Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 56: Âm mưu sơ hiện




Bóng đêm tối mù bao quanh Bắc thành, mấy người Hỏa Diễm nhìn đám xác chết ngổn ngang mà nhíu mày khó chịu, ghê tởm, cũng không phải là chưa thấy xác người bao giờ, nhưng đám xác chết này khiến họ cảm thấy thật quỷ dị không biết nói sao. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe thấy Hoàng Phủ Quân lạnh giọng quát:

-     Còn không mau ra đây!

Nghe vậy bọn Hỏa Diễm lạnh mắt nhìn về hướng Hoàng Phủ Quân quát, từ trong ngõ tối run rẩy bước ra hai người, nhìn người bước ra là ai, cả đám lạnh mắt đầy sát ý, vì họ không nhận thấy hơi người sống của tỷ muội họ La. Giật mình phát hiện, những xác chết nằm đầy đất hoàn toàn không có hơi người, giờ bọn họ đã hiểu tại sao lại có cảm giác quỷ dị như vậy. Bọn họ giống như những con rối!

Tuy đã chết nhưng vẫn còn xác thì tất nhiên vẫn lưu lại hơi người, nếu không có thì chắc hẳn người đã chết lâu rồi, nhưng đằng này tất cả xác chết bị chủ nhân họ giết hoàn toàn không có hơi người, trong khi đám người này chỉ mới chết... Cả đám giật mình nhìn lại xác chết xung quanh, và tỷ muội La Thanh Nhã, bọn họ bỗng hiểu tại sao lại như vậy, những người này quả nhiên không phải người, hay nói cách khác cả thành này có khi cũng…

Hoắc Lăng Thiên với Lôi Tử đứng đó cũng cảm thấy điều bất thường, nhưng dù sao cũng là người thường nên không nhận thấy điều khác biệt, cũng không hiểu tại sao đám Hỏa Diễm lại nổi sát ý với tỷ muội La Thanh Nhã.

Dù sao nếu đã để đám người này nổi lên sát ý, chắc hẳn hai tỷ muội này có vấn đề, vì hai người nữ tử thấy cảnh giết người như vậy mà không chạy về nhà mà lại theo sau bọn họ thì chắc chắn có vấn đề, nghĩ vậy, Hoắc Lăng Thiên liền hỏi:

-     Tại sao tỷ muội hai người lại ở đây?

La Thanh Nhã cắn môi không nói, nàng ta ôm chặt tiểu muội mình, nhìn bọn họ muốn nói lại thôi. Thấy vậy Hỏa Diễm lạnh giọng chứa sát ý:

-     Chắc chắn hai người biết đây là chuyện gì, đúng chứ!?

-     Ta..., chúng ta...

Nàng ta ấp úng, sau đó như hoảng sợ thứ gì liền ôm La Thanh Nhiên quay đầu bỏ chạy, Hỏa Diễm lập tức đuổi theo, cùng lúc đó, một màn sương màu đen che chắn trước đám người, Hoàng Phủ Quân vội quát:

-     Nín thở ngay!

Cả bọn lập tức làm theo, thậm chí Hoàng Phủ Quân còn tạo ra một màn kết giới bao bọc họ lại, đứng trong kết giới, họ nghe tiếng “xèo xèo” như cháy khét, nhìn xung quanh thấy đám sương bao phủ xác chết phát ra tiếng “xèo xèo” ăn mòn xác chết, chỉ trong chốc lát, những xác chết chất đầy đường dần bị màn sương nuốt chửng, khoảng một khắc sau màn sương tản dần đi để lại xung quanh không còn một vết máu nào cũng như xác người, mọi thứ trên đường cứ như chưa từng xảy ra cuộc thảm sát lúc nãy.

Thấy mọi việc càng ngày càng không ổn, Hỏa Diễm liền kéo cả bọn chạy nhanh đi tìm tiểu Dương, bọn họ cảm thấy trong thành này có vẻ như có gì đó thao túng, cần phải nhanh chóng nghĩ đối sách nếu không có lẽ chết lúc nào không biết.

