Trói Buộc Linh Hồn

Chương 38: Âu Cẩn Hiên




Đầm lầy Sương trắng nằm ở phía nam lưu vực sông Văn vùng biên giới phía tây bắc của Trung An quốc, được mệnh danh là đầm lầy lớn nhất ở Thương Khung. Đầm lầy Sương trắng là một khu hệ sinh thái rất tuyệt vời, động thực vật ở đây rất phong phú, đa dạng. Nó là điểm lịch luyện lý tưởng cho tất cả mọi người.

Nằm lẫn khuất trong đầm lầy là một khu rừng bách rất đẹp. Các cây bách cao to mọc thẳng lên trời cao, thân cây to bè ra ở phần dưới rồi thu hẹp lên tận ngọn nhìn như một cái phễu khổng lồ. Cành lá đan xen mọi nơi như dệt một tấm lưới rộng lớn bao lấy cả khu rừng này. Ánh sáng len lỏi in bóng xuống nước, thứ ánh sáng nhàn nhạt tạo thành những vệt sáng lung linh làm khu rừng trở nên đẹp một cách kì lạ.

Hiện tại đang là mùa nước lên, hầu hết các khu của đầm lầy Sương trắng đều ngập nước. Do đó, Nghiêm Thần hiện giờ đang ngồi vắt vẻo trên nhánh cây bách mà ăn lương khô. Lần lịch luyện này, điểm đến cuối cùng của cô chính là vùng trung tâm của đầm lầy Sương trắng, nơi quanh năm bị sương mù bao phủ một cách khác thường. Tương truyền, nơi đó có một di tích cổ của tộc người Iyik thuộc An Trần quốc xưa kia. Iyik có thể hiểu là linh thiêng, tộc người này từng nhiều đời đảm nhận chức quốc sư của An Trần quốc. Sử sách ghi lại không nhiều về họ, chỉ nói là họ có thể nghe được truyền dụ của thần, tinh thông bói toán và mang sức mạnh thần thánh thủ hộ An Trần quốc suốt hơn ba trăm năm.

Tuy nói vậy nhưng có rất nhiều người vào được khu trung tâm rồi trở ra thất vọng, bởi họ nói bên trong chẳng có gì ngoài những đồi gò khô ráo. Lâu dần, lời đồn về di tích của tộc Iyik cũng bị mọi người cho là không có thật và lãng quên nó. Thế nhưng phụ thân từng nói với cô, năm xưa khi vào khu trung tâm đó, hắn đã tìm được một ít vật trang trí kì lạ với hình điêu khắc khá giống của tộc người Iyik. Dù vậy đến cuối cùng phụ thân cũng không tìm được cái gọi là di tích. Cho nên, Nghiêm Thần bị khơi dậy tò mò mà chạy đến nơi này. Biết đâu chừng cô tốt số hơn phụ thân cũng nên.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Cắn cắn miếng lương khô mà ngẩn đầu nhìn lên, Nghiêm Thần thật sự bất ngờ. Bởi ở nhánh cây đối diện với cô không xa là một người rất quen thuộc.

"Yo! Sở Lan Tâm, ngươi cũng đến đây lịch luyện sao?"

Nghe tiếng gọi, Sở Lan Tâm đang chống tay vào thân cây thở dốc liên tục mới đưa mắt nhìn sang. Khi thấy đó là Nghiêm Thần, cô mới thở phào một cái.

"Diệu vương, thì ra là ngài."

"Ngươi cứ gọi ta Thanh Nghiêm đi. Ngươi bị ai đuổi giết à?" Nghiêm Thần nhìn bộ dạng của Sở Lan Tâm mà tò mò hỏi. Cô gái này hiện tại mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt mệt mỏi giống như đã vận khinh công chạy trối chết liên tục.

"Ta thà bị người đuổi giết còn hơn." Sở Lan Tâm nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Nghiêm Thần càng thêm tò mò. Có thể làm Sở Lan Tâm bày ra biểu tình này là ai nha? Nơi này thuộc địa phận Trung An quốc, không lẽ... Nghiêm Thần xoa cằm nghĩ ngợi.

Vút!

