Trời Giáng Hiền Phu

Chương 62





 

 
 
Có một người em gái sinh đôi như vậy, chắc chắn cậu nhỏ cũng không phải là người hiền lành gì, bởi vì chỉ hơn kém nhau 10 tuổi nên khi còn bé hầu như cậu nhỏ cũng chơi cùng cô và anh họ, Tô Hữu Hữu cảnh giác nói: “Cậu nhỏ, sao cậu lại ra đây?”
 

Cậu nhỏ thở dài nói: “Khói lửa tứ phía, không nỡ nhìn thẳng, cậu vẫn nên tránh đi thì hơn, hôm nay nhất định là dì gọi cháu tới nhỉ?”
 
“Vâng, kéo cháu làm đệm lưng đấy, nhưng mà thực sự là cháu cũng muốn dẫn bạn trai về giới thiệu với mọi người, chúng cháu đã suy nghĩ đến việc kết hôn rồi.” Nói xong cô liền thân mật ôm lấy cánh tay Chung Dực cười hì hì.
 
Cậu nhỏ nghe vậy thì trợn mắt lên, lần đầu viết mấy chữ “Không thể tưởng tượng nổi” lên trên mặt: “Cháu còn nhỏ vậy mà đã nghĩ đến việc kết hôn rồi à? Thực sự là không hiểu nổi tư tưởng của mấy đứa sinh sau năm 90 này mà, có biết hôn nhân là nấm mồ của tình yêu không?” Nói xong lại cảm thấy không nên nói như vậy trước mặt cháu rể, nói thêm: “Cậu chỉ hy vọng hai đứa sẽ suy nghĩ thêm, dù sao thì kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, hai đứa còn quá trẻ, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, quá dễ kích động.”
 
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Hữu Hữu chặn miệng cậu nhỏ, nói: “Không kích động thì sẽ giống như cậu nhỏ, thay nhiều bạn gái vậy rồi mà vẫn còn độc thân.” Nói xong liền tự hào liếc nhìn sang Chung Dực ở bên cạnh: “Mà chúng cháu lại rất nghiêm túc cẩn thận, không muốn bỏ lỡ nhau, pháp luật cũng quy định 20 tuổi là có thể kết hôn, vậy thì chứng minh thư của mình đã 20 rồi thì sẽ có năng lực làm chủ hôn nhân đại sự của mình.”
 
Chỉ mới mấy ngày thôi đã phải nhìn với con mắt khác xưa, cháu gái cũng biết nói như vậy rồi.
 
Cậu nhỏ liếc nhìn sang Chung Dực ở bên cạnh, do dự nói: “Bố cháu có đồng ý không? Không phải cậu nghe nói…..”
 
Nhắc đến người đó là Tô Hữu Hữu liền không vui, ngắt lời nói: “Đừng nhắc đến ông ấy, hôn nhân đại sự của cháu ông ấy đừng mong sẽ làm chủ được, cậu nhỏ, cậu phải đứng về phía cháu nha! Từ nhỏ đến lớn cậu tốt với cháu nhất đúng không ~”

 
Cậu nhỏ nở nụ cười trong sáng: “Cháu cũng nói với cậu lớn như vậy đúng không?” Nói xong liền dẩu môi nhìn Tô Hữu Hữu, sau đó lập tức nói: “Đó là đương nhiên rồi, tất nhiên là cậu sẽ đứng về phía cháu, cậu nhỏ của cháu là loại người gì cháu còn không biết à?” Nói xong liền tiến lên vỗ vai Chung Dực: “Cậu bạn, hãy cố gắng nỗ lực nha, cậu lớn và ông ngoại nhà nó không phải dễ nói chuyện như tôi đâu, chỉ cần Hữu Hữu thích là ok, còn bọn họ sát hạch lại rất nghiêm ngặt, cố lên, biết chưa?”

 
Chung Dực rất cung kính gật đầu, Tô Hữu Hữu lại tiến lên gạt tay cậu nhỏ: “Cậu đừng có dọa anh ấy, anh ấy rất dễ xem là thật, chúng cháu còn phải đi chọn thức ăn, không chơi với cậu nữa.” Nói xong liền kéo Chung Dực đi mất.
 
