Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 43: Huyết trùng (10)




Trong hang động cũng chỉ còn một góc trong động có tảng đá nhô lên là chưa bị dung nham nhấn chìm. Bọn họ đứng trên đó nhìn dung nham ngày càng dâng cao.

Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa hang truyền đến tiếng vang rung trời "ầm ầm" cửa hang vỡ nát thánh từng miếng đá vụn, làn khói đỏ rực như máu bay thẳng đến chỗ họ.

- Cúi xuống. - Tiểu Dương ra lệnh.

"Vút" làn khói bay ngang qua chỗ hai người "rầm", nó đụng thẳng vào vách tường "ầm ầm" vách tường vỡ vụn tạo thành một lỗ hổng lớn. Sau đó nó lại bay ngược trở lại.

Thấy vậy, tiểu Dương và Tây Hòa nằm sấp xuống, làn khói lại bay ngang qua, nhiều lần như vậy, nó bay ngang trên đỉnh đầu hai người như muốn tìm thứ gì.

- Làm sao đây, dung nham đang... - Tây Hòa hoảng sợ nói.

Mắt thấy dung nham ngày càng dâng cao, trong khi đó làn khói phía trên cứ thế lượn lờ xung quanh làm tiểu Dương trong thoáng chốc cũng không biết phải làm sao.

"Graooo" từ ngoài truyền đến tiếng rồng ngâm làm hắn bừng tỉnh, ngẩng đầu, bất giác nhìn qua Tây Hòa. Thấy hắn nhìn mình, Tây Hòa bỗng có cảm giác chẳng lành.

- Ngươi...ngươi...muốn làm gì ?

Thiên Thanh Nguyệt cũng rất tò mò không biết tiểu Dương định làm gì đây ? Bỗng nhiên hắn rút đoản kiếm bên hông phi thẳng đến vách tường, Sau đó nhanh chóng túm cổ áo Tây Hòa, dùng hết sức lực nhanh nhất phi thân theo đoản kiếm, ngay khi đoản kiếm vừa cắm vào vách tường, hắn liền lấy đà đạp mạnh lao ra khỏi cửa hang.

"Vút" làn khói đó bám sát theo sau, "vút" ngay khi vừa lao ra khỏi động làn khói liền sượt qua tay tiểu Dương, máu liền tuôn ra ngoài. Không để ý đến vết thương, hắn và Tây Hòa lao thẳng xuống dòng dung nham đang chảy bên dưới, làn khói vẫn bám theo bọn họ.

- Hỏa Diễm! - Tiểu Dương lớn tiếng gọi.

"Grao" từ xa truyền đến tiếng rồng ngâm càng ngày càng gần.Mắt thấy sắp rơi xuống dàng dung nham, phía trên làn khói đuổi theo không tha chỉ còn chút nữa là theo kịp bọn họ.

"Grao" "phật phật phật" từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rồng, theo đó là luồng gió lớn như thổi bay tất cả khiến làn khói bị thổi tản ra bay đến chỗ khác. Luồng gió thổi mạnh làm hai người bay thẳng đến tảng đá cao gần nửa ngọn núi, thấy sắp bị đập vào tảng đá, hắn lôi Tây Hòa xoay người, chân đạp vào vách đá lao vút lên trên.

Chật vật đáp xuống, hắn buông Tây Hòa ra ngã gục xuống.

- Tiểu Dương ! - Nàng thất thanh kêu lên.

Thấy tiểu Dương gục xuống, Tây Hòa vội vàng bò dậy chạy đến đỡ hắn. Nhìn thấy vết thương bên tay trái hắn hoảng hồn, vết thương sâu đến nhìn thấy xương trắng. Máu chảy không ngừng, nhìn thật kinh sợ.

- Làm sao...làm sao đây...này...tình lại đi... - Hắn run giọng gọi.

Thấy sắc mặt tiểu Dương ngày càng tái nhợt, hắn càng hoảng hơn, làm sao đây ?

- Ngươi...ngươi đừng chết...ngươi chết ta...ta...

- Câm miệng !

Tiểu Dương khó khăn mở mắt, hơn ai hết hắn biết vết thương này không làm hắn chết được, chẳng qua mất nhiều máu làm hắn chóng mặt có chút chống đỡ không được mới gục xuống. Cảm thấy nàng lo lắng, hoảng sợ gọi hắn, hắn liền gắng gượng chống đỡ muốn đứng dậy, vậy mà tên này mở miệng kêu gào như vậy làm hắn càng nhức đầu.

Nghe tiểu Dương quát hắn liền im lặng, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn hắn, sợ hắn lại thật sự ngã gục thì tiêu.

Vỗ vỗ búp bê trong ngực ý bảo nàng yên tâm, hắn không có việc gì, sau đó xé áo băng bó vết thương.

Ngẩng đầu nhìn trời, mắt thấy hỏa long còn đang bay phía trên, hắn liền gọi.

- Hỏa Diễm, lại đây.

Nghe tiếng hắn, con rồng đỏ rực đang lượn lờ trên không trung liền bay tới dọa Tây Hòa sợ hết hồn.

Nhanh chóng lấy tay không bị thương xách cổ áo hắn, không chút chần chờ ném hắn về phía con rống. Thấy hắn ném tới một người, hỏa long liền há mồm nuốt lấy hắn. Cảnh tượng như vậy làm nàng có chút ngạc nhiên không biết nói sao.

- Không sao, chúng ta sẽ ra khỏi đây nhanh thôi.

Hắn nhè nhẹ vỗ người nàng, nghe hắn nói nàng cũng không nghĩ nhiều, việc nàng quan tâm lúc này là vết thương trên tay hắn kìa. Nhìn mặt tiểu Dương tái nhợt, trên mặt còn vết máu chưa khô làm lòng nàng đau quặng khó chịu "tiểu Dương".