Một tiếng xé gió lao đến. Đang tựa lưng vào thân cây nghỉ mệt, Sở Lan Tâm lập tức xoay người định bỏ chạy. Đáng tiếc một bóng đen tiến tới quá nhanh ôm lấy chân phải của Sở Lan Tâm không buông. Gân xanh nổi đầy trên trán, chân lại không thể nhúc nhích, Sở Lan Tâm bực tức hét lên."Buông ra!!!"

"Không buông!!! Mục Tâm Lan, ta có chỗ nào không tốt ngươi cứ nói. Ta nhất định sẽ sửa đổi. Ngươi đừng bỏ ta đi có được không?"

"Ta và ngươi liên quan quái gì tới nhau mà bỏ với không!" Sở Lan Tâm đau đầu gằn giọng. Nếu có thể, cô thực sự muốn đá chết tên này. "Buông tay ra cho ta!"

"Ta không buông! Ta sinh là người của ngươi, chết là ma của ngươi. Đời này ngươi đừng mong ta buông."

"Ngươi ăn nói bậy bạ!"

...

Nghiêm Thần chống cằm ngồi xem hí kịch đang diễn ra. Cái tên đang ôm lấy chân của Sở Lan Tâm là một nam nhân, còn là một nam nhân mảnh mai yếu ớt trong trang phục của Trung An quốc. Người này có một khuôn mặt rất thanh thuần làm người nhìn luôn có vẻ hảo cảm với hắn. Hiện tại đôi mắt long lanh kia đang khóc sướt mướt, kết hợp với bộ dạng sầu bi khổ não của hắn làm cô nhìn cứ như Sở Lan Tâm đã làm ra tội ác tày trời gì lắm với hắn vậy. Người này sẽ không là...

"Ngươi không thể vô trách nhiệm như vậy? Trong sạch của ta đều trao cho ngươi, ngươi bảo ta không theo ngươi thì còn biết làm sao?"

"Âu Cẩn Hiên, ngươi đừng vu khống cho ta! Ta khi nào thì đoạt trong sạch của ngươi?" Sở Lan Tâm muốn tức điên lên rồi. Lúc này chợt thấy Nghiêm Thần đang dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn bản thân, cô không nhịn được mà trừng trắng mắt. "Ngươi thấy chết không cứu thì thôi làm gì lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Ta là vô tội!"

"Tâm Lan a, chuyện vợ chồng nhà các ngươi ta không quản được." Nghiêm Thần tỏ vẻ ngây thơ mà trả lời.

"D...Thanh Nghiêm!!!"

Thấy Sở Lan Tâm không dám làm gì Nghiêm Thần, Âu Cẩn Hiên lập tức quay đầu nhìn cô. Tuy vậy tay hắn vẫn nhất quyết nắm chặt chân của Sở Lan Tâm.

"Vị cô nương này, xin khuyên Tâm Lan giúp ta có được không? Âu Cẩn Hiên ta không cần danh phận gì, chỉ cần có thể ở bên nàng ấy là được rồi. Đời này, ta sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Tâm Lan. Ta có thể pha trà, bưng nước hầu hạ nàng ấy, giặt giũ quét dọn nấu ăn, có thể làm bồi luyện hoặc nơi trút giận, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, ấm giường, bán manh..."

"CÂM MIỆNG!!!"

Dây thần kinh nhẫn nhịn cuối cùng của Sở Lan Tâm cũng đứt. Nghiêm Thần ngồi nghe cũng kém chút ngã người xuống nước. Nhân lúc Âu Cẩn Hiên sơ ý, Sở Lan Tâm lập tức bức năng lượng ra ngoài hất văng vòng tay của hắn rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.

"Tâm Lan!!!" Thấy vậy, Âu Cẩn Hiên thét lên thê lương rồi vận khinh công đuổi theo.

Nơi này, chỉ còn lại Nghiêm Thần vẫn ngồi hỗn độn trong gió. Một lúc sau, cô ôm bụng cười sặc sụa.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha....Sở Lan Tâm, cuối cùng cô cũng gặp khắc tinh rồi... ha ha ha...."

Âu Cẩn Hiên người này chính là nam chủ đấy. Hơn nữa còn là tên khó đối phó nhất. Bởi vì sao? Bởi vì da mặt của hắn dày đến nỗi không có cách nào phá vỡ được. Trong nguyên tác, ngay từ lần đầu gặp mặt là hắn đã chủ động theo đuổi Sở Lan Tâm, tạo thành rất nhiều chuyện cười ra nước mắt.