Trời Giáng Mẫu Thân: Yêu Nghiệt Bảo Bảo Là Rắn Yêu

Chương 6: Đầu trộm đuôi cướp




Edit: Cà Rốt Kapie

Hử? Cảm thấy sau lưng dường như có luồng sát khí, Mộc Tâm đột nhiên xoay người. Không có, trừ Mặc Tử Khanh vẫn cúi đầu ra thì ngay cả quỷ cũng chẳng thấy. Chẳng lẽ là nàng xuất hiện ảo giác?

“Gặp quỷ.” Nhỏ giọng lầm bầm, Mộc Tâm nghiêng đầu tiếp tục gấp rút lên đường. 

Thật là nhạy cảm nha! Hắn chỉ là thả ra chút sát khí, nữ nhân này thế mà có thể nhận thấy được. Nàng thật không biết hắn là Yêu sao? Vì sao lúc hắn tỉnh lại nàng không xuống tay giết hắn? Nữ nhân, ngươi nếu như muốn chơi, Mặc Tử Khanh ta sẵn sàng bồi ngươi chơi, dù sao đến cuối cùng, ta nhất định sẽ thu hồi lại nội đan của mình, cho dù có làm nó tổn thương, ta cũng sẽ đem ngươi mổ bụng!

Thu hồi vẻ khinh thường của mình, Mặc Tử Khanh chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó Mộc Tâm. Chỉ là hắn căn bản là không nghĩ đến Mộc Tâm thật coi hắn như con trai của mình.

“Mở cửa, mở cửa a, có sinh ý tới cửa!” Phanh phanh vỗ vào chiếc cửa sơn hồng đang khép chặt trước mắt, Mộc Tâm hắng giọng kêu

“Ồn ào cái gì? Giờ này là giờ nào, muốn tới chơi, chờ trời tối trở lại!” Tên sai vặt giữ cửa bị Mộc Tâm đánh thức, chán ghét mà nghĩ muốn đem nàng đá đi.

“Ta là tới tìm lão bản các ngươi, cũng không phải là tìm ngươi, nhanh lên một chút mở cửa!” Mắt thấy tên kia chẳng chịu mở cửa, Mộc Tâm mặt dày đánh chết cũng không thèm đi, tên sai vặt tâm bất cam, tình bất nguyện  mở cổng ra.

Nữ nhân trước mắt mặc một bộ y phục xanh mát như lá tre cùng với chiếc quần dài, mi cong như liễu, da thịt tuyết trắng, con ngươi sáng ngời tựa bầu trời đầy sao lóe lên, đôi môi đỏ mọng, quanh thân lượn lờ hơi thở vừa chính vừa tà. Có điểm hơi thở lạnh lùng giống Tu Tiên Giả, lại có điểm âm khí làm người ta cả người sợ hãi, tên sai vặt này cũng coi là từng trải việc đời, nếu như Mộc Tâm thật sự là Tu Tiên Giả, vậy tuyệt đối không phải người bọn chúng có thể chọc. Quan sát Mộc Tâm một lượt, hắn mở miệng hỏi: “Ta nói cái người này nữ nhân đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ở bên trong này là địa phương nào?”

“Là thanh lâu lớn nhất Chính Dương Thành.” Mặt xem thường liếc tên sai vặt một cái, Mộc Tâm đem Mặc Tử Khanh kéo đến trước chân.” Tìm các ngươi lão bản ra đây, ta là tới bán con.”

“Bán con?” Vừa nghe lời nói của Mộc Tâm, tên sai vặt chuyển mắt qua nhìn Mặc Tử Khanh, nhìn tiểu oa nhi này bộ dáng phấn điêu ngọc mài, thật đúng là mặt hàng tốt nha. Chỉ là, nữ nhân này thật đúng là lòng dạ ác độc, lại đem con trai mình bán vào loại địa phương này. Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà

Không đợi tên sai vặt đi mời lão bản Yên Hà Lâu thì một nữ nhân mập mạp, mặt đầy son phấn từ khúc quanh lầu hai bước ra.

“Ta nói các ngươi mới sáng sớm mà ồn ào cái gì đây?”

“Từ mụ mụ, nữ nhân này đòi bán con.” Vừa nghe giọng của nữ nhân mập mạp, tên sai vặt lập tức trở nên cung kính..

Chỉ liếc mắt một cái, Mộc Tâm liền nhớ nữ nhân béo này xuất hiện từ gian phòng nào, nàng có một đôi mắt sắc bén 2. 0,  ánh mắt của nàng thậm chí còn nhìn qua vài món đồ sứ tinh mỹ nha. Khóe môi có chút nhếch lên, Mộc Tâm trong lòng cười như nở hoa. Trước khi nàng trở thành đoàn trưởng khát máu của Cuồng Sư Dong Binh đoàn, nàng nổi danh là đầu trộm đuôi cướp, chỉ cần nàng xem trọng gì thì nhất định phải có được.

“Bán con?” Nữ nhân béo mí mắt sưng vù, vì lời tên sai vặt nói khẽ chớp động hai cái. “Vậy ta sẽ nhìn xem, nếu không phải hàng tốt gì, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Thôi đi, đây là chính Mộc Tâm nàng duyệt qua, tuyệt đối Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, tiểu mỹ nam như thế này có thể hù chết một nữ nhân như nàng ta a. Nếu không phải nàng có việc cần tiền gấp, cũng chẳng thèm để cho nhiều người ngắm nhìn con trai bảo bối của mình như thế này đâu.

Vốn là thần sắc không kiên nhẫn, đến khi mụ tú bà này thấy rõ dáng vẻ của Mặc Tử Khanh nhất thời kinh ngạc, đôi mắt bắn ra quang mang sáng loáng đánh giá tiểu hài tử trước mặt. Nữ nhân này có chồng cũng thật là, có thể sinh được nhi tử xinh xắn thế này, hảo hảo bồi dưỡng một chút sẽ trở thành Đệ Nhất Thụ của Yên Hà lâu bọn họ.

“Mười lượng bạc, thích bán thì bán.” Thật ra thì mụ tú bà nhận định Mộc Tâm là ăn mày chụp con của người khác đem đi buôn lậu, nếu không, có cái mẫu thân nào lấy chính con trai nõn nà như thế mà bán đi chứ.

“Bán, bán, tại sao có thể không bán. Nhi tử, mau, cùng Từ mụ mụ đi thôi.” Nói xong, Mộc Tâm đem Mặc Tử Khanh đẩy về phía trước..

“Ngươi chờ, ta đi cầm bạc.” uốn éo thân thể mập mạp, mụ tú bà một lần nữa lại xuất hiện trong phòng của mình. Lần này Mộc Tâm càng thêm xác định trong phòng kia có đồ nàng muốn.