Cậu nhỏ nhìn bóng lưng hai người đang tay trong tay, thật sự là rất cảm thán, ngay cả cháu gái đi trước mình một bước muốn kết hôn rồi, không phải là mình thật sự già rồi chứ?
 
“Cậu nhỏ của em rất thích đe dọa, anh đừng nghe lời cậu, ông ngoại và cậu lớn của em nhìn thì nghiêm túc nhưng thật ra lại rất tôn trọng ý kiến của con cháu, anh cứ biểu hiện bình thường như lời em nói là được rồi, dù sao cũng đừng căng thẳng, bọn họ thích người có cử chỉ hào phóng khéo léo, lấy khí chất Hoàng tử của anh ra là được rồi ~”
 
Nói ra thì Chung Dực cũng đã từng đứng trước mặt mười vạn người, trên chiến trường anh chưa từng sợ hãi, hôm nay tới gặp người lớn nhà Tô Hữu Hữu quả thật là có hơi căng thẳng, nếu như là ở Đại Thuấn thì tốt xấu gì anh vẫn còn có thân phận, nhưng đến đây anh lại không có gì cả, nơi này có rất nhiều yêu cầu đối với đàn ông, anh thực sự sợ rằng người lớn nhà Tô Hữu Hữu không chấp nhận anh, nhưng dù vậy thì anh cũng không sợ khi đến đây, Tô Hữu Hữu bảo anh đến thì anh đến.
 
“Anh biết rồi, nhất định sẽ không làm cho em thất vọng đâu.”
 
Tô Hữu Hữu rất thích nhìn vẻ mặt đối với chuyện gì cũng nghiêm túc của Chung Dực, vừa buồn cười vừa làm cho cô có cảm giác an toàn.
 
“Ngoan lắm ~” Nói xong liền thưởng cho một cái moah moah.
 
Cũng đã phát triển đến bước này rồi, Chung Dực đã thả lỏng hơn rất nhiều, mím môi cười cười, khom lưng hôn lên môi Tô Hữu Hữu một cái.
 
Hiện tại Chung Dực đã rất thành thạo điêu luyện chuyện bếp núc, nguyên liệu trong hầm lạnh nhà ông ngoại lại đầy đủ, rất nhanh đã chọn xong, quay lại nhà bếp, Chung Dực rất nhanh đã bật chế độ, bắt đầu bận bịu đâu vào đấy.
 
Tô Hữu Hữu phát hiện ra mỗi lần nấu ăn Chung Dực đều không nhìn cô, cô tới gần nói: “Em giúp anh làm gì đó nha? Chắc chắn là lát nữa cậu mợ lớn và anh họ của em đều sẽ đến, đồ ăn cho nhiều người như vậy một mình anh làm không kịp đâu.”
 
Chung Dực vẫn như trước nói: “Không cần đâu, một mình anh làm là được rồi, hôm nay không giống với lúc trước, anh muốn làm tất cả món ăn một cách hoàn mỹ.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì lông mày nhướng lên một cái: “Ý anh là em giúp anh thì sẽ không hoàn mỹ sao?”
 
Giọng điệu không tốt như thế, lúc này Chung Dực mới quay đầu nhìn về phía Tô Hữu Hữu, quả nhiên thấy cô không vui, nói: “Vậy em đi rửa rau đi, nhớ mang găng tay vào, rau mới lấy từ trong hầm lạnh ra nên còn lạnh lắm.”
 
Lúc này Tô Hữu Hữu mới không làm phiền anh nữa, chỉ là sau khi rửa rau xong thì không còn gì để làm nữa, nhưng nhìn dáng vẻ Chung Dực chăm chú như vậy thì cô cũng không nỡ quấy rầy nữa, chạy qua một bên chơi điện thoại, Cận Hương biến mất đã lâu gửi cho cô một tin Wechat.
 
Cận Hương: YY! Sao cậu lại chia tay với Dịch Tiêu Đồng rồi? Phú hào lớn như vậy mà cậu lại chia tay à!
 
