Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 2 - Chương 4: Canh Ba Có Sát Thủ 2 [Uyên Vương Gia Về Rồi!]




Yến Yến bên trong xe ngựa nét mặt căng thẳng, trên tay cầm chủy thủ, tai lắng nghe tiếng vũ khí va chạm nhau...

A Hoa một bên nằm ngủ có lẽ bị tiếng động bên ngoài làm thức, khẽ ừm một tiếng, A Hoa ngồi dậy, ngơ ngác giơ tay dụi mắt mình hỏi: "Yến tỉ tỉ... sao bên ngoài nhiều tiếng động vậy?"

"Không có gì đâu, tiểu thư ngủ tiếp đi ạ." Yến Yến giấu đi chủy thủ, đưa một tay ra xoa xoa đầu A Hoa, dỗ dành cho A Hoa tiếp tục ngủ.

A Hoa chớp chớp đôi mắt to, đảo quanh trong xe một vòng chẳng thấy bóng dáng phụ thân mình đâu thì lập tức hỏi: "Yến tỉ tỉ, phụ thân A Hoa đâu rồi ạ?"

Trước đó còn chui vào lòng phụ thân an ổn ngủ, còn cảm nhận được hơi ấm và đôi tay phụ thân xoa trên đầu, bên ngoài cũng không có những tiếng ồn ào đến đánh thức người ngủ như giờ đâu.

Hay là phụ thân ở bên ngoài kia làm gì nên mới có tiếng động?

A Hoa nghĩ vậy hơi nghiêng đầu nhìn về phía màn xe, tiếc rằng chưa kịp thấy gì đã bị Yến Yến che đi tầm mắt.

Yến Yến vừa che chắn trước A Hoa, chốc lát khẽ liếc màn xe ngựa đang bị gió lay động hở ra một khe nhỏ phản chiếu hình ảnh ngoài. Yến Yến lại đối diện A Hoa, giọng điệu cố bình thường nói: "Vương gia ra ngoài một lát, sau sẽ trở về thôi, tiểu thư, người nghỉ ngơi lại đi."

A Hoa ồ lên một tiếng, dù cảm thấy có điều gì không thích hợp, vẫn ngoan ngoãn nằm lại xuống, nhắm mắt ngủ.

...

Bên ngoài, Hành Liên Uyên vẫn chậm rãi mà tiếp đón những đòn trí mạng của hắc y nhân,

"Không đùa với các người nữa." Hành Liên Uyên xoay người tránh đi một kiếm, đột nhiên cất giọng như vậy.

Sau tiếng nói kia, xung quanh bốn phía có người xông ra, dần dần nhiều, bao quanh đám hắc y nhân, nhanh như chớp động thủ một chiêu giết chết hắc y nhân, chỉ chừa lại một tên trong số đó.

"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!" Tiếp theo số người kia quỳ xuống trước mặt Hành Liên Uyên, cung kính cúi đầu.

Người đứng đầu những người này cũng là người gần nhất Hành Liên Uyên ngẩng đầu. Hắn có một gương mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen đục khó nhìn thấu, hàng lông mày ngang nghiêm túc với nét mặt nghiêm nghị đến đơ đơ, đi kèm sự lạnh lùng không chỉ cả mặt mà ở cả thân người, trên mình bao kín một màu đen tối.

Người đó vô cùng quen thuộc, là ám vệ của Hành Liên Uyên, Dạ Di!

Dạ Di lúc chập tối vốn đang làm việc thì nhận được tin từ người đi theo sau vương gia, nói rằng có người dự định thích sát vương gia nhà mình vào đêm nay, Dạ Di cấp tốc gọi người di chuyển, nhanh chóng đến chỗ này.

Là không ngờ tới vẫn chậm trễ, để vương gia đích thân ra tay.

"Dạ Di, ngươi tới đúng lúc." Hành Liên Uyên cong môi, hướng Dạ Di nói.

Dạ Di nghe thế lập tức chấp tay: "Thuộc hạ có phần chậm trễ, trở về sẽ chịu phạt."

"Ừ... Đem tên còn sót lại cũng trở về đi, lau dọn chỗ này sạch sẽ.' Hành Liên Uyên ừ nhẹ một tiếng, hắn dặn dò xong, ánh mắt lạnh lướt qua Dạ Di, nâng bước chân đi về phía xe ngựa.

Dạ Di sau đứng dậy, ra lệnh cho những người khác dọn dẹp, còn mình cũng dọn dẹp nhưng mắt lại đảo quanh một vòng. Dạ Di tìm kiếm, nhìn mãi chẳng thấy bóng dáng mình kiếm thì hơi thất vọng, chỉ là nỗi thất vọng ấy biến mất ngay khi tầm mắt chạm phải màn xe ngựa.

Dạ Di thấy được vương gia nhà mình vén lên màn xe ngựa, để người trong xe ngựa hiện ra...

Ánh mắt chuyển đổi, lạnh lẽo tan đi thay vào dịu dàng, chăm chú nhìn thiếu nữ bên trong.

Yến Yến xuống khỏi xe ngựa, để Hành Liên Uyên lên... vừa quay ra liền thấy Dạ Di nhìn mình, Yến Yến có chút ngạc nhiên rồi nở nụ cười với Dạ Di. Dạ Di nhìn nụ cười ấy, khóe môi nhịn không được mỉm cười theo, tuy nhiên cái mỉm cười đấy cứng đơ vô cùng.

...

[Tự dưng thấy có lỗi với Dạ Di Thôi thì về sau sẽ bù đắp nhé! À quên! Chúc các chế tối vui vẻ nạ! Đọc xong nhớ để lại đề cử và bình luận cảm nhận! Và bấm theo dõi truyện,đó là động lực cho ta viết tiếp!]