Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 47: Đến Bắc thành




Mọi việc xảy ra cũng chỉ là một khúc đệm nhỏ trên đường, hôm sau tiểu Dương cùng hai người một thú lại tiếp tục lên đường. Trước khi ra khỏi trấn nghe những tiếng bàn tán về Trần gia giàu nhất trấn bị ma ám mà Hoàng Phủ Quân và Hỏa Diễm thì vui vẻ đánh xe ngựa như chẳng biết gì.

Tiểu Dương cũng không hỏi vì đủ biết việc tốt này do ai làm, hắn cũng chẳng quan tâm, điều duy nhất mà hắn quan tâm chỉ có Thiên Thanh Nguyệt thôi.

Một đường khỏi hành xem như thuận lợi, qua hai ngày nữa là đến Bắc thành. Tin tức trong thành luôn được Hoàng Phủ Quân báo cáo cẩn thận chi tiết, các thế lực nhãi nhép làm loạn trước đây đã được giải quyết.

Tuy nhiên bên trong còn tồn tại thế lực của thái tử và quốc sư, cả hai bên đều đang tìm kiếm tiểu Dương. Nên suốt một đường này bọn họ đều phải cải trang một đường đến đó.

Sau ba ngày cuối cùng cũng đến cửa thành. Cửa thành sừng sững trước mặt làm người khác không khỏi nghĩ đến sự nguy nga lộng lẫy bên trong. Nhưng những ai vào đó đều biết nó thối nát, mục rữa đến mức nào.

Lính gác cổng thì ngồi thành một chỗ chơi xúc xắc, người trong và ngoài thành tự do ra vào, vận chuyển đủ thứ hàng, ngay cả chém giết ngay cửa thành mà bọn chúng cũng chẳng thèm quản.

Nếu không phải bây giờ phải che dấu thì nhìn cảnh trước mắt này Hoàng Phủ Quân hắn chỉ muốn một đường dẹp loạn xử lý cả đám thối nát trong thành này.

Ngay cửa thành, bọn lính nhìn thấy một thiếu nữ dắt tay một nữ hài định vào thành. Vừa thấy hai tiểu cô nương mi thanh mục tú, bọn chúng liền hóa thành lưu manh đầu đường xó chợ đùa bỡn hai người.

Nhìn thấy cảnh đó nhưng chẳng ai dám ngăn cản, thiếu nữ nhìn người xung quanh cầu cứu. Mặt nàng tái nhợt, nước mắt rơi xuống, quả nhiên là mỹ nhân khi khóc khiến người ta thương tiếc muốn giúp nhưng Bắc thành này là nơi nào chứ?

Mấy tên nam nhân khác đi ngang qua thấy vậy, có người bỏ đi thật nhanh, có người không những không giúp mà còn hùa nhau khi dễ tỷ muội hai người. Tiểu muội muội bên cạnh thiếu nữ đã hoảng sợ khóc thét lên, nhưng đổi lại là tiếng quát của tên lính canh.

- Khóc cái gì mà khóc, được chúng ta để ý là phúc phần của các ngươi còn ở đó mà khóc...

Ngồi trong xe ngựa, tiểu Dương không vui nhíu mày "ồn quá".

- Ồn ào!

Lời nói pha chút tức giận của tiểu Dương vang lên như mũi tên được bắn đi, Hoàng Phủ Quân lập tức từ xe phi thân qua chỗ bọn chúng.

Tiểu Hắc nằm trên nóc xe híp mắt nhìn không khỏi thở dài "tên đệ đệ này của hắn lúc nào cũng vậy", còn Hỏa Diễm mang bộ dáng xem kịch vui ngồi trước xe ngựa thưởng thức.

- Tiểu Hắc, đệ đệ ngươi luôn thích lo chuyện bao đồng như vậy hả?

Tiểu Hắc cũng chẳng thèm quản, ngáp một cái, nhàn nhạt phun ra một câu:

- Như ngươi thấy.

Rồi nhắm mắt ngủ tiếp, đúng là tắm nắng khiến người ta buồn ngủ.

Hỏa Diễm nhún vai tỏ vẻ đã biết, rồi lại tiếp tục xem biểu diễn.

Rất nhanh Hoàng Phủ Quân đã đem mấy tên lính đó ném đi nơi nào không biết, người xung quanh thấy vậy thì sợ đến muốn tiểu ra quần mà chạy trốn. Thấy không còn ai dám làm loạn, hắn nhìn tỷ muội hai người, ôn hòa hỏi:

- Cô nương, tỷ muội hai người không sao chứ ?

Thấy vị công tử anh tuấn đẹp như trích tiên trước mặt, thiếu nữ không khỏi đỏ mặt ngẩn ngơ, một lúc sau mới e lệ nói:

- Tiểu nữ cùng muội muội không sao, đa tạ công tử giúp đỡ.

- Không có gì, chỉ là nhấc tay chi lao không đáng nhắc đến. - Hoàng Phủ Quân ôn hòa nói.

Nghe thế Hỏa Diễm không khỏi muốn nôn, còn tiểu Hắc nhất quyết không nhìn. Hừ, vừa rồi là tên nào nôn nóng như ngồi trên chảo dầu vậy, là tên nào vừa nghe chủ nhân nói ồn một tiếng là phóng như bay đến vậy, vậy mà bây giờ còn nói câu đó thực cmn buồn nôn.

Hỏa Diễm không nhìn nổi nữa, hắn liền đánh xa qua đó, nhàn nhạt nói:

- Đi thôi.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Quân vừa định cáo từ thì lại bị thiếu nữ kia chặn lại.

- Cô nương, còn việc gì sao?

Thiếu nữ nhìn người trên xe cũng như trích tiên, đã thế trên nóc xe còn một con sư tử đen to lớn đang nằm, thiếu nữ không khỏi nhẹ giọng pha chút sợ hãi nói.

- Tiểu nữ...tiểu nữ...cầu công tử giúp đỡ.

Nói xong nàng liền quỳ xuống, đang thấy nàng định quỳ thì hắn liền vươn tay ra đỡ nàng đứng lên.

- Cô nương có gì từ từ nói, không cần quỳ lạy ta, ta nhận không nổi.

- Công tử, tiểu nữ cầu xin công tử làm chủ cho tỷ muội tiểu nữ.

Nàng ta vừa nói, nữ hài bên cạnh cũng khóc nấc lên làm hắn lúng túng nhìn Hỏa Diễm. Hỏa Diêm cười khẩy nhìn hắn ý nói "tự làm tự chịu".

- Ta đi trước, ngươi cứ từ từ giúp nàng ta.

Nói xong đánh xe chạy vào thành. Ngu sao mà ở lại, ngồi trên xe hắn đang lạnh cả sống lưng đây, tên đó đang mất kiên nhẫn mà tên ngốc kia còn không biết thức thời như vậy thì tất nhiên hắn phải tự cứu lấy mình rồi.