Cứ thế đã qua ba năm. Tiểu Dương đã được 7 tuổi, cuộc sống trong rừng đã tôi luyện tiểu Dương không còn nét trẻ con nữa. Hằng ngày, tiểu Dương cưỡi Tiểu Hắc vào sâu trong rừng săn mồi, có vẻ động vật ở đây đã quá quen thuộc với tiểu Dương và Tiểu Hắc. Nên chỗ nào hai tiểu Dương và Tiểu Hắc đi qua động vật đều chạy chốn hết.
Nhìn lên trời, hình như xảy ra chuyện gì khiến lũ chim bay tán loạn. Không quan tâm, kiếm được những thứ mình cần, tiểu Dương và Tiểu Hắc trở lại hang động.
Mặt trời lạnh, bóng tối bao phủ, bỗng nhiên Thiên Thanh Nguyệt có linh cảm chẳng lành. Đêm đến, đang say trong giấc ngủ, tiểu Dương giật mình tỉnh giấc. Cầm lấy thanh đoản kiếm đi về phía cửa hang.
Ngoài hang, Tiểu Hắc cũng đang gầm gừ nhìn về phía rừng sâu. Từ trong rừng vọng đến những tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người đang tiến về phía này. Không phải, mà là từ bốn phía.
Cảnh giác, tiểu Dương nhìn tứ phía, dần dần xuất hiện ánh sáng từ những cây đuốc. Chỉ trong chốc lát, từ tứ phía xuất hiện toàn người là người bao vây xung quanh.
- Là hắn!
Một tên trong số bọn chúng la lên.
- Tóc trắng, mắt tím, không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là ma vương chuyển thế mà quốc sư nói. Mau mau giết hắn, không, bắt sống hắn.
Nghe thế, bọn chúng lui về sau giữ khoảnh cách với tiểu Dương. Mấy tên trong số chúng thì thầm.
- Tôi đã nói mà, trong rừng có con yêu quái giống như quốc sư nói. Thật may mắn lúc đó tôi đi vào rừng mà không bị hắn phát hiện.
- Nhìn đi, hắn chưa trưởng thành, nhân cơ hội này chúng ta phải giết hắn để trừ hậu họa.
- Nhưng ngươi nhìn bên cạnh hắn đi, kia chẳng phải mãnh thú trong truyền thuyết sao, làm sao chúng ta có thể thắng.
- Ngươi ngu quá, chúng ta đông như vậy còn sợ con sư tử đó sao, dù gì cũng chỉ là một con sư tử sợ gì mà không thắng nổi.
Nghe bọn chúng nói mà nàng muốn giết hết tất cả, khốn khiếp, lũ đáng chết.
Bỗng có tên hét lên.
- Hắn chỉ có một mình, chúng ta cùng nhau xông lên chắc chắn sẽ bắt được hắn. Mọi người xông lên.
Chết tiệt, lũ khốn khiếp. Nhìn bọn chúng lao về phía tiểu Dương, nàng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Khốn khiếp, hôm nay không phải ngày trăng tròn, nàng không thể...
'Keng' tiếng binh khí va chạm nhau, nhanh chóng di chuyển, đánh vào sơ hở của đối phương, chỉ trong chốc lát đã có năm người chết dưới tay tiểu Dương. Tiểu Hắc cũng không chịu yếu thế, nó lao vào đám người, rất nhanh những tiếng hét thê thảm vang vọng cả khu rừng.
'GRAO' bỗng phía sau xuất hiện mũi tên bay thẳng đâm vào chân Tiểu Hắc khiến nó kêu lên. Nghe tiếng Tiểu Hắc, tiểu Dương sơ ý bị một tên chém vào tay.
Nhanh chóng, bọn chúng đánh úp lại, nhân cơ hội tiểu Dương bị thương, một tên từ phía sau dùng một cây gậy sắt đập mạnh vào đầu tiểu Dương.
