Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 26: Xà




Ôm Thiên Thanh Nguyệt trong lòng, không biết từ lúc nào mà tiểu Dương đã thiết đi. Nghe tiếng thở đều đều của đệ ấy mà nàng cảm thấy nhói lòng.

Bỗng nhiên, không gian xung quanh nàng như bị bẻ cong. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ dần mọc ra những bụi cây, từ đất, những cái cây cổ thụ nhanh chóng lớn dần. Chỉ trong chốc lát, tiểu Dương và nàng đã bị bao phủ xung quanh, mọi thứ cứ thế diễn ra trong tĩnh lặng. Nơi này đúng là thần bí hơn nàng tưởng rất nhiều.

Chú ý lắng nghe những động tĩnh xung quanh, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, có vẻ vẫn chưa có gì xảy ra. Không biết qua bao lâu, những tia sáng mặt trời dần xuất hiện, bỗng nhiên "soạt soạt soạt" những tiếng động từ phía xa làm nàng cảnh giác.

Tiểu Dương bỗng chốc mở mắt tỉnh táo, cho nàng vào ngực áo rồi nhanh chóng phi thân lên cây. Giờ hắn mới chí ý, đây là nơi nào, rừng sao? Tại sao hắn lại ở đây?

"Soạt soạt soạt" tiếng động càng lúc càng gần, đôi mắt hắn lạnh đi, nhìn xuống dưới. Từ những bụi rậm tràn ra hàng ngàn con rắn lớn nhỏ, bọn chúng nhanh chóng bò về phía trước. Thấy đàn rắn, nàng ngạc nhiên, rắn độc, nhiều như vậy, bọn chúng dường như đang bò về một hướng.

Tiểu Dương như cũng chú ý về điểm này, nhìn theo hướng chúng bò, đứng trên cây cao, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía trước. Đó là..., bọn chúng đang lao mình xuống vực.

Đột nhiên, tiểu Dương phi thân nhảy khỏi đó, dừng lại tại cây cổ thụ phía trước. Nhìn lại cây cổ thụ vừa rồi, bây giờ đầy những con rắn đang uốn lượn trên đó.

"Soạt soạt" "khè", nhìn xuống dưới, phía dưới thân cây, lũ rắn đang nhanh chóng bò lên. "Chết tiệt", không còn cách nào khác, tiểu Dương phi thân về phía trước. Muốn tìm một chỗ trốn khỏi đây, nhưng có vẻ không được rồi, chỗ nào bây giờ cũng toàn rắn là rắn.

Ngày càng tiến gần vực, hắn thấy đám rắn không chút chần chờ lao thẳng xuống dưới, dưới đó là ổ của chúng sao?

"Grao" bỗng từ vực phát ra những tiếng "grao" khiến người khác lạnh gáy, hàn khí xung quanh đó lan tỏa càng lúc càng lớn. Cảm giác này, thật khiến người ta run sợ, dĩ nhiên nàng và tiểu Dương không nằm trong số đó.

Dừng lại trước một cây cao gần vực chưa bị đám rắn chiếm mất. Từ đây có thể quan sát những gì dưới vực. Nhìn thấy thứ dưới đó, tiểu Dương kinh ngạc.

Đó, là thứ quái quỷ gì vậy? Hắn chỉ thấy dưới đó, những con rắn chen chúc ăn thịt lẫn nhau, ở giữa bầy rắn là một con 'đại xà' màu đỏ lửa đang ăn bọn chúng. Thấy cảnh này chính hắn còn không biết phải thốt lên những gì?

Những con rắn nhỏ ăn thịt lẫn nhau, con rắn lớn ăn bọn chúng, vậy mà đám rắn trong rừng không ngừng tiến về đó. Thật khủng khiếp, bỗng nhiên, từ bên kia vực dần xuất hiện thứ gì đó, chỉ trong chốc lát, hắn đã biết, đó là một con 'đại xà' màu đen xọc vàng ngay lưng đang tiến về phía vực.

Con đại xà màu đen nhanh chóng lao xuống vực, con đại xà màu đỏ lửa thấy nó lao xuống liền xông tới cắn vào cổ nó, đuôi nó siết chặt lấy thân hắc xà. Hắc xà cũng không yếu thế, nó lấy đuôi cuốn vào cổ đối phương, siết chặt rồi kéo ra.

Máu từ cổ nó tuôn ra, không quan tâm nó lao vào đối phương rồi cắn xé nó. Thật không ngờ hắn lại có thể thấy hai con đại xà đánh nhau như vầy. Nhưng mà, đây là cấm địa, nếu vậy hắn phải vượt qua nơi này mới có thể đi tiếp.

Nhìn con đại xà màu đỏ lửa đang bị cắn xé và con hắc xà đang dùng sức mà cắn, đôi mắt hắn nhíu lại, vượt qua nơi này bằng cách nào? Giết hết bọn chúng sao?

*******

Ngoài cấm địa, trong Hoa Đào sơn trang. Lúc này Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo đang ngồi trong thư phòng.

- Đã tìm ra kẻ đứng sau bọn dùng cấm thuật, đó là quốc sư Hoắc Lăng hoàng triều, Vương Lãnh. - Hoàng Phủ Quân nhàn nhạt nói.

- Vương Lãnh, sao hắn lại muốn giết chủ nhân, rõ ràng chủ nhân chỉ là một đứa trẻ. - Hoàng Phủ Hạo tức giận.

- Ai biết, nhưng tên Vương Lãnh đó không đơn giản, số người ta phái đi chỉ có một người là trở về. Người đó hôm qua cũng đã chết vì vết thương quá nặng.

- Nếu vậy...

- Làm theo những gì chủ nhân ngươi nói đi, tốt nhất là tạo một thế lực hùng mạnh, như vậy là cách tốt nhất.

- Ta biết.

- Mà tên nhóc đó vào cấm địa cũng gần một tháng rồi nhỉ, không biết có qua được không?

- Ta tin chủ nhân.

Hoàng Phủ Quân liếc xéo hắn.

- Không cần nói ta cũng biết, nếu không ngươi đã không theo hắn.

- Ừ, à, đúng rồi, ngươi cũng phải gọi ngài là chủ nhân, dù sao ngươi đã quyết định rồi, đúng không?

- Im đi, ta gọi hắn là gì thì kệ ta, không tới lượt ngươi xen vào.

- Ngươi là đệ đệ, phải nghe lời ta ca ca ngươi.

- Ngươi...