New York, Mỹ.
Trong một biệt thự xa hoa độc lập mà to lớn đang tổ chức một
tiệc rượu đặc biệt.
Phong cảnh bên ngoài biệt thự tuyệt đẹp, công nhân đang không
ngừng cắt tỉa mặt cỏ, hoa cảnh và bồn hoa bố trí khá tinh xảo, thậm chí không
có hoa cảnh long trọng nào sánh bằng.
Mà tại cảnh đẹp này lại không có đám đông thượng lưu và trang
phục đẹp đẽ như bình thường, bầu không khí của biệt thự có vẻ rất nhạt nhẽo,
ngoài cửa lớn biệt thự có rất nhiều vệ sĩ nhìn qua bản lĩnh vô cùng tốt đang
đứng phòng thủ chỉnh tề, nghiêm khắc xét duyệt mỗi một khách mời trước khi cho
họ tiến vào.
Mà trong biệt thự, tại phòng khách to như vậy, rượu ngon và
mỹ thực chiếm phần lớn vị trí, chỉ có số người là không nhiều lắm đang phân tán
ở các góc tại phòng khách, họ cùng nhau thì thầm bàn luận.
Kha Khinh Đằng đứng ở một góc tương đối yên tĩnh.
Anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, bên
cạnh có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm bảo vệ, mà trong phòng khách này, cứ cách khoảng
15 đến 20 phút thì có một khách mời đến trước mặt anh, tiến lên nói chuyện với
anh.
Những người khách này khi đối mặt với anh ít nhiều đều có vẻ
hơi khẩn trương, vì vậy thời gian nói chuyện cũng không vượt qua năm phút đồng
hồ.
Tiệc rượu này là do anh đứng ra tổ chức, mỗi một khách mời
đều là đối tác có giao tiếp làm ăn chung với anh.
Mà tài chính trên ngàn triệu và hủy diệt hàng loạt đều là nội
dung nói chuyện giữa bọn họ, vô cùng đơn giản đạt thành kết quả.
Tất cả đều tiến hành có trật tự và theo thứ tự, không ai ngờ
tới, đột nhiên tại cửa chính biệt thự xuất hiện một sự thay đổi kỳ lạ.
Anh vừa mới nói xong cùng một người khách, trước mặt anh liền
thấy mấy cấp dưới của mình vốn bảo vệ ở cửa đều bị một lực lượng nào đó phá cửa
chính biệt thự, tất cả ngửa mặt ngã xuống sàn nhà của phòng khách.
Mà vài giây sau, một cô gái dễ dàng sải bước qua những thân
thể bị cô đánh bại, từ ngoài cửa tiến vào.
Cả đời Kha Khinh Đằng, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Doãn
Bích Giới.
Cô mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, vì chiều dài của làn
váy hạn chế hành động của cô, nên bị cô dùng tay xé đi, chỉ để lại vị trí khó
khăn lắm bao lấy chiếc mông của cô, mà trong tay cô đang cầm một con dao găm
còn nhỏ máu, không chút che dấu sát khí trên khuôn mặt và toàn thân.
Thật khéo, lại vẫn là cô.
Nhưng mà, bốn năm năm trôi qua, cô thật sự đã trưởng thành
rất nhiều, bộ dạng ngũ quan tinh xảo hơn, đã xinh đẹp lại thanh tú, không còn
là dáng vẻ của cô gái non nớt khi anh thấy cô lần đầu tiên.
Hồi phục lại tinh thần, anh mới phát hiện, anh lại đối với
một người con gái, không, phải nói người con gái là cô, có thể nhớ chính xác
như vậy.
Hơn nữa càng khiến người ta kinh ngạc chính là, vệ sĩ ở cửa
của anh, mỗi một người đều rất nguy hiểm, thậm chí còn trang bị vũ khí, nhưng
cô gái này chỉ dựa vào một con dao găm, và vóc dáng nhỏ hơn cấp dưới của anh
mấy lần, cứ như vậy mà phá cửa đi vào biệt thự của anh.