Tô Hữu Hữu: Vốn dĩ là chưa từng ở bên nhau, nguyên nhân bên trong rất là phức tạp, bạn trai tớ thật ra là em họ mà cậu từng thấy ấy, anh ấy không phải là em họ tớ.
 
Tô Hữu Hữu vừa mới trả lời xong là điện thoại của Cận Hương đã tới, Tô Hữu Hữu đành phải cầm điện thoại ra ngoài ban công giải thích cho cô ấy nghe một lượt.
 
“Nể mặt tình cảm của chúng ta, tớ tha thứ cho sự che giấu của cậu, lúc nào thì để bạn trai chân chính của cậu mời tớ ăn cơm đây?”

 
Tô Hữu Hữu cũng cạn lời với bản chất tham ăn của cô ấy: “Hôm nào có thời gian thì tới nhà tớ đi, Chung Dực nhà tớ rất biết nấu ăn đấy.”
 
“Chu chu chu, Chung Dực nhà tớ, có thể nhìn ra là bạn trai cậu rồi, chẳng trách thái độ của cậu với Dịch Tiêu Đồng lại không tốt, tớ cũng khâm phục cậu rồi, phú hào như vậy thì không muốn, cậu lại đi tìm một thần bếp.”
 
“Đây gọi là tình yêu chân thành, không nói nhiều với cậu nữa, tớ đang ở nhà ông ngoại, tớ phải đi vào giúp Chung Dực nấu ăn đây, bye bye.” Nói xong liền cúp máy, nghe cô ấy lải nhải tiếp thì không biết sẽ đến lúc nào nữa.
 
Có lẽ là vì đã lâu như vậy mà Tô Hữu Hữu còn chưa vào, cuối cùng Chung Dực cũng phát hiện ra thiếu thiếu gì đó, đi ra ngoài tìm Tô Hữu Hữu: “Em ra đây hồi nào vậy?”
 
Hừ, bây giờ mới phát hiện ra không có cô.
 
“Sợ làm phiền anh nên ra đây gọi điện, tìm em có chuyện gì?”
 
Chung Dực không phát hiện ra là Tô Hữu Hữu đang cáu kỉnh, nói: “Vào đi, giúp anh nếm xem thế nào?” Nói xong liền vào nhà trước.
 
Tô Hữu Hữu không vui đi theo, phát hiện ra Chung Dực đã làm xong ba món ăn, thơm nức, trang trí cũng rất khéo léo, bất luận là nhìn hay ngửi đều rất cám dỗ, quả nhiên là có tâm, tâm tình lúc này mới tốt hơn một chút.
 
Mỗi món anh đều gắp một ít vào đĩa rồi đưa cho Tô Hữu Hữu.
 
Tô Hữu Hữu không nhận lấy mà lại há miệng ra, rõ ràng là muốn anh đút cho ăn.
 
Chung Dực cũng hết cách với cô rồi, cẩn thận gắp đồ ăn đút cho cô, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọt trúng cô.
 
Tô Hữu Hữu nhai kỹ nuốt chậm, Chung Dực có hơi sốt sắng nhìn cô, hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”
 
Nuốt xong đồ ăn trong miệng, Tô Hữu Hữu không lên tiếng, tiếp tục há miệng, Chung Dực liền tiếp tục kiên trì đút cho cô, lần này Tô Hữu Hữu lại không nhau mà đưa tay kéo cổ Chung Dực xuống, ngẩng đầu hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi đẩy đồ ăn vào miệng anh, sau đó rời đi, nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của Chung Dực mà nở nụ cười.
 
“Anh tự nếm thì chẳng phải sẽ biết sao?”
 
Chung Dực đang muốn nói gì đó thì phía sau truyền đến tiếng ho khan, bọn họ cùng quay đầu nhìn, ông ngoại và bà ngoại đã đứng ở cửa từ lúc nào, vẻ mặt….. Ừm, có hơi tế nhị.
 
