Trời Đất Tác Thành

Chương 39: Hoàng Hôn Lạc Hướng (3)




Cho đến giờ phút này, khi Doãn Bích Giới nhìn thấy vẻ mặt sau khi nói xong của Kha Khinh Đằng, trong lòng cô như ẩn như hiện cảm giác được máu của mình theo tuyệt vọng tĩnh lặng dần dần bắt đầu trào dâng.

Cho dù bây giờ anh vẫn bị trói tay ra sau lưng, trên người không có vũ khí gì, nhưng cô cảm thấy, trong lúc bất tri bất giác, anh đã bắt đầu khống chế cả cục diện.

“Đưa Dell tới đây!” Robinson âm trầm suy nghĩ hai giây, lớn tiếng nói với đặc công ở đối diện cửa.

Không lâu sau, đặc công đã dẫn Dell tới nơi, người đàn ông Mỹ mập béo và hoà nhã quen thuộc kia vừa đi vào trong phòng, Doãn Bích Giới liền trông thấy vẻ mặt của Trịnh Đình và Trịnh Ẩm trở nên phẫn nộ hơn.

“Dell,” Robinson khoanh tay, lúc này lạnh lùng nói, “Kha vừa mới nói, nội dung của phần tài liệu kia và giá bán cuối cùng, toàn bộ không nhất trí với những gì anh cho tôi biết.”

“Không thể nào!” Chòm râu của Dell run run, trả lời như đinh đóng cột, “Tôi tận mắt thấy kết quả trên bàn đàm phán, còn có giao dịch tiền mặt, tôi thấy được toàn bộ, còn nhớ không? Lúc ấy tôi còn dùng máy theo dõi quay lại rồi chuyển cho anh!”

“Cho nên rất rõ ràng, những gì anh thấy đều là giả.” Kha Khinh Đằng đối chất ngay mặt Dell không nhanh không chậm nói, “Nội dung thực sự của phần tài liệu này và thuộc về ai mà anh nhìn thấy, căn bản hoàn toàn không có chút quan hệ.”

“Robinson! Đây khẳng định là âm mưu của hắn!” Dell không thể tin trầm mặc hai giây, vẻ mặt kích động phẫn nộ quát, “Anh không thể tin hắn! Tôi tận mắt nhìn thấy tất cả! Hắn nhất định vì thoát thân mới nói như vậy!”

Doãn Bích Giới nhìn một loạt phản ứng của Dell, tức khắc cảm thấy trái tim băng giá, người đàn ông Mỹ trung niên này, từ Las Vegas đã bắt đầu ở cùng với bọn họ, hơn nữa, hắn ta là bạn bè nhiều năm của Kha Khinh Đằng.

Lúc ấy ở sòng bạc hoàng gia Carlos làm phản, sau đó Hedda làm phản ở hội đấu giá Sudan, cô vẫn không thể dự đoán được, ngay cả Dell cũng làm phản.

Vào lúc sống chết hoặc là ích lợi trước mặt, còn có mấy người có thể giữ vững ý định ban đầu?

“Cảm ơn anh đã chứng thực suy đoán của tôi.” Kha Khinh Đằng hơi nhếch môi, “Dell, chặng đường này, vất vả cho anh rồi.”

Mặc dù dáng vẻ của Dell vẫn như trước, nhưng ánh mắt và biểu tình đều thay đổi, chỉ thấy lòng bàn tay hắn ta hơi run, khi tầm mắt đối diện Kha Khinh Đằng, hờ hững mà hỗn loạn tức giận nói, “Cậu lừa tôi!”

“Ồ?” Kha Khinh Đằng vẫn trầm lặng như nước, “Tôi lừa anh cái gì?”

Dell dường như cố gắng hít sâu mấy hơi, khuôn mặt mập mạp vì phẫn nộ mà không ngừng phát run, ngay cả nói cũng không nói nên lời.

“…Khi nào cậu bắt đầu nghi ngờ tôi?” Thật lâu sau, Dell trầm giọng hỏi.

“Phải nói là, ngay từ đầu tôi vốn không hoàn toàn tín nhiệm anh.”

