Trói Em Bằng Cavat

Chương 5: 5: Sống Không Bằng Chết






"Đừng...ah".
Cơ thể cô ngay bên dưới hắn, những giọt nước mắt cứ thế đua nhau rơi xuống.

Tiếng rên rỉ của cô vẫn không ngừng mà dấy lên sự ham muốn dục vọng lên đỉnh bên trong con người hắn.
"Đừng gắng gượng.

Nếu không tôi sẽ khiến cô đau hơn".
"Bỏ...bỏ ra đi.

Xin anh! Đừng...ư...đừng vào nữa...".
"Cô đang cầu xin tôi sao? Người đàn bà như cô mà lại muốn giữ sao? Thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm".
Hắn cầm lấy *** **** to dài đó, rút ra.

Vẫn như lần trước, hắn lại lấy thuốc tránh thai đó ra.

Nâng cằm cô lên bóp chặt: "Nuốt xuống cho tôi!".
Thuốc tránh thai? Tránh thai là thật nhưng uống nhiều sẽ vô sinh cũng là thật.

Hôm qua cô đã bị ép uống bốn viên rồi, lại uống nữa sao?
Cố gắng đẩy những viên thuốc đó ra, ra sức giẩy giụa.


Đôi mắt hắn tía ra một cảm giác khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Hắn đi lấy một chai rượu vang ngay bên bàn, nắm tóc cô kéo lên.

Hắn đổ thuốc vào miệng cô rồi đổ rượu vang vào: "Nuốt xuống cho tôi!".
Cô tất nhiên là không muốn bị vô sinh rồi, bởi người phụ nữ khi mất đi thứ quan trọng nhất tất nhiên sẽ không muốn mình bị vô sinh.

Điều đó khiến cho cô cắn răng chịu đựng.

Đầu liên tục lắc qua lại cố nhả những viên thuốc đó ra.
Cau mày chặt hơn, hắn bóp cổ cô đè xuống: "Cô muốn mang thai hay sao? Muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn? Hay muốn có địa vị trong Hàn gia? Tôi thật sự không thể thấu được tâm địa độc ác tham lam của cô rồi đấy".
Bị bóp chặt đến không thể thở nỗi, chân cô đạp mạnh.

Hai tay nắm chặt tay hắn đang bóp cổ cô: "Thả...thả...tôi ra!".
"Đồ đàn bà đê tiện, thứ rách nát như cô mà muốn mang thai sao? Đừng mơ tưởng rằng cô sẽ có được trái tim tôi".
Dần mất đi ý thức, sức lực đã cạn.

Chân cô chỉ lều khều đạp nhẹ.
"Đối với tôi cô mãi mãi chỉ là một con chó".

Thả cổ cô ra.
Hắn mặc lấy bộ comple khác, ném cho cô một bộ đồ: "Mặc vào, rồi xuống dưới lầu cho tôi! Cho cô năm phút".

Tay cầm lấy lọ thuốc rồi xuống lầu.
Năm phút? Đùa à, nhìn xem cô như đã chết đi mà sống lại.

Cố gắng lấy lại ý thức, nắm chặt lấy bộ váy màu trắng mà hắn ném cho cô.

Dùng hết sức cô gắng ngồi dậy, đứng lên vào phòng tắm.

Xả nước mà rửa sạch cơ thể đã dơ bẩn này.
Cô mặc bộ váy trắng ấy lên người, bước đi loạng choạng ra tới cầu thang.

Hạ Dĩ nhìn cô như đứa trẻ mới tập đi khập khiễng, nhanh chân chạy lên đỡ cô xuống.
Hàn Phong đang ngồi tại ghế sofa dựa lưng vào thành ghế, bắt chéo chân với tư thế ngồi oai nghiêm: "Mang một chiếc ghế đơn ra đây cho tôi.

Trói cô ta lại".
Tất cả như lời hắn nói.


Cô bị trói chặt vào chiếc ghế đơn đối diện hắn.

Hàn Phong đưa lo thuốc tránh thai cho Hạ Dĩ: "Ép cô ta uống nó cho tôi.

Nếu cô ta không uống được, bà sẽ là người tiếp theo được tôi đích thân ra tay".
Hạ Dĩ, tay chân khẽ run lật bật cầm lấy lọ thuốc: "Hàn tổng, chuyện này...".
"Sao thế? Mới cho bà chăm sóc cô ta một ngày mà đã không lỡ? Mạng sống của bà quan trọng hay cô ta quan trọng?".
Đưa mắt nhìn Mộc Na, cô gần như không còn chút sức lực nào.

Đôi mắt lim dim không thể mở.

Hạ Dĩ bèn đến gần cô, mở lọ thuốc ra.
"Hàn...hàn phu nhân, tôi...tôi xin lỗi...!Tôi...".
Mộc Na khẽ nhếch mép cười: "Dì Hạ, cháu không sao.

Hàn Phong, anh là một tên khốn nạn, khốn nạn hơn cả bạn trai cũ của tôi".
Hàn Phong cau mày, khuôn mặt tối sầm.

Cơ thể toát ra luồng khí lạnh: "Cô vừa so sánh tôi với ai?".
"Không nhắc lại lần hai".
Hàn Phong nắm chặt bàn tay lại, đứng lên tiến đến trước mặt cô.

Giơ bàn tay lên cao, hắn đặt lên mặt cô một tát thật mạnh.

Máu ở khóe miệng cô dần chảy ra.
Mộc Na dùng hết sức cười lớn: "Ha, hóa ra chỉ có thế.


Anh còn chẳng dám giết tôi? Anh xem anh hèn hạ hơn một con chó".
Hạ Dĩ nhìn sắc mặt của Hàn Phong ngày càng đáng sợ hơn: "Hàn phu nhân, đừng nói thế.

Người mau xin lỗi Hàn tổng đi".
Máu tanh xen vào những chiếc răng trắng, cô nhếch mép cười khinh: "Hắn ta xứng để tôi xin lỗi sao? Hèn hạ, có giỏi thì anh giết tôi đi.

Cần gì phải nhọc lòng mà hành hạ tôi?".
"Hàn phu nhân".
"Nào súng đâu? Đặt lên đầu tôi, kéo cò đi.

Làm như khi nãy anh đã giết tên phục vụ đó".
Ánh mắt sắc bén như dao của Hàn Phong quét qua người cô, rút súng từ bên hông ra.

Hắn chỉ vào cô: "Cô là người đầu tin dám khiêu khích tôi?".
"Thế thì sao chứ? Giết tôi đi, đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi trở nên mạnh mẽ thế này.

Tôi sẽ không sợ nữa, sợ hãi? Hiền lành chỉ khiến tôi trở thành một con đần".
Hàn Phong nắm chặt khẩu súng trong tay, đôi lông mày cau chặt lại: "Được, cô mạnh miệng đấy.

Để tôi xem cô còn làm được gì? Dám mắng chửi tôi? Dám so sánh tôi? Muốn chết? Không, tôi phải khiến cô sống không bằng chết"..