tròng, chắp hai tay chữ thập muốn quỳ xuống cầu xin Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư giúp đỡ bọn họ.

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế nào nhận nổi, đỡ bà dậy không cho bà động đậy, trong lòng cũng trào lên đủ loại cảm xúc.

Suy cho cùng, Tịch Duy Đình và Dư Tinh Sai không phải là những đứa trẻ hư. Lỗi lớn nhất của hai cô bé là quá trẻ tuổi, quá kích động.
Đã phạm lỗi, nhưng không tới mức chịu trừng phạt nặng nề như thế.

Nhưng cho dù giữ lại học bạ, hai người giúp đỡ học phí cho Dư Tinh Sai, chỉ sợ là ở trường học, Dư Tinh Sai cũng khó mà không bị nhìn nhận đối xử theo con mắt khác, rất khó sống cuộc sống bình thường.

Sau khi hai người hỏi ý kiến của bản thân Dư Tinh Sai, quyết định giúp Dư Tinh Sai giữ lại học bạ, liên hệ các mối quan hệ, chuyển cô bé sang một trường cấp ba công lập trong thành phố.

Tất cả những chi phí trước và sau, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế đều biểu thị tình nguyện giúp đỡ, nhưng Dư Tinh Sai vẫn viết giấy ghi nợ trước mặt hai người, biểu thị sau này nhất định sẽ trả.

Ngày chính thức rời khỏi Ngoại ngữ Ninh Thành, Dư Tinh Sai tới kí túc xá giáo viên tạm biệt hai người. Ba người ngồi trên sô-pha, Thịnh Cẩn Thư quan tâm hỏi: "Duy Đình vẫn không liên lạc với em à?"
Dư Tinh Sai lặng lẽ lắc đầu.

Gần đây trong giấc mơ của Dư Tinh Sai đều là âm thanh Tịch Duy Đình khóc lóc nói "Tôi hận cậu". Cô bé ngộ ra, cả đời này Tịch Duy Đình sẽ không tha thứ cho bản thân.

Mạnh Vãn Tế an ủi: "Cô và cô Thịnh đã tới bệnh viện thăm em ấy, chân em ấy bình phục rất tốt, sẽ không ảnh hưởng tới sau này."

Đôi mắt Dư Tinh Sai nhanh chóng đỏ lên, nhưng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, nhỏ tiếng nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư ấm áp, chăm chú nhìn Dư Tinh Sai, rất lâu sau, nói: "Tinh Sai, cuộc đời còn rất dài, hiện tại chỉ là nhất thời. Đối với các em mà nói, tình cảm hiện tại có lẽ rất quan trọng, quan trọng tới mức các em gần như cảm thấy là chuyện cả đời thậm chí là mãi mãi, nhưng nếu đặt trong cuộc đời dài dằng dặc, thật ra nó không tính là gì cả, không cần thiết phải đeo gông xiềng nặng nề cho bản thân. Có lẽ rất nhiều năm sau quay đầu nghĩ lại, các em vẫn sẽ cảm khái, thì ra còn có lúc trẻ tuổi điên cuồng như thế."
Dư Tinh Sai buồn bã đáp: "Vâng."

Thịnh Cẩn Thư biết vào lúc này, có lẽ cô bé không thể lọt tai, cũng không thể nghĩ thông suốt, nhưng trước khi tạm biệt, cô ấy vẫn nhắc nhở: "Có lẽ lời của cô không dễ nghe, nhưng cô hi vọng em có thể nhớ lấy."

Dư Tinh Sai gật đầu.

Thịnh Cẩn Thư nói: "Đừng coi tình yêu là chuyện quan trọng nhất trong đời, khi yêu người khác, càng phải biết yêu bản thân."

"Rất nhiều năm sau, có lẽ sẽ vẫn thích Tịch Duy Đình, nhưng có thể em sẽ thích Vương Đình, Lý Đình, Chu Đình, dù sao thế giới lớn như thế, em sẽ gặp rất nhiều người trong cuộc đời mình. Nếu em không muốn giẫm lên vết xe đổ, muốn nắm bắt cuộc đời mình, có quyền thích một người, em phải trở nên mạnh hơn."

"Phải tranh đoạt với đời, đừng cầu xin vận mệnh."

Đinh tai nhức óc.

Dư Tinh Sai lơ mơ đáp lại, Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thịnh Cẩn Thư, đột nhiên cảm thấy Thịnh Cẩn Thư không cười không nói năng tùy tiện trước mặt lại trùng khớp với một Thịnh Cẩn Thư mà bản thân gặp được thời cấp ba.
Đạo lí đều đúng đắn.

Chỉ là lúc này ngữ điệu đánh giá tình yêu của Thịnh Cẩn Thư khiến Mạnh Vãn Tế có cảm giác lí trí tới lạnh lẽo.

Khiến Mạnh Vãn Tế tỉnh ngộ.

Có lẽ trong đầm lầy tình yêu, thật sự chỉ có bản thân bỏ mặc tất cả rồi lún sâu, còn thực tế Thịnh Cẩn Thư vẫn luôn tỉnh táo quanh quẩn bên bờ.

Lạnh mới là màu nền thật sự của Thịnh Cẩn Thư.