Trong khi đó, La Thanh Nhã vừa ôm La Thanh Nhiên không biết đã ngất đi từ lúc nào trong ngực vào cửa La gia thì liền bị một cỗ lực lượng kéo thẳng hai người đến phòng tối trong La phủ. Hai người bị vứt mạnh xuống đất, đau đớn khiến La Thanh Nhã cắn môi đến bật máu nhưng vẫn không dám lên tiếng, nàng ta ôm La Thanh Nhiên chật vật gượng dậy rồi quỳ xuống, run rẩy sợ hãi nói:

-     Gia... gia chủ...

Trước mặt nàng ta là một người ngồi trên một chiếc ghế ẩn trong bóng tối không thấy rõ bóng người, người đó nghe nàng ta gọi cũng không trả lời, chỉ ngồi im đó, nhưng hàn khí toát ra như muốn đóng băng tỷ muội hai người.

Thấy hàn khí kết thành lớp băng mỏng trên người mình và tiểu muội, La Thanh Nhã biết hắn đang tức giận, bèn im lặng quỳ nơi đó không dám nói gì. Sau một lúc lâu, tưởng chừng sắp hôn mê thì gia chủ mở miệng, giọng hắn quỷ dị, rùng rợn lên tiếng:

-     Còn lần sau, chết! Trong vòng ba ngày mang bọn chúng tới đây!

-     Vâng... nô tỳ nhất định hoàn thành... – La Thanh Nhã cố nuốt ngụm máu trong miệng mà sợ hãi trả lời.

Nàng cúi thấp đầu, che mất ánh mắt vừa xẹt qua sát ý, nhìn La Thanh Nhiên đang ngất nằm trong ngực mình, nàng cắn răng, mấp máy nói:

-     Gia chủ… vậy Nhiên nhi…

Hắn không kiên nhẫn, lạnh giọng:

-     Tự ta có quyết định!

Đè xuống sát ý nơi đáy mắt, nàng ta run giọng trả lời:

-     Vâng. 

Nghe vậy, hắn gật đầu rồi hắn phất tay, tỷ muội hai người liền bị đẩy ra ngoài, trong bóng tối, hắn đứng dậy đi về phía tấm gương treo giữa phòng, nhìn hình ảnh đám người tiểu Dương cười quỷ dị.

-     Ha ha ha không lâu nữa, không lâu nữa... ha ha ha!!! Giết đi, các ngươi giết nhiều người mới tốt, giết nhiều mới tốt ha ha ha!!!

Nghe tiếng cười kinh dị phát ra từ phòng tối, La Thanh Nhã cắn răng ôm tiểu muội nàng rời khỏi, vị máu tanh nồng tràn đầy miệng nàng, nhưng nàng vẫn chịu đựng nuốt xuống, nhìn La Thanh Nhiên, trong lòng âm thầm thề: “Nhất định tỷ sẽ không để ai làm hại muội, nhất định...” Như thể đã quyết tâm, trong mắt nàng ta đầy kiên định, cho dù có chết cũng phải bảo vệ được La Thanh Nhiên. 

Bước đi rời khỏi phòng tối, hai bên tường vây xung quanh dán đầy các bùa chú đỏ rực như máu như muốn cắn nuốt mọi thứ nó thấy, La Thanh Nhã ôm La Thanh Nhiên về phòng nàng, đặt tiểu muội nằm trên giường rồi đứng dậy đến gốc cây đặt góc phòng, nơi u ám không có ánh sáng chiếu vào. Nhìn chậu cây héo rũ uốn lượn quỷ dị không sức sống, nàng mới vặt tay áo, lấy dao cứa một đường trên cổ tay, máu tách tách chảy xuống rơi vào chậu cây, chỉ một lát sau, chậu cây liền run rẩy, nó bắt đầu chuyển động thân cành cắn nuốt máu rơi vào thân nó và xung quanh chậu, sau đó nó dần trở nên tươi tốt mọc ra những tán lá với những đường gân đỏ máu. Thấy cây đã mọc lá, La Thanh Nhã thu tay lại, chỉ chốc lát tay nàng đã khỏi hẳn không nhìn ra chút vết thường nào, đáy mắt nàng lóe lên tia quỷ dị rồi chợt tắt.