Trái tim của Tô Hữu Hữu sắp nhảy ra ngoài rồi, sao lúc cô làm chuyện xấu thì ông bà ngoại lại đến đây chứ….
 
Ông ngoại thì nghiêm mặt còn bà ngoại thì che miệng cười, nói: “Nhanh như vậy đã làm xong ba món ăn rồi, chúng ta có thể nếm trước không?”
 
Chung Dực lập tức tỉnh táo trở lại, ổn định lại tâm tình, tìm một cái đĩa nhỏ gặp đồ ăn giúp hai ông bà, rất lễ phép nói: “Ông ngoại bà ngoại, mời dùng thử.”
 
Bà ngoại mỉm cười gật đầu, sau khi nhận lấy thì đưa cho ông ngoại một đĩa: “Ông nó nếm thử tâm ý của hai đứa nhỏ đi.”
 
Ngược lại ông ngoại lại không nói gì mà nhận lấy, rất bình tĩnh ăn vài miếng, bình luận: “Cũng không tệ lắm, Hữu Hữu có tiến bộ rồi.” Tận lực không khen ngợi cháu rể lần đầu gặp mặt này.

 
Tô Hữu Hữu lập tức nói: “Ngoại trừ rửa rau thì cháu chẳng giúp gì cả, đều là một mình Chung Dực làm đấy! Ông ngoại ~ ông không biết Chung Dực lợi hại thế nào đâu ~ chính là trong một lần thi đấu nấu ăn ở xã khu, đạo diễn Tưởng của đài truyền hình thành phố T đã mời anh ấy tham gia chương trình ‘Thần trù trong dân gian’ rồi! Thực ra là anh ấy chỉ mới học nấu ăn hơn một tháng thôi!”
 
Ông ngoại nghe vậy thì nhướng lông mày, lúc này mới quan sát cẩn thận Chung Dực, Chung Dực cũng không vì lời nói của Tô Hữu Hữu mà tự đắc, thấy ánh mắt của người lớn nhìn sang thì rất khiêm tốn gật đầu, không nhát gan cũng không kiêu căng.
 
Cử chỉ của tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này cũng không bình thường, nấu ăn cũng rất cẩn thận, đúng là hiếm có, ông liền hỏi nhiều hơn một chút: “Có học chuyên nghiệp không? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tốt nghiệp trường nào?”
 
Tô Hữu Hữu đang muốn trả lời thay thì ông ngoại nhìn cô một cái: “Để nó tự nói.”
 
Chung Dực nghe vậy cũng không vội không hoảng nói: “Một, nấu ăn là vì Hữu Hữu mà học, lúc cháu mới tới đây chỉ là một kẻ vô dụng, muốn vì cô ấy làm một chút gì đó; hai, năm nay cháu 22 tuổi; ba, cháu chưa từng được đi học, từ nhỏ đã bị bố mẹ đưa lên núi học võ, gần đây học xong, xuống núi thì gặp được Hữu Hữu, nhờ cô ấy giúp đỡ mới có nơi cư trú.” Ngoại trừ điều đầu tiên là nói thật thì hai điều sau đó đều là lời nói dối mà anh và Tô Hữu Hữu trao đổi với nhau, mặc dù anh cảm thấy thẹn trong lòng, nhưng lại không thể không như vậy, ai bảo thân phận của anh quá mức ly kỳ chứ.
 
Lời nói của cháu rể này vượt ra khỏi dự liệu của hai ông bà, sửng sốt một lúc, ông ngoại mới nói: “Hữu Hữu, cháu đã không giúp được gì thì đi ra ngoài nói chuyện với ông.” Nói xong liền đi ra ngoài trước.
 
Lúc này Chung Dực mới có hơi hoảng hốt, vừa rồi lời anh nói không ổn sao?
 
Tô Hữu Hữu cầm tay anh an ủi: “Anh tiếp tục đi, không có chuyện gì đâu, em sẽ quay lại ngay.” Nói xong liền theo ông ngoại ra ngoài.
 
Ông ngoại không dẫn cô ra phòng khách mà là dẫn cô đến thư phòng, vừa vào tới liền nhíu mày nói: “Vì vậy nên bây giờ cháu đang ở chung với một người không rõ lai lịch sao?”
 
