Lâm Tử Cần ngậm miệng không mắng, Tống Kỳ Đường tựa hồ cũng nhìn ra nàng đối với hắn không thể làm gì tâm tình, hắn ngược lại hơn ôn nhu đỡ lấy tay nhỏ bé của nàng, đỡ lấy nàng ngồi ở giường mềm thượng, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Ái phi, ngươi mới vừa rồi đụng phải chân, có đau hay không?”
Nàng tức giận lườm hắn một cái, ứng nói hết sức không khách khí, “Nếu như chân của ngươi dùng sức đụng vào tấm ván gỗ, đau hay là không đau?”
Người bình thường tuyệt sẽ không đối với ngôi cửu ngũ Tống Kỳ Đường như vậy ứng nói, nhưng là Lâm Tử Cần mới bát kể hắn là thân phận gì, ở trong mắt của nàng, nam nhân trước mắt nàng là một tên sắc quỷ hỗn đản, chỉ bất quá bây giờ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đợi nàng xuất cung, nàng nhất định tìm thích khách tới ám sát tên khốn kiếp này.
Nhưng là Tống Kỳ Đường cá tính cũng lấy thực kỳ quái, nàng càng mắng, hắn càng vui (đúng là kỳ quái a), nụ cười trên miệng càng lúc càng tươi hơn, ánh mắt cũng đầy vẻ xảo trá nhưng ngoài miệng thì luôn nói xin lỗi
“Thật xin lỗi, ta hỏi sai vấn đề, ái phi, đừng nóng giận, ta đây bù lại với người nha , để cho ta giúp ngươi xoa bóp ngươi chân đau đi.” Nói lấy, một đôi sắc thủ tựu sờ lên nàng gót sen.
Lâm Tử Cần đang muốn một cước đá luôn mặt hắn đi, không nghĩ tới bị hắn dùng lực kềm lại một chỗ, làm cho nàng thét lên chói tai, đừng nói là đá người, lập tức đau đến toàn thân vô lực
“Đau chết người, ngươi tên khốn này,muốn mưu sát ta a.”
“Ái phi, chân ngươi bị trật, trẫm chỉ giúp ngươi trị thôi a, nhìn lại chân ngươi bây giờ không phải đã bớt đau hơn rồi sao.”
Lâm Tử Cần nước mắt còn chảy trên gò má, mới vừa rồi còn đau giờ chợt biến mất, bây giờ thì đúng là không còn đau nữa, ngược lại được vuốt ve, nàng không hiểu sao trong lòng lại có một chút khoái cảm
Mà thân thể đã được thư giãn, nhìn thấy bên giường đã có đệm, thắt lưng thẳng bản bản đứng đấy cũng là rất không thoải mái, thế là nàng buông lỏng nằm xuống.
Dù sao cái này sắc lang nếu là muốn làm gì, nàng sẽ một cái đá chết hắn, thử xem hắn dám làm gì
“Ái phi, Ngươi nhóc chân da thịt cũng có chút cứng ngắc, ta giúp ngươi xoa bóp…”
“Ân ngô.”
Nàng có trả lời hay không trả lời cũng giống nhau, phát ra âm thanh, chẳng qua là trong lổ mũi một tiếng ngọt ngào khí thanh âm mà thôi, bởi vì có người vì nàng xoa bóp, thoải mái được ánh mắt của nàng nhắm lại, trong lỗ tai đã sớm nghe không rõ người ta hỏi vấn đề gì .
Đêm qua bị cái này sắc lang vừa hôn vừa vuốt ve, vừa sớm như vậy tựu đứng lên tìm ra đường, đi lâu như vậy đường, vừa bị ngừng lại khí , cũng lấy thực hơi mệt chút , đến nỗi nàng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Mà tay Tống Kỳ Đường đã nhanh chóng từ gót chân sờ lên tới bàn chân, bây giờ thừa dịp nàng không để ý, ma thủ từ từ thuận thế mà lên, xuyên qua váy nàng, sờ sờ bắp đùi của nàng.