“Rất giỏi!” Trịnh Ẩm ở bên cạnh anh, tuy rằng bị cảnh tượng
này làm cho kinh ngạc, nhưng cô nhịn không được mà phát ra một tiếng cảm thán,
còn vỗ tay rất nhỏ.
“Kha tiên sinh,” Trịnh Đình thì bình tĩnh hơn, thấy cảnh
tượng này, anh ta vội vàng tiến về phía trước một bước, thấp giọng xin chỉ thị
của anh, “Cô gái này hình như không nằm trong danh sách khách mời?”
Khoảng cách không xa, ánh mắt anh có thể dừng ở trên người cô
gái kia cũng đang nhìn anh chăm chú, nhất thời không trả lời Trịnh Đình.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả mọi thứ đều ở tại giây phút đối
diện này, lặng lẽ ẩn đi một điềm báo.
Mấy vệ sĩ bị đánh bại ở cửa lúc này đã nỗ lực vùng vẫy đứng
lên từ mặt đất, muốn tiến lên bắt vị khách không mời mà đến này.
Bấy giờ anh rốt cuộc giơ tay, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu với
Trịnh Đình.
Trịnh Đình nhận chỉ thị của anh, không hề đưa ra bất cứ thắc
mắc gì, anh ta lập tức tập hợp những vệ sĩ khác trong phòng khách, tới cửa đỡ
những người bị thương đi vào phòng y tế đặc biệt để tiến hành điều trị.
Cửa chính của biệt thự được đóng lại lần nữa, anh buông ly
rượu trong tay, gương mặt không chút thay đổi mà bước đi hướng đến phía trước.
Từng bước, từng bước, dưới sự chú ý của mọi người trong phòng
khách, anh đi tới trước mặt cô gái hình như có ý đồ không tốt này.
“Không cần anh xét hỏi, tôi có thể tự giới thiệu.”
Ánh mắt của cô sáng ngời, lại mang theo tia sáng sắc bén mà
bức người, vốn không tự giác thân là khách không mời mà đến, “Tôi là người
Trung Quốc, họ Doãn, tên Bích Giới.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn đôi mắt cô một cách tỉ mỉ.
Rất kỳ lạ, anh phát hiện bản thân mình lại rất thích đôi mắt
này.
“Trước khi tôi tới đây, sự hiểu biết đối với anh giới hạn ở
điểm anh là một người khiến rất nhiều người sợ hãi, và là một người đàn ông có
chứng ghét phụ nữ, nhưng mà, sau khi tôi phá cửa vào, tôi chỉ muốn bày tỏ, cấp
dưới của anh, năng lực có vẻ chênh lệch yếu kém một ít.”
Cô cứ nói như vậy trước mặt anh mà không có kiêng dè, thậm
chí vừa nói chuyện, còn vươn tay lấy một chùm nho trên mâm đựng trái cây bên
cạnh, ngửa đầu nhẹ nhàng cắn mấy trái.
Môi cô đã nhỏ, lúc nhai nuốt còn có vẻ xinh đẹp đỏ tươi, nhìn
đồng tử của anh bất giác thoáng u ám vài phần.
“Sau đó cô tới đây muốn làm cái gì?”
Một lát sau, anh rốt cuộc dùng tiếng nói lạnh như băng thường
ngày mà cất lời.
“Không làm gì cả, cũng không muốn rơi đầu,” cô ăn xong chùm
nho, khẽ vỗ tay, hất cằm về phía anh, nhẹ nhàng vươn tay đặt trên bờ vai anh,
nheo mắt lại, “Tôi đến đây chính là tìm anh nhảy một điệu.”
Trong phòng khách không phát ra bất cứ tiếng nhạc nền nào, cô
lại như là đã đi theo âm nhạc mà lắc lư nhảy múa, dẫn dắt anh bắt đầu khiêu vũ.