Tô Hữu Hữu vội vàng tiến lên kéo tay ông ngoại, nói: “Ông ngoại, anh ấy không phải là người không rõ lai lịch, cháu quen với anh ấy cũng là vì gặp kẻ xấu được anh ấy ra tay cứu giúp, dì có nói với ông chuyện dì cũng được Chung Dực giúp đỡ không? Nếu như ông không tin thì cháu có thể dẫn ông đến đồn công an có ghi chép để tìm chứng cứ! Chuyện này cũng đủ để thấy tuy rằng anh ấy chưa từng đi học nhưng lại là một người tốt thiện lương chính trực, lấy việc giúp người làm niềm vui! Vừa mới đầu là cháu đội ơn anh ấy, thấy anh ấy không có chỗ để ở nên để anh ấy đến ở cùng với cháu, nhưng anh ấy là người rất giữ lễ, chưa từng làm chuyện gì xấu với cháu, ngược lại là bị người ta bắt nạt cũng không có lấy một lời oán hận, hơn nữa lại thông minh hiếu học, anh ấy đúng là một người rất tốt!”
 
Ông ngoại trầm mặc một lúc, nói: “Ông nghe cậu nhỏ nói là cháu muốn kết hôn với cậu ta? Hai đứa quen biết bao lâu đã muốn kết hôn? Chuyện kết hôn không phải là chuyện nhỏ, tình hình này của cậu ta có thể chăm sóc được cho cháu sao?”
 
“Sao lại không thể? Anh ấy vẫn chăm sóc cháu rất tốt, từ khi anh ấy tới thì cơm ba bữa của cháu cũng như thường rồi, hiện tại anh ấy đang có ý định trở thành một đầu bếp ưu tú, có đạo diễn Tưởng thừa nhận tài năng của anh ấy, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng phát triển, sẽ không để cho cháu nuôi đâu.” Nói xong thì dừng lại một lúc, lại tiếp tục nói: “Ông ngoại, ông hiểu cháu mà, cháu không phải là loại người kích động, ông cũng biết tại sao cháu vẫn chưa tìm bạn trai mà, cháu đã chọn Chung Dực đã đủ thấy rõ sự ưu tú của anh ấy, cháu sẽ không bao giờ tìm được người tốt với cháu hơn anh ấy đâu.” Nói xong liền muốn rơi nước mắt, giống như là chỉ cần ông nội phủ quyết thôi là cô có thể khóc lên.
 
Bà ngoại thấy vậy thì cũng nói giúp: “Tuy rằng điều kiện có hơi chênh lệch, nhưng tôi có thể nhìn thấy nó là một đứa trẻ ngoan, người có thể nấu ăn tinh tế như thế thường thường đều là người chuyên tâm chuyên chú, chúng ta có thể thử xem, đừng cứ từ chối người ta như vậy, tuy Hữu Hữu còn nhỏ nhưng so với Kiều Ái thì cũng đỡ lo hơn nhiều, nó không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện hành động theo cảm tính, lại nói nhà chúng ta cũng không coi trọng nhà xe gì, chủ yếu là tìm được người mà cháu gái thích, lại đối xử tốt với nó.”
 
Bạn đời đã lên tiếng, ông ngoại cũng có hơi dao động.
 
Tô Hữu Hữu vội vàng nói: “Đúng vậy, ông ngoại, ông nhẫn tâm nhìn cháu bị bố ép cưới Thương Thu Lạc kia sao? Mặc dù Chung Dực không có gì cả nhưng lại là người cực kỳ đơn giản, trong lòng tuyệt đối không có tính toán gì, thứ anh ấy thích nhất chính là cháu, vì cháu thì cái gì cũng chịu làm, cháu phải khó khăn bao nhiêu mới tìm được một người thật sự tốt với cháu!”
 
Có lẽ bởi vì nhắc đến con rể lòng lang dạ soi kia mà ông ngoại không kiên nhẫn nói: “Vậy thì để xem.”