Sau khi nuốt tây Hòa, con hỏa long vẫn lượn lờ trên bầu trời, chỉ khác quanh người nó bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, "graooo" nó rống một tiếng dài rung chuyển cả mặt đất.

"Vút vút vút" từ xa những tiếng xé gió lao nhanh về phía tiểu Dương, mắt thấy làn khói đỏ đó bao vây lấy mình, hắn vận chuyển nội lực. Từ người phát ra luồng sáng trắng bao bọc hắn bên trong, "ầm ầm" làn khói đâm thẳng vào luống sáng trắng làm nó bị bật ra ngoài. Nhìn kỹ mới thấy, làn khói đó là những con trùng bé tí đỏ rực hợp lại mà thành, hắn không khỏi cười lạnh.

- Huyết trùng, quả nhiên không rút hết máu không bỏ qua.

Tay hắn kết ấn, từ chỗ hắn đứng dần dần kết thành băng, sau đó dần lan rộng ra. Chốc lát, khu vực phía trên hắn đứng hoàn toàn kết thánh băng lạnh giá, phía dưới là những dòng dung nham đang chảy mạnh.

Hơi lạnh làm huyết trùng di chuyển chậm hơn, hắn phá bỏ luống sáng đang chắn bên ngoài, tay dùng băng ngưng kết một thanh kiếm. Nhìn huyết trúng ngày càng gần, chân hắn lùi lại một bước, tay kết ấn trân kiếm.

- Băng vũ.

Hơn mười thanh kiếm liền xuất hiện bay thẳng về phía huyết trùng, hắn phi thanh kiếm trên tay thẳng hướng bọn chúng. Một thanh xé gió xông tới, những thanh còn lại bao vây xung quanh tạo thành một cái lống nhốt huyết trùng bên trong. Hai tay hắn thành thạo kết ấn.

- Giam.

Những thanh kiếm bên ngoài biến thành một chiếc lồng bằng băng giam giữ chúng, thanh kiếm bên trong không ngừng chuyển động từng nhát, từng nhát chém vào huyết trùng.

Mắt thấy không thể giết hết bọn chúng, tiểu Dương hướng lên trời gọi.

- Hỏa Diễm.

Hỏa long nghe tiếng hắn gọi liền bay tới.

- Giao cho ngươi.

Mắt hỏa long có chút bất mãn nhìn hắn, sau đó hướng về phía huyết trùng phun lửa. Ngọn lửa đỏ rực từ miệng hỏa long phun ra thiêu cháy chiếc lồng băng.

"Rít" từ trong phát ra tiếng chói tai của huyết trùng, từ từ tiếng đó im bặt chỉ còn ngọn lửa đang cháy, dần dần ngọn lửa cũng biến mất chỉ còn lại ít tro bụi tan biến nhanh chóng trong không trung.

Thấy vậy, tiểu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi ngồi bệt xuống, lần này hắn thật sự hết sức rồi.

"Xoạt" một luồng sáng đỏ lóe lên. Một thiếu niên quần áo đỏ rực bất mãn đứng trước mặt hắn.

- Bạch Thiên Dương, ngươi...cái đồ...có biết ta sợ thế nào không hả ? Cư nhiên vô tình ném ta vào miệng rồng, ngươi...ngươi..cái đồ vô lương tâm.

Thiếu niên đang tức giận này không ai khác chính là Tây Hòa, không, bây giờ nên gọi là Hỏa Diễm.thật sự cái tên này không thèm hiểu cảm giác của hắn mà, cư nhiên ném hắn vào miệng rồng.

Liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, tiểu Dương ôm nàng ra xem có bị thương gì không, rồi mới nhàn nhạt nói:

- Bớt lắm lời đi, không phải ta ,ngươi còn đứng ở đây sao ?

- Nhưng...nhưng...sao ngươi biết đó là bản thể thật của ta, ngay cả ta cũng không biết mà.

Nghe thết tiểu Dương lườm hắn một cái.

- Khụ, ta bị mất trí nhớ, ngươi ném ta vào ta mới nhớ ra được không.

- Hừ !

Tiểu Dương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa.Thiên Thanh Nguyệt im lặng nhìn hết thảy, tuy nàng tò mò nhưng cũng đâu nói được, nên chỉ im lặng nhìn rồi cũng không để tâm.

Thấy tiểu Dương không để ý đến hắn, hắn liền ngồi xuống, nhìn tiểu Dương một lượt, lại nhìn búp bê trong tay hắn. Hỏa Diễm lắc đầu, rồi đưa tay chữa vết thương cho hắn, một luồng sáng đỏ hiện ra chỗ vết thương của hắn.

Vết thương vẫn đang chảy máu từ từ biến mất cũng không còn đau nữa. Tiểu Dương gỡ miếng vải đang băng ở tay ra, thấy vết thương khỏi hắn như chưa từng có thì gật đầu.

Nhìn biểu hiện nhàn nhạt của hắn, Hỏa Diễm cũng chẳng thèm để ý như đã quen rồi.

- Sao ngươi ở đây ? - Hỏa Diễm hỏi.

- Ta đang ở trong cầm địa không gian.

- À, bị dịch chuyển tới đây coi như ngươi may đấy, dù sao lâu rồi ta không đai đâu tiện thể đi cùng ngươi vậy. Ra khỏi đây thôi, dù sao cấm địa này cũng đâu có tác dụng lớn vói ngươi.

Nghe vậy, tiểu Dương gật đầu đồng ý, có lẽ nên ra ngoài rồi.