Điệu Tango là điệu nhảy bí mật giữa tình nhân.
Điệu nhảy này có nhịp điệu rất mạnh mẽ, gợi cảm, tân thời,
cũng có một loại cảm giác chinh phục khác với những điệu nhảy khác.
Giữa tình nhân chinh phục lẫn nhau, hình dung như vậy không
có gì tốt hơn.
Thoạt đầu anh chưa lập tức phối hợp với cô, ai ngờ dưới sự
không phối hợp của anh, cô lại có thể một mình múa đơn trong một đoạn dài, coi
anh là một cái giá, không cảm thấy có gì là không ổn.
Đôi chân thon dài mảnh khảnh kia, dáng người tuyệt hảo, di
chuyển nhẹ nhàng ở trước mặt anh, khuôn ngực trắng như tuyết kia còn cố tình cọ
sát lồng ngực của anh.
Trong lòng Kha Khinh Đằng lần đầu tiên dâng lên dục vọng cực
kỳ mãnh liệt.
Cô gái này thật sự rất giỏi.
Lại dám coi anh là một con rối gỗ sống, không nói đến tự mình
khiêu vũ, còn trắng trợn dụ dỗ anh.
Như vậy, anh sẽ dạy cho cô biết, cái gì mới là dụ dỗ chân
chính.
Tay anh lúc này lặng lẽ đặt sau lưng cô, đi theo bước chân
của cô, bắt đầu tiến lùi.
Sau khi cô phát hiện anh rốt cuộc phối hợp, khoé miệng cong
lên một nụ cười nhạt, bàn tay cố ý từ cổ anh trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve
sống lưng của anh, ve vãn bên tai anh, hà ra một hơi.
Mà anh không nói gì, bàn tay cũng từ thắt lưng cô, chậm rãi
trượt xuống mông cô, cuối cùng như là trêu chọc bắp đùi nhẵn bóng mịn màng của
cô, rồi rút ra con dao nhỏ giắt ở giữa bắp đùi cô, ném mạnh về phía cây cột bên
cạnh.
Động tác này khiến cho cả phòng khách phát ra một tiếng thét
kinh hãi.
Mà cô làm sao có thể thua anh?
Hành động này của anh hoàn toàn kích thích ý chí chiến đấu
của cô, cô nhìn ánh mắt thâm sâu như biển của anh, cùng anh bước nhanh vài bước
về phía trước, nhìn chính xác cây cột ở bên cạnh, nâng chân lên ôm lấy chân
anh, muốn mượn lực đưa anh đụng vào cây cột kia.
Nhưng hiển nhiên, cô đánh giá thấp anh rồi.
Ánh mắt anh đã sớm thấy rõ ràng tất cả điều cô muốn làm, lúc
này anh khéo léo dựa vào sức lực cô muốn đẩy anh mà xoay người cô một vòng,
ngược lại ép cô tựa vào trên cây cột kia.
“Phịch...” một tiếng.
Sự chinh phục mạnh mẽ, chấn động lòng người.
“… Rốt cuộc là ai nói, anh không biết khiêu vũ chứ?”
Cô nhích người, bị một cú va chạm vừa rồi không lưu tình chút
nào của anh làm cô gần như giận dữ, trên khuôn mặt bình tĩnh hờ hững ban nãy
lập tức nổi lên tia tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn anh hỏi.
“Tin đồn nhảm.”
Anh bình tĩnh trả lời, đem cô đang thở hổn hển từ cây cột kéo
vào trong ngực mình, sau đó ép cô làm động tác ngửa ra sau sâu nhất, thong thả
nói, “Tôi biết tất cả các điệu nhảy.”
Cô mím môi, nhìn anh chăm chú, trên gương mặt có tức giận, có
tò mò, có mong muốn.
Còn anh, lúc giống như không để ý tới vẻ mặt của cô thì đã
sớm đem tất cả của cô thu vào đáy mắt.