Trầm mặc một lúc, ánh mắt Kha Khinh Đằng vô cùng bình thản, “Lúc ban đầu anh đi theo chúng tôi, tất cả hành động và kế hoạch của chúng tôi anh đều biết hết, cho nên sau khi bị phục kích truy bắt tại sân bay Nice tôi liền suy đoán có thể anh có vấn đề, sau đó, tôi cố ý tách ra với anh khi bão cát ở Ai Cập, bảo anh đến Somalia trước, tiếp đó vẫn để hai anh em họ Trịnh nói cho anh biết hành tung của chúng tôi.”

“Tại hội đấu giá ở Sudan, khi người của SWAT dựa vào tình báo mà chính xác chờ ở đó bao vây chúng tôi, khi đó trong đầu tôi đã có 90% khả năng là anh làm phản, bởi vì biết chúng tôi ở hội đấu giá, ngoài hai anh em họ Trịnh ra thì cũng chỉ có anh, vì vậy, kết quả trên bàn đàm phán ở Somalia là tôi cố ý cho anh thấy.”

Doãn Bích Giới lắng nghe Kha Khinh Đằng bình tĩnh phân tích, trong lòng cũng đột nhiên hiểu được, chính mình vì sao ở bãi biển Somalia mở di động, có thể chính xác nhận điện thoại của Cảnh Trạm, chiếc di động kia hẳn là đã bị Dell động vào từ trước.

Sự im lặng trong phòng khiến người ta ngạt thở, Kha Khinh Đằng lạnh lùng nói mấy câu cuối cùng, “Anh vốn không phải là người có ý chí kiên định, cuối cùng quay trở về tổ quốc của anh cũng có thể hiểu được, tôi không trách anh.”

Môi Dell hơi giật giật, cuối cùng không lời nào để nói.

Doãn Bích Giới nhìn thấy bí mật kinh người mà đột ngột này vạch trần, đáy lòng lại đột nhiên dâng trào một loại cảm giác chua xót và đau đớn.

Loại cảm giác này chính là đau lòng.

Cô chợt cảm thấy mình rất đau lòng cho Kha Khinh Đằng.

Nếu một người hiếm khi có thể tín nhiệm bất cứ người nào bên cạnh, mỗi một bước đều phải tính toán chu toàn trước tiên, dựa vào mỗi một nhân tố có thể thay đổi, phân biệt làm ra Plan B, thậm chí Plan C.

Tính toán lòng người là khó khăn nhất, nhưng anh không chỉ có thể tính toán lòng người hiểm ác, sau đó còn phải biểu hiện ra y nguyên, âm thầm theo hướng ngược lại, mới có thể làm cho chính mình vĩnh viễn có một đường lui để rút khỏi.

Cuộc sống như vậy, phải có bao nhiêu vất vả chứ?

Phải, mọi người chỉ có thể nhìn thấy anh không gì là không làm được, mọi người chỉ có thể nhìn thấy anh ở trong thế giới màu đen như đi trên đất bằng, tất cả mọi người cho rằng anh là tử thần nắm quyền sinh tử, nhưng không ai từng nghĩ đến, anh phải trả giá lớn và tâm sức thế nào mới có thể làm được như vậy.

Cho dù có anh em họ Trịnh đi theo anh, nhưng anh vẫn phải yêu cầu bản thân nắm chắc toàn cục, nhiều người muốn dồn anh vào chỗ chết như vậy, chưa bao giờ có ai thật tình vì anh suy nghĩ, muốn bảo vệ anh, trân trọng anh.

“Như vậy, Kha,” trong lòng cô chua xót, đột nhiên bị thanh âm đáng sợ của Robinson ngắt ngang, “Mày đã nói, tất cả tin tức Dell cung cấp cho tụi tao đều là giả, như thế, phần tài liệu này hiện tại rốt cuộc đang ở đâu.”

Vừa nói xong, Robinson đã giơ súng lên, họng súng tối om nhắm chính xác ngay mi tâm của Kha Khinh Đằng, “Tao nói thật, tao không còn một chút kiên nhẫn nào để chờ quỷ kế tiếp theo của mày.”

Kha Khinh Đằng mặt không thay đổi, nhưng trên đó có một tia châm chọc vênh váo hung hăng, “Thật sự muốn biết sao?”