Lâm Tử Cần đang mơ màng ngủ, không hiểu sao từ đâu có cảm giác ấm áp bay tới, còn có vật cứng ép tới nàng thở không nổi, thế là mở ánh mắt ra, thấy được tên sắc lang hoàng đế nằm ngay trên người nàng, mà y phục của nàng cũng đã sớm bị lột sạch
Mà gió ấm là bởi vì Tống Kỳ Đường hơi thở xuy phất ở vai của nàng cảnh, đối diện với nàng giở trò.
“Ngươi, ngươi đang làm gì đó —— ngô ngô —— “
“Ái phi, đương nhiên là đang sủng ái ngươi rồi.”
Ngăn khóe miệng, Tống Kỳ Đường lộ ra mộ nụ cười tuấn mỹ nhưng mang theo một ít gian xảo, Lâm Tử Cần hoàn toàn bị trước mắt nụ cười cho mê hoặc.
Tên nam nhân này đúng là đẹp trai đến không đỡ được, nếu như tới thời hiện đại, có thể trở thành siêu mẫu cấp quốc tế luôn a
Nhìn bộ dáng si mê của nàng nhìn mình, Tống Kỳ Đường làm sao có thể bỏ qua cơ hội hay ho này. Hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, ngăn lại không cho nàng nói , mà Lâm Tử Cần thì thân thể kiều mềm không dứt cái chăn hắn cho thật chặt vây quanh ở.
* * *
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngươi đúng là đồ mê trai a! Hắn chẳng qua chỉ là cười một chút thôi, ngươi đã bị hắn ăn sạch, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mỹ nam mà, những tên nam nhân khác thời hiện đại còn đẹp trai hơn hắn cơ mà
Trong lòng một cái thanh âm lập tức đối nghịch trồi lên,”nhưng ở hiện tại ngươi chừa từng nhìn thấy tên nam nhân nào đẹp trai như vậy a”
“Đó là chưa từng xem qua, đâu có nghĩa là không có người đẹp hơn hắn?”
Âm thanh rống giận của nàng làm cho Tống Kỳ Đường tỉnh lại, đem nàng kéo về phía hắn
Hắn ngọt nhơn nhớt hỏi: “Ái phi, ngươi là đang nói cái gì?”
“Quan ngươi đánh rắm, đã dậy rồi, đem ta ép tới toàn thân cũng đau đớn, ta lầm bầm lầu bầu nơi nào ngại đến ngươi, ngươi nói a?”
Nàng cố tình gây sự được càng nói càng lớn tiếng, cũng là Tống Kỳ Đường vẫn vẻ mặt mỉm cười không phải là thậm để ý, ngược lại ở nàng ngạch hôn lên một cái.
“Ái phi a, có một chuyện trọng yếu mà ta quên nói với ngươi a, đó là Như Hoa bị bệnh, đứng dậy không nổi nên ngươi đừng có mà xông vào chọc tức nàng. Còn có, phải biết rằng hoàng cung là rất lớn a, ngươi muốn ra cung cũng không dễ dàng nha”
Hắn nói làm cho Lâm Tử Cần trợn mắt há hốc mồm. Cái tên hoàng đế này luôn cười hì hì, khiến cho người ta cảm giác hắn ngây ngô, cũng không có cái gì nguy hiểm, nhưng là hắn này thuận miệng vừa nói, quả thực là nói trúng lòng của nàng khảm.
Nàng lập tức bật thốt lên, “Làm sao ngươi biết ta muốn ra khỏi hoàng cung ?”
Tống Kỳ Đường cười không đáp, nhưng là cái này thật có mạch lạc có thể tìm ra, từ nàng không hảo hảo đợi ở trong cung điện, nhưng lại đi như vậy khoảng cách xa cũng thì thôi, liền tại Như Hoa kia, nghe được có thể xuất cung lúc vẻ này hưng phấn hình dáng, thì càng không cần hoài nghi nàng nghĩ quyết tâm ra cung .