Khúc nhạc kết thúc.
Lúc này anh buông người cô ra, trên mặt không có biểu tình dư
thừa, cũng không nói gì mà xoay người rời khỏi, nhưng ai ngờ cô đột nhiên tiến
lên một bước, vươn tay kéo lại cà vạt của anh một cách chính xác, đến gần trước
người anh.
Toàn bộ khách mời trong phòng khách chứng kiến cảnh tượng
này, ngay cả hô lên một tiếng cũng không thốt ra được.
Ai cũng biết, Kha Khinh Đằng không tiếp cận với bất cứ phụ nữ
nào, càng chán ghét sự tiếp xúc của bất cứ phụ nữ nào, nhưng cô gái này lại có
cả ba điều, chẳng những nhảy cùng anh, có tứ chi tiếp xúc, còn làm ra động tác
khiêu khích như vậy.
“Anh muốn đi?”
Chỉ thấy cô dùng khoảng cách gần như vậy mà nhìn anh, trong
ánh mắt ẩn chứa nắm chắc thắng lợi trong tay, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Anh
không phải nói anh biết các điệu nhảy sao, như vậy, loại ở trên giường… anh
cũng biết chứ?”
***
Một điệu Tango này cứ như vậy để cho cô gái đột nhiên xâm
nhập vào tiệc rượu của anh ở bên cạnh anh, giữ lại cô bên người.
Mọi người ở bên ngoài đều đồn rằng, người như Kha Khinh Đằng
không chỉ có chứng ghét phụ nữ nghiêm trọng mà còn lạnh lùng, lại có một ngày
thua cho sắc đẹp, thậm chí có rất nhiều người tranh luận và muốn xem trò hay,
xem coi rốt cuộc là loại phụ nữ gì có thể được anh ghé mắt đến.
Cô quả thực là người phụ nữ quyến rũ nhất mà anh từng gặp,
nhưng điều này không đủ để giải thích sự xuất hiện của cô.
Mà rất nhanh sau đó, anh nắm được chân tướng đằng sau mục
đích cô tiếp cận anh.
Bản báo cáo bí mật do đích thân anh sắp đặt, ngay cả anh em
họ Trịnh cũng không biết, sau khi đọc xong bản báo cáo này trong thư phòng, anh
đã tiêu hủy.
Hoá ra cô là đồng minh của liên bang.
Lần này liên bang dùng sai cách lần nữa, biết anh không gần
nữ sắc lại còn muốn dùng phụ nữ tới tiếp cận anh, dùng người này để giành thứ
bọn họ muốn.
Không thể không nói, bọn họ trước sau như một vẫn có ý nghĩ
kỳ lạ và ngu xuẩn, nhưng mà, vấn đề duy nhất khó giải quyết ở chỗ, người phụ nữ
bọn họ tuyển chọn lại là cô.
Là người con gái của bốn năm năm trước, trong cái nhìn thoáng
qua chôn vào trong lòng anh.
Là người con gái xuất hiện lần thứ hai vào lúc này, chỉ dựa
vào một điệu Tango, lại dễ dàng xâm nhập vào thế giới của anh.
Vì sao anh sớm biết trước cô tiếp cận mình là có mục đích,
nhưng vẫn cho phép cô ở lại bên cạnh anh?
Vì sao anh thường đối xử với người khác trên thế gian này với
thái độ như nhau, nhưng lúc đối xử với cô thì lại hiện rõ sự chênh lệch?
Vì sao một người con gái như vậy có thể khiến anh ngừng lại
càng nhiều thời gian và không gian ở trong thế giới không màu sắc của anh từ
trước tới nay?
Nắng chiều dần dần phai nhạt, trong đầu suy nghĩ đủ loại
chuyện, anh lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi cổng biệt thự vừa mở ra, cô theo thông lệ ngồi xe đến
đây, đợi anh cùng đến sòng bạc.
