Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 17: 17: Anh Thắng Rồi





Lam Lẫm Duệ đặt tập tài liệu lên bàn Cảnh Thù sau đó rời đi, khi cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, anh không nhịn được mà bật cười.

Không ngờ giám đốc lại cũng biết chơi xấu như vậy, cứ nghĩa đến biểu cảm trên mặt phu nhân ban nãy miệng Lam Lẫm Duệ lại không khép lại được.

Như thế này tốt thật đấy, dạo này giám đốc càng ngày càng thể hiện cảm xúc hơn rồi, cũng chỉ có phu nhân mới có thể khiến cỗ máy làm việc như anh ấy trông giống con người một chút.
Ba ngày sau khi ở trên máy bay, Cảnh Thù vẫn đang ngồi đọc tài liệu bên cạnh Kỉ Ngôn Thanh.

Ba ngày nay ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ, gần như toàn bộ thời gian cô đều dành cho tập tài liệu này.

Bây giờ vẫn còn lại một đoạn, Cảnh Thù thề sau khi cô đọc hết cô sẽ ném hết đống tài liệu này đi, không muốn nó xuất hiện trong đời mình thêm một chút nào nữa.
Kỉ Ngôn Thanh kế bên nhướn mày, anh quả thực bất ngờ với tốc độ đọc của Cảnh Thù, chỗ tài liệu này thông thường cũng phải mất ít nhất nửa tháng mới đọc xong, vậy mà cô lại chỉ mất ba ngày.


Anh còn dành thời gian để hỏi cô vài thứ, phát hiện những vấn đề quan trọng trong đó cô đều có thể đọc được một cách rõ ràng.
Nhận thấy Kỉ Ngôn Thanh đang nhìn mình, Cảnh Thù ngay lập tức mở to mắt nhìn lại.

Đọc đống tài liệu này quá nhàm chán, vẫn phải tỏ ra ăn hiếp anh một tí mới được.

Mấy hôm nay tình cảnh này diễn ra thường xuyên đến mức Kỉ Ngôn Thanh quá quen thuộc rồi, anh vẫn bình tĩnh tiếp tục lật giở cuốn tạp chí trên tay.
Cảnh Thù bĩu môi, sau khi xem xong trang cuối cùng cô cũng đã mệt nhoài bèn đưa tài liệu trả lại cho Kỉ Ngôn Thanh rồi mượn vai anh làm gối mà ngủ thiếp đi.
Lâm Vịnh Tuyết ngồi phía trước cười nhìn hành động của hai người, sau hôm đó cô ấy đã thuê người điều tra, hóa ra đây là vợ của Kỉ Ngôn Thanh.

Lâm Vịnh Tuyết cười duyên dáng, hơi nhấc ngón tay lên, nói vs Kỉ Ngôn Thanh: "Giám đốc Kỉ ban nãy tôi vừa phải lấy một cái chăn, có thể thư kí Cảnh sẽ cần đấy."
Kỉ Ngôn Thanh cúi đầu thấy Cảnh Thù đã ngủ say, anh lắc đầu với Lâm Vịnh Tuyết nhưng sau đó lại nhờ tiếp viên đi lấy cho mình một cái chăn mỏng.

Lâm Vịnh Tuyết cũng không cảm thấy ngượng nghịu, cô bình tĩnh gật đầu với Kỉ Ngôn Thanh, đắp tấm chăn mỏng lên, hai mắt cô nhắm lại.

Mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng hàng lông mi Lâm Vịnh Tuyết vẫn hơi động đậy, ngón tay vừa mới đưa ra cũng bất giác thu lại.
Sau khi ngủ được khoảng 1 tiếng, Cảnh Thù dụi dụi đôi mắt vẫn đag cay xè của mình, nhưng còn chưa dụi được đến lần thứ hai, Kỉ Ngôn Thanh đã giữ tay cô lại.
"Gì vậy?" Cảnh Thù nheo mắt hỏi.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng Kỉ Ngôn Thanh đưa tay che đôi mắt đang chảy nước mắt của Cảnh Thù, giọng anh hơi khàn khàn: "Đừng lấy tay dụi mắt."
Hàng mi dày lướt qua lòng bàn tay, cảm giác ngứa ngáy truyền đến cơ thể Kỉ Ngôn Thanh khiến bàn tay nắm tay cô của anh càng chặt hơn.
"Ừm." Thói quen này kiếp trước Kỉ Ngôn Thanh vẫn hay nói với cô, nhưng anh nói suốt 10 năm cô vẫn không chịu thay đổi.

Sau khi máy bay hạ cánh, đoàn người nhanh chóng di chuyển tới khách sạn, trước đó đã đặt trước phòng nên sau khi lấy được thẻ phòng, Kỉ Ngôn Thanh đã kéo Cảnh Thù đi.
Thấy hai người họ vào cùng một phòng, thư kí của Lâm Vịnh Tuyết há hốc miệng kinh ngạc: "Giám đốc Lâm, sao giám đốc Kỉ với cô thư kí kia lại.."
"Chắc là hứng thú nhất thời thôi, người tài giỏi như giám đốc Kỉ thì thiếu gì người muốn mồi chài anh ấy chứ." Lâm Vịnh Tuyết cười đáp, sau đó cô cũng mở cửa phòng mình.
Lúc này thư kí mới hiểu ra, nhưng giám đốc Lâm cũng rộng lượng thật đấy, mấy năm nay hạng mục hợp tác của Kỉ thị và Lâm thị đều do cô ấy phụ trách.

Giám đốc Lâm với giám đốc Kỉ gần như được mọi người công nhận là một đôi rồi, mấy ngày trước giám đốc Kỉ đột ngột kết hôn, ai cũng thấy tiếc cho giám đốc Lâm.

Nhưng giờ xem ra giám đốc Kỉ vội vàng kết hôn như vậy nhất định là có ẩn tình, giám đốc Lâm vẫn còn có cơ hội.

Nghĩ đến đây, thư kí xếp va li Lâm Vịnh Tuyết xong mới rời đi.
Cảnh Thù trợn ngược mắt khi bị Kỉ Ngôn Thanh kéo về phòng, ban nãy cô đã muốn giằng tay ra rồi nhưng tay anh nắm chắc như đá, hơn nữa đối tác đang ở ngay đấy, cô cũng chẳng dám giãy giụa mạnh.

Bây giờ không có người, cô gạt phắt tay anh ra nói: "Sao anh lại chỉ đặt có một phòng?"
"Chúng ta là vợ chồng, đặt hai phòng làm gì cho phí tiền." Kỉ Ngôn Thanh vừa xếp đồ vừa trả lời.
"..."

Đường đường là giám đốc của cả một tập đoàn mà còn sợ hết tiền.

Cảnh Thù lại nói: "Nhưng mà em đã nói ra từ trước là tạm thời bây giờ ngủ riêng mà."
Kỉ Ngôn Thanh đứng dậy nghiêm túc đáp: "Nhưng đấy là ở nhà, bây giờ đi ra ngoài thì anh để em một mình thế nào được?"
"Đây là khách sạn 5 sao đây, có chuyện gì được hả?" Cảnh Thù vẫn ngoan cố phản bác.
"Tin khách sạn xảy ra các vụ án đầy rẫy trên báo đây thây, cần anh mở cho em xem không?" Kỉ Ngôn Thanh đưa tay định lấy điện thoại.
Kỉ Ngôn Thanh thấy anh nghiêm túc thái quá, nhanh tay giật lấy điện thoại anh, cắn răng nói: "Cô Lâm cũng ở một mình đấy thôi mà có sao đâu, cô ấy không sợ thì em cũng không sợ."
"Em không phải người ngoài, anh lo cho em."
Cảnh Thù á khẩu, hai tai lại bắt đầu đỏ lên, cô cúi thấp đầu, lí nhí: "Được rồi..

anh thắng rồi.".