“Còn có, hôm qua trẫm nói sẽ phạt ngươi làm lao động, nhưng là trẫm rất thương ngươi, cũng không thể làm cho Như Hoa nổi cáu được, cho nên phạt ngươi quét ngự hoa viên, một ngày chỉ cần quét nửa canh giờ cũng đủ, nếu không nơi này rất đau có đúng hay không?”
Hắn sờ chỗ nàng đang đau, dám chắc hôm qua đến giờ không chỉ làm hai lần a, nên đau cũng là phải thôi (không biết chỗ nào nhỉ ? : "-))
Nhìn vẻ mặt thương yêu của Tống Kỳ Đường làm cho nàng đỏ cả mặt, vội vàng đem mặt vùi vào mặt trong, “Chớ nói, xấu hổ muốn chết.”
Tống Kỳ Đường tựa hồ rất thích khuôn mặt đỏ bừng của nàng nha, vừa hôn miệng của nàng một lần, sau đó tài: mới xuống giường thay quần áo sau, thấp giọng nói: “Ái phi nghỉ ngơi thật tốt, ta phải đi ngự thư phòng làm chút ít chuyện, buổi tối ta sẽ tới nữa, ngươi cũng nên ngoan ngoãn đi, đừng có ý nghĩ đó nữa.”
Hắn một bước ra cửa điện, Lâm Tử Cần tựu giơ lên hiện hồng mặt. Nhìn hắn đi, thật giống như trong lòng có một chút điểm mất mát…
Một suy nghĩ vừa xẹt qua, nàng đã gõ đầu mình, “Ta đây ngu ngốc đỏ mặt cái gì? Hắn muốn đi thì đi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? ! Hết thảy cũng là cái kia sắc lang không tốt, ta chẳng qua là, —— “
Nàng nói không ra lời, dù sao nàng cũng bị cái tên cổ nhân này chiếm hết tiện nghi rồi. Nhưng là cẩn thận suy nghĩ một chút, bây giờ cho dù nàng thật xuất cung, không có bạc, không có vàng nàng có thể đi nơi nào? Mà tên giáo sư ác độc kia cũng không nói cho nàng cách quay trở về hiện tai được.
Dù sao ở chỗ này có ăn có uống, hơn nữa đồ ăn cũng không tệ, còn có thể hưởng thụ hồ tắm thuộc dạng năm sao nha, thử nghĩ xem cái này cổ nhân đối với nàng cũng không còn nhiều hư, mặc dù cái kia trương yêu cười mặt nhìn tựu chán, nhưng là có khi lại để cho trái tim của nàng nhảy loạn cả lên
Không bằng trước hết ở chỗ xem một chút tình huống tốt lắm, giáo sư dù thế nào dạng cũng sẽ làm cho nàng trở về hiện đại sao. Vừa nghĩ như thế, thật giống như vấn đề được giải quyết, dù sao nàng bây giờ cũng không thể có thể nói phải về hiện đại là có thể trở về hiện đại.
Nàng cá tính lười nhác, bây giờ cảnh ngộ vừa không kém, định cũng không muốn theo quá mà an, huống chi thắt lưng đau quá đó, cái kia thối sắc quỷ ban ngày tựu tóc rối bời tình, hại nàng thắt lưng đau chết, hay là ngủ tốt lắm, cái thù này nàng nhất định sẽ báo.
Lâm Tử Cần này một ngủ là ngủ đến buổi tối, quả nhiên cái kia cổ nhân hoàng đế lại tới nữa , còn đeo một đống đồ ngọt mứt hoa quả, ăn được nàng mặt mày hớn hở, quên luôn quyết tâm báo thù a
Thấy nàng ăn được ngọt ngào, Tống Kỳ Đường cũng nhặt mấy khối tới ha ha, một đêm này hắn mặc dù không đối nàng động tay đông chân, lại làm cho nàng một đêm này trôi qua như tắm gió xuân.