Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 4: 4: Cô Là Ai





Đáng tiếc là anh không có hứng thú, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Cảnh Thù nhìn cô ta mấy lần, tế nhị hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thấy Kỉ Ngôn Thanh không có phản ứng gì, cô gái này cũng chẳng ngượng ngùng, thấy anh đang nắm tay Cảnh Thù, ánh mắt cô ta có vẻ ngưỡng mộ.

Cô ta nhìn về phía Cảnh Thù, tiến thêm mấy bước, đứng sát bên cạnh hai người họ, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô ta cứ đụng vào người Kỉ Ngôn Thanh.

Cô ta cười thân mật với Cảnh Thù: "Tớ thì có chuyện gì được chứ, chào nhau một tí thôi mà.


Cảnh Thù này, giám đốc Kỉ vẫn còn có thời gian đi xem phim với cậu cơ đấy, anh ấy tốt với cậu thật."
"Ừ." Cảnh Thù đáp nhẹ một tiếng, len lén kéo Kỉ Ngôn Thanh cách xa cô ta một chút.
Thấy thái độ của Cảnh Thù lạnh nhạt, cô gái này vẫn không chịu buông tha, cô ta quay ra cười ngọt ngào với Kỉ Ngôn Thanh: "Giám đốc Kỉ, hai người chuẩn bị xem phim gì thế, những bộ phim hôm nay chiếu em đều đi tìm hiểu qua rồi, hai người có muốn tham khảo không.

Bộ này không tồi nè, là quán quân phòng vé tháng này luôn, mấy phim chiếu cùng thời gian.."
Kỉ Ngôn Thanh vẫn chẳng cất lời, cô ta lại tiếp tục cười nói, vừa nói vừa bước tới trước mặt anh, thỉnh thoảng còn uốn éo cơ thể, mấy người đàn ông xung quanh nhìn thấy mắt đều sáng lên, có kẻ còn nuốt nước bọt.
Kỉ Ngôn Thanh nhíu mày, anh cảm thấy chất giọng the thé của cô ta vừa chói tai lại còn ồn ào, nhưng chưa rõ cô ta và Cảnh Thù có quan hệ gì nên vẫn cố nhịn.

Không thấy Kỉ Ngôn Thanh có thái độ từ chối, cô gái này còn đổi sang tư thế ba chấm hơn, cô ta vừa định mở miệng thì đã bị Cảnh Thù chặn họng: "Xin hỏi cô là ai thế ạ?"
Cô ta sững người, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên: "Cảnh Thù, tớ là Lưu Gia Tuệ đây, chúng mình là bạn cùng lớp hồi đại học mà, vừa mới tốt nghiệp mà cậu đã không nhận ra tớ rồi sao?"
"Ồ." Cảnh Thù lật lại kí ức thời đại học, hình như có người tên như này thật nhưng mà họ không thân nhau lắm thì phải?
Cô dựa sát vào người Kỉ Ngôn Thanh: "Cậu biết chuyện tớ kết hôn rồi chưa?"
Lưu Gia Tuệ cười đáp: "Biết chứ, các bạn trong lớp chúng ta đều truyền tai nhau hết mà, cậu cưới được giám đốc Kỉ làm mọi người ngưỡng mộ lắm."
"Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi bọn tớ kết hôn, bọn tớ đã quyết định sẽ xem cái gì rồi, không phiền cậu quan tâm.

Nhưng mà với tư cách bạn học thì tớ hơi lo cho..


quần áo của cậu." Cảnh Thù gật đầu, ra vẻ như có chuyện gì đó xảy ra, nói tiếp: "Hình như chất lượng hơi kém, cậu cử động một cái là nó lại tụt xuống, lần sau mua ở cửa hàng khác đi, có tiết kiệm thế nào cũng phải suy nghĩ cho bản thân một tí chứ."
Lưu Gia Tuệ: "..."
Người xung quanh: "..."
Kỉ Ngôn Thanh đưa mắt nhìn xuống, anh ngay lập tức nghiêng người chặn tầm mắt của Cảnh Thù, cúi đầu nói: "Không phải người quan trọng thì em không cần phải quan tâm."
Cảnh Thù đơ ra một lát rồi bật cười thành tiếng.

Cô chỉ biết anh không cho cô nhìn bất kì người đàn ông nào khác, bây giờ đến phụ nữ anh cũng phải đề phòng sao?
Lưu Gia Tuệ bị Cảnh Thù châm chọc vẫn còn chưa định thần lại, lại nghe thấy những lời của Kỉ Ngôn Thanh, thấy hai người họ cười đùa như chỗ không người, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi của cô ta nay lại càng khó coi hơn.

Ánh mắt những người xung quanh dành cho cô ta cũng trở nên khác lạ.


Lưu Gia Tuệ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, tròn xoe mắt thấy Cảnh Thù vẫn đang cười, cô ta thấy mất mặt quá nên nhanh chóng rời đi..
Kỉ Ngôn Thanh cúi đầu nhìn Cảnh Thù, thấy cô vui như vậy, trong mắt anh cũng tràn đầy ý cười.

Anh không phải là kẻ ngốc, vừa nãy Cảnh Thù giúp anh xử lí cô ả trà xanh kia anh vừa nhìn đã nhận ra.

Anh phải thừa nhận, không cần biết mục đích của cô là gì, chỉ cần cô thể hiện ra là có quan tâm đến anh thì anh đều sẽ không kìm được cảm giác vui sướng trong lòng.
Ánh mắt anh rơi vào đôi môi cô, anh thật muốn hôn cô, ngay lúc này...