Bởi vì cửa kính xe không hoàn toàn đóng lại, anh có thể nhìn
thấy phân nửa khuôn mặt cô.
Lúc này, Trịnh Ẩm từ trong biệt thự đi ra, vừa đi tới nghênh
đón cô vừa cười hì hì chào hỏi cô, ở trong tầm mắt của anh, cả khuôn mặt cô
hiện ra dưới ánh sáng nhàn nhạt, trên khuôn mặt tinh xảo kia có một nụ cười rất
nhạt.
Nụ cười này không cởi mở, có giữ lại, thậm chí còn có chút mờ
ảo.
Thế nhưng nhìn ở trong mắt anh là sự xuất hiện như sáng tinh
sương, là tia sáng mỏng manh nhưng lại có sức lực có thể phá bỏ tối tăm, cũng
là nụ cười… anh chưa bao giờ thấy.
Anh nhìn cô chăm chú, đồng tử dần dần thu lại.
Cửa thư phòng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Đình đi
đến, “Kha tiên sinh, Doãn tiểu thư đã đến rồi.”
Anh vẫn duy trì tư thế trước đó, một lát sau mới liếc mắt
nhìn về phía Trịnh Đình, “Hôm nay không đến sòng bạc, cậu để cô ấy đi vào.”
Trịnh Đình nghe thấy, theo bản năng mà ngẩn ra, quả thực
không dám tin, như xác nhận lại hỏi lần nữa, “Không đến sòng bạc, để… Doãn tiểu
thư tiến vào biệt thự?”
Anh không cho phép bất cứ ai tiến vào biệt thự của anh, gặp
mặt bạn bè, bàn chuyện làm ăn, cũng không bao giờ tiến hành trong biệt thự của
anh.
“Phải.” Anh hơi gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua khuôn mặt
tươi cười kia.
…
Từ hôm đó, anh bắt đầu cho cô ngày càng nhiều đặc quyền.
Suốt thời gian hai năm.
Anh cho phép cô đi theo anh ra vào mọi nơi, gặp tất cả bạn
bè, đối tác làm ăn của anh, thậm chí cho phép cô tự do ra vào biệt thự, thư
phòng, cuối cùng còn không hề kiêng dè mà đi vào phòng ngủ của anh.
Những người bên cạnh anh, anh em họ Trịnh và cấp dưới của
anh, tất cả đều cho rằng cô là phu nhân tương lai của anh, họ rất thích, rất
kính trọng cô, mặc dù bọn họ không biết vì sao cô đến.
Mà anh cũng cho cô những gì tốt nhất anh có thể, bao gồm cả
tứ chi tiếp xúc ngày càng thân mật.
Anh biết mình thật sự không có ác cảm với mọi thứ của cô,
thậm chí còn mơ hồ yêu thích.
Ban đầu anh cho rằng bản thân mình chỉ đem việc này trở thành
một trò chơi, đùa bỡn với kẻ địch của anh... ván cờ của liên bang, mà cô là thẻ
đánh bạc duy nhất trên bàn đánh bạc, anh muốn xem cô có thể vì mình mà làm tới
mức độ nào, anh cũng muốn biết anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự lừa dối của cô
bao lâu, và cô sẽ làm sao để hoàn thành mục đích của mình.
Nhưng hiện tại anh càng muốn biết, sớm chiều ở chung như vậy,
thân mật khắng khít, giữa bọn họ rốt cuộc sẽ sinh ra kết quả gì.
Một đêm kia, cô mang thịt nướng vừa chế biến xong đi vào
phòng ngủ của anh.
Bọn họ ngồi trên giường anh, gần gũi chia sẻ nụ hôn và hơi
thở với nhau, sau đó cùng nhau khiêu vũ.
Mà lúc khiêu vũ cô đã hành động.
Cô muốn con chíp kia, anh đặt ở trong góc dễ thấy nhất, anh
nhìn thấy cô từng bước ép sát, đến gần con chíp kia, anh cảm thấy trái tim của
mình, từng tấc một trở nên càng lạnh như băng.