Tim nàng như bị xé nát "tiểu Dương", nàng đau đớn thét lên, nhưng vô ích. Tiểu Dương, tiểu Dương của nàng. Khốn khiếp, khốn khiếp, lũ khốn khiếp, dừng tay, mau dừng tay cho ta. Nàng gào thét, đau đớn, phẫn nộ, nàng muốn giết chúng, tất cả bọn chúng.
Thấy chủ nhân bị thương, Tiểu Hắc liền lao về phía tiểu Dương, giết chết tên vừa đả thương tiểu Dương, nó liền đứng chắn trước mặt cănq chết những người lại gần.
Tiểu Dương bị thương, đầu óc dần choáng váng. Nắm chặt đoản kiếm, tiểu Dương kiên cường chống đỡ. Không thể gục ngã, tiểu Dương còn phải bảo vệ tỷ, tự nhủ với lòng, tiểu Dương lao về phía đám người, cố gắng mở đường thoát khỏi bọn chúng.
Bỗng nhiên có tên xuất hiện phía sau, vung kiếm chém mạnh vào tiểu Dương. "Tiểu Dương", nàng đau đớn thét lên.
"Soạt", nhìn Tiểu Hắc gục xuống trước mắt mình, cơ thể tiểu Dương run lên, quanh thân lan tỏa sát khí dày đặc.
Lao thẳng về phía bọn chúng, tiểu Dương thét lên:
- Chết đi, chết đi, lũ các ngươi chết hết đi...
Không màng đến vết thương ngày càng tăng trên người, tiểu Dương điên cuồng chém giết. Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, một mũi tên xé gió nhắm phía tiểu Dương bay thẳng đến.
Tim nàng như thắt lại "Tiểu Dương".
"Phập", mũi tên bắn thẳng vào mắt trái tiểu Dương. Aaaa, nàng đau đớn thét lên. Trúng tên, tiểu Dương liền bất tỉnh ngã xuống.
- Này hắn chưa, ngươi kiểm tra thử đi.
Một tên lại gần đưa tay lên mũi tiểu Dương. "Tên khốn, tránh xa tiểu Dương ra, không được đụng vào đệ ấy!"
Trái tim nàng như xé ra, lũ khốn không được lại gần tiểu Dương, không được lại gần đệ ấy. Nàng vô vọng gào thét, đau đớn lan tràn, nàng không ngừng gọi "Tiểu Dương, tiểu Dương..."
- Vẫn còn sống, mau mau trói hắn lại.
Nghe thế đám người liền tiến lên trói tiểu Dương rồi mang đi.
- Còn con sư tử kia thì sao?
- Kệ đi, nó chết rồi, nhìn vết thương thế kia thì lớp da cũng không dùng được, bỏ nó lại đi.
- Được!
Sau khi bọn chúng bỏ đi không lâu. Từ trong rừng xuất hiện một bóng người, một nam nhân mặc hắc y, ánh mắt màu, khuôn mặt yêu dị, nhìn Tiểu Hắc nằm đó, hắn đến gần Tiểu Hắc, vẻ mặt đau đớn nói:
- Vì đứa trẻ đó, đáng sao?
Bất ngờ, Tiểu Hắc mệt mỏi mở mắt, khó khăn nói:
- Đáng...vì chủ nhân là người duy nhất có thể...cứu chúng ta.
- Ngươi...ta hiểu. - Nam nhân lắc đầu.
Hắn ngồi xuống, chạm vào vết thương trên người Tiểu Hắc.
- Sẽ lâu khỏi lắm đây.
- Không quan trọng, Hoàng Phủ Quân, cầu xin ngươi...
- Không ngờ lại có ngày vương của muôn thú lại cầu xin ta. Nên nhớ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình. Uống đi, nó giúp ngươi cầm cự cho tới khi họ đến.
Hoàng Phủ Quân nhét một viên thuốc vào miệng Tiểu Hắc, sau đó đứng dậy bóng dáng liền biến mất.