Robinson không trả lời, nhưng hắn ta nhẹ nhàng khoát tay, trong phòng còn có hơn mười khẩu súng, nhắm khác nhau vào Kha Khinh Đằng, Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Doãn Bích Giới.

Sinh tử tồn vong, trong phút chốc áp đảo.

Người bọn họ bên này đã không còn sức chiến đấu, chỉ cần một phát súng, bọn họ liền một mạng về trời, nhưng Doãn Bích Giới không cảm thấy sợ hãi.

Cô nhìn Kha Khinh Đằng chăm chú, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh đang nhìn về phía mình, giống như mỗi một lần anh nhìn cô, trầm tĩnh, lạnh lùng, nhưng lại hết sức dịu dàng.

Cô thật sự không sợ hãi.

Cô và anh ở cùng nhau, trải qua quá nhiều nhấp nhô như vậy, cho dù anh tính toán cô vào bố cục của anh, nhưng anh vẫn dùng tất cả của anh để bảo vệ cô, cô tin tưởng lúc này đây, anh vẫn có thể bảo vệ tốt cho cô như trước.

Nhưng cho dù hiện tại bọn họ thật sự phải chết ở đây, cô vẫn vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì cô yêu anh, dùng tất cả sự chân thành của cô, cùng với toàn bộ tín nhiệm của cô.

“Phần tài liệu kia đã bị tiêu hủy.”

Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích tí nào mà nhìn cô, nói với tất cả mọi người trong phòng, “Biến thành tro tàn, trên thế giới này ngoài tao ra thì sẽ không có người thứ hai biết được nội dung.”

Lông mi cô run lên, cổ họng khẽ quằn quại.

“Nội dung đều ở trong đầu tao, nếu tao không nói, thì vĩnh viễn trở thành một bí mật chôn sâu dưới đáy.” Anh nhìn cô, bỗng nhiên hướng về phía cô mà cong khoé miệng.

Trong phút chốc, cô đột nhiên hiểu được ý anh.

Mấy giờ trước khi ôm nhau nhảy ở Somalia, anh nói với cô, biết cô rất căm ghét chiến tranh, anh còn giúp cô phân tích, chiến tranh có thể gây ra hậu quả.

Sau đó anh hỏi cô, tin anh không.

Hoá ra, từ lúc đó anh đã nói cho cô biết kết quả trên bàn đàm phán kia.

Bởi vì vốn không có kết quả.

Bởi vì anh đã sớm tiêu hủy phần tài liệu kia, cũng tự tay hủy bỏ ngòi nổ có thể gây ra chiến tranh và tử vong.

Anh đùa giỡn mọi người, nhưng cho cô một kết quả mà cô muốn.

Đây là loại tình cảm gì?

Là bởi vì cô, có thể thay đổi việc làm mười mấy năm qua của anh, là bởi vì cô, anh dễ dàng mời tất cả thế lực khắp nơi về nước, nói với bọn họ, trên thế giới này đã không còn phần tài liệu kia.

Là bởi vì tín ngưỡng và quan điểm của cô, anh mới làm như vậy.

Cô sao có thể gánh nổi sự đối xử và lựa chọn như vậy của anh?

Robinson dùng thời gian một phút đồng hồ để tiêu hoá nội dung trong lời nói của anh, hắn ta nhất thời giận dữ công tâm, không chút do dự dùng sức bóp cò súng.

Thế nhưng có người còn nhanh hơn Robinson!

Một gã đặc công SWAT vốn đứng phía sau Kha Khinh Đằng vẫn khống chế anh, lại bóp cò súng trước Robinson một bước.

Tiếng súng vang lên, khẩu súng trong tay Robinson rơi xuống mặt đất, hắn ta không thể tin, mở to con mắt nhìn, ôm ngực chậm rãi lùi về ngã xuống mặt đất.

“Game start.”

Doãn Bích Giới nhìn thấy người đặc công kia dùng tốc độ nhanh hơn báo mà giết chết Robinson, rồi kéo xuống lớp da mặt bên ngoài.

Là Arthur cười đến mức tuỳ tiện cẩu thả.