Hai năm, cho dù trong lúc vô ý đã hoàn toàn mê muội sống
chung với anh, nhưng mà cô vẫn không quên dự tính ban đầu của mình.
Được, như vậy, đừng trách anh bao dung tất cả hai năm nay.
Lúc cô dụ dỗ anh, dụ dỗ đến khi nhóm lửa trên người, cô rốt
cục lấy được con chíp.
Mà khi cô muốn trở người thì trong lòng anh đã hạ quyết tâm.
“… Về phần giường chiếu, trong vòng mười phút, tôi hẳn là có
thể học được.”
Trong mắt anh đấu tranh với số phận về cô, đột nhiên dùng lực
ôm cô lên giường, cánh tay chống ở hai bên đầu cô, cúi đầu nhìn mắt cô thong
thả mở miệng, “Em nói xem?”
Anh nói với cô, anh muốn cô.
Cô không có nhiều sức lực để chống cự anh, bởi vì lúc anh
thật sự muốn là việc gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Anh khéo léo dùng sức kiềm chế cô, cởi bỏ tất cả quần áo của
cô, sau đó trong vẻ mặt tái nhợt của cô, anh nhìn ánh mắt cô, nặng nề tiến vào.
Nằm trong dự đoán của anh, bọn họ là lần đầu tiên của nhau.
Cô rất đau, cả người đều co lại, thế nhưng cô không kêu lên
một tiếng đau, chỉ là chăm chú nhìn mắt anh, như là tranh đua với anh.
Anh ở bên trong cơ thể cô nhanh chóng tới một lần, sau đó lật
người cô qua đưa lưng về phía anh, chiếm giữ cô từ phía sau.
Cô rất chặt chẽ, trong lúc anh ra vào càng trở nên ướt át,
anh nhìn sống lưng xinh đẹp của cô, đưa tất cả dục vọng ẩn nhẫn hai năm trời
toàn bộ phát tiết, một vào một ra, âm thanh ám muội, làm cho mình chôn sâu
trong cơ thể cô.
Anh không thương tiếc cô, bởi vì cô cũng không cần.
Trong lần hoan ái đầu tiên của bọn họ, cô vắt hết óc muốn anh
khuất phục, cô thít chặt, dựa vào tình thú trời sinh mà gây khoái cảm cho anh,
trên người anh rơi xuống rất nhiều nụ hôn và mồ hôi.
Đến cuối cùng, bọn họ quấn chặt vào nhau tới đỉnh cao.
Bởi vì quá mệt mỏi, cô nhanh chóng ngủ say, sau khi anh giúp
cô đắp chăn thì rời khỏi giường, đứng ở cạnh giường, trong bóng tối nhìn cô
thật lâu.
Anh trông thấy dáng vẻ khi ngủ không hề phòng bị của cô, nhìn
thấy mái tóc cô ướt đẫm vì hoan ái, nhìn thấy gương mặt cô còn mang theo dư vị
hoan ái.
Tất cả mọi thứ, anh dường như ngắm nhìn không biết chán, đôi
mắt dần trở nên dịu dàng.
Sau đó anh xoay người sang phòng tắm, lấy khăn, giúp cô lau
người, hơn nữa bảo Trịnh Đình chuẩn bị thuốc mỡ, để tránh cô bị lạnh sinh bệnh
và do lần đầu để lại đau đớn.
Vào lúc đó, anh biết rằng mình đã thua rồi.
Thua hoàn toàn triệt để, cũng thua trọn đời trọn kiếp của
anh.
***
Sau lúc cô thất thân và thất thủ, anh có thể cảm giác được,
cô ngày càng nóng vội muốn rời khỏi anh, anh vẫn có thể phát hiện khi cô ở bên
cạnh anh, cô nhìn anh với ánh mắt thù hận đồng thời không biết làm thế nào.
Khi anh vô tình đối phó với cô thì lại phát hiện mình mắc
bệnh máu.
Tình hình căn bệnh có phần nghiêm trọng, nhưng anh không hề
sợ hãi, lại càng không sợ sống chết, thế nhưng anh còn sót lại thứ trên thế
gian này không thể bỏ xuống được.
Hai tuần sau anh gạt cô vào bệnh viện, bác sĩ nói với anh,
anh cần tìm tủy xương thích hợp ngay lập tức, mà đúng lúc đó, cô thừa dịp anh
vắng mặt lại có ý đồ đánh cắp tư liệu của anh, bị cấp dưới thân tín của anh
phát hiện, bắt cô đưa đến phòng bệnh của anh.
Khi đó vì chứng bệnh mà đôi mắt anh đã không thấy rõ sự vật.
Nhưng lúc cô tiến vào phòng bệnh, anh lại có thể cảm giác rõ
ràng sự đau đớn của cô vì vết thương nặng trên lưng, thù hận của cô đối với
anh, còn có tình cảm còn chưa nhận ra của cô.
“Cho tôi tủy xương của em, tôi sẽ thả em đi.”
Anh nói với cô như vậy.
Cho dù cô không bằng lòng đi nữa, anh muốn cô cũng chỉ có thể
giao ra.
Anh muốn cô biết, cho dù cô ôm mục đích tiếp cận anh, muốn
lấy đồ của anh, cuối cùng chỉ có một kết quả như nhau, mất đi thân thể của cô,
tủy xương của cô, cuối cùng là… trái tim của cô.
Sau khi ghép tủy xương thành công, đôi mắt anh cũng bắt đầu
hồi phục thị lực, vết thương ở lưng cô cũng khôi phục, ngày cô ra đi không lời
từ biệt, New York rơi một trận tuyết rất lớn.
“Kha tiên sinh,” Trịnh Ẩm rất buồn vì sự ra đi của cô, ngồi
xổm cạnh giường anh, hốc mắt đỏ ngầu hỏi anh, “Anh thật sự thả chị Bích Giới đi
sao? Dù cho anh đã sớm biết chị ấy vì liên bang mà tiếp cận anh, nhưng trong
hai năm nay anh vẫn cho chị ấy bao nhiêu dung túng và đặc quyền? Tôi và anh tôi
đều có mắt, chúng tôi đều thấy anh đối xử tốt với chị ấy bao nhiêu, thậm chí
ngay cả chính anh cũng không phát hiện, anh thả chị ấy đi như vậy, anh nhất
định sẽ hối hận đó!”
Anh tựa trên giường, lắng nghe lời nói của Trịnh Ẩm, nhưng
vẫn không mở miệng.
Sai rồi, anh làm sao không phát hiện ra chính mình đối xử tốt
với cô bao nhiêu?
Anh cho cô sự dung túng duy nhất, cho cô sự dịu dàng duy
nhất, cho cô sự ấm áp duy nhất, đến cuối cùng, thậm chí cho cô linh hồn của
chính mình.
Anh thừa nhận anh đã sớm thua cô, thua đến máu chảy đầu rơi,
nhưng Kha Khinh Đằng anh sẽ không nhận thua, anh chỉ biết dựng bố cục tỉ mỉ
hơn, tiếp theo, khiến cô cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh, làm cho cô
thừa nhận, cô cũng thua.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ có một mình anh xứng đôi với
cô, sống chết cùng nhau, không thể chia lìa.
Doãn Bích Giới, em có biết vì sao anh nhất định phải khiến em
để lại tủy xương của em bên trong cơ thể của anh không?
Không chỉ vì từ nay về sau em có thể trở thành cốt trung chi
cốt của anh.
Càng bởi vì, đây là dấu ấn của em cho anh, có thể để anh tìm
dấu chỉ cốt xương, sau khi anh thả em đi, anh sẽ tìm em trở về lần nữa.