Sở Lan Tâm lớn lên
tuy không sắc sảo nhưng lại vô cùng thanh tú, mang theo một vẻ đẹp nội
tâm rất đặc biệt; dáng cao khoảng một mét năm mươi lăm, thiếu nữ mười
bốn tuổi thành thục
Liễu Doanh Doanh lại toát lên sự dịu dàng sâu lắng, vẻ đẹp sắc nét tinh tế và khuynh tâm người nhìn; dáng cao khoảng
một mét năm mươi ba, thiếu nữ mười bốn tuổi quyến rũ.
Cho nên,
Nghiêm Thần 'nhỏ nhỏ xinh xinh' bị đẩy lên trước đối diện với xu xà để
bắt đầu quá trình câu thông lẫn nhau. Nhìn vẻ mặt âm trầm của Nghiêm
Thần, mọi người vây xung quanh không hẹn mà đưa tay lau mồ hôi lạnh một
cái. Tiểu cô nương này chẳng lẽ có thù oán gì với xu xà sao?
Dường như cảm nhận được oán khí ngút trời của Nghiêm Thần, xu xà ngóc đầu
dậy. Thế là bốn mắt thâm tình nhìn nhau. Tận sâu trong đôi mắt nhỏ như
một chấm đen ấy, Nghiêm Thần dường như thấy được ảnh ngược của mình. Nội tâm của cô dần bình tĩnh lại. Ở đối diện xu xà cũng chăm chú nhìn
Nghiêm Thần không nhúc nhích. Cả hai cứ như vậy mà tĩnh lặng làm mọi
người xung quanh càng thêm hồi hộp.
Không biết đã trải qua bao
lâu, xu xà cử động trước. Nó trườn nhẹ ra kẽ hở của chiếc lồng đến gần
Nghiêm Thần rồi vươn người lên một chút. Thấy vậy, Nghiêm Thần chớp mắt
vài cái. Muốn nhận chủ? Chắc không phải đâu? Bỗng xu xà rung rinh cái
đầu nhỏ của mình, mắt vẫn hướng về Nghiêm Thần, cái đuôi hơi ngọ nguậy
vài cái. Nghiêng đầu khó hiểu, Nghiêm Thần khẽ đưa một ngón tay của mình ra trước mặt nó. Ngay lập tức, xu xà bò lên ngón tay của Nghiêm Thần.
Chưa kịp để Nghiêm Thần phản ứng thì nó đã cắn vào đầu ngón tay của cô
một cái. Một vòng sáng xuất hiện vây lấy xu xà và Nghiêm Thần sau đó
biến mất. Mọi chuyện diễn ra nhanh tới nỗi Nghiêm Thần cũng không biết
tiếp theo nên phản ứng như thế nào.
”Nhận chủ?” Một người đứng gần đó thốt lên. Sau đó mọi người bắt đầu xôn xao.
Liễu Doanh Doanh đứng phía sau cười hài lòng rồi bước chân đến gần Nghiêm Thần. Chính ngay lúc này...
”Ngươi nhỏ như vậy thì nuôi đến bao giờ mới lớn?”
Mọi người không hẹn mà lảo đảo một cái. Ngươi chê nó nhỏ thì giao cho chúng ta đi!!!
”Ủy khuất cái gì? Đem ngươi về nuôi chỉ phí thời gian ngồi canh chừng không để ngươi bị người ta đạp dẹp lép.”
Mọi người kém chút nữa không đứng vững. Ngươi chê nó phiền thì đưa cho chúng ta đi!!!
”Còn có, ai cho phép ngươi tự ý nhận chủ? Có biết tôn trọng nhân quyền là gì không hả?”
Tập thể không còn sức phản kháng. Ngươi chê nó... chết tiệt, đó là linh thú đứng ở bảng đầu được mọi người ước muốn có biết không???
Càu
nhàu trêu chọc con rắn nhỏ xíu đang bám trên ngón tay của mình, Nghiêm
Thần cảm thấy thích thú vô cùng. Sau đó dường như thấy có gì đó không
đúng, cô quay người lại. Hm, ánh mắt kì lạ này là sao?
”Doanh Doanh, tỷ sao thế?”
”Ha, ha...” Liễu Doanh Doanh cười gượng gạo. “Tiểu Nghiêm nhi, xu xà chỉ lớn được như vậy thôi. Muội cũng không cần lo có người đạp dẹp lép nó, còn
có nó không biết nhân quyền là gì đâu.”
”Ta chỉ chọc nó một chút thôi mà.”
”Vậy thì tốt.” Muội có biết là bao nhiêu con mắt hâm mộ ghen tị hận đã hướng về muội khi thấy xu xà nhận chủ không hả? Còn ở đó mà đùa giỡn được.
”Xem ra tiểu cô nương ngươi đã là chủ nhân của nó.” Giọng nói chói tai đột
ngột cất lên này làm mọi người cau mày quay đầu lại nhìn.
Nữ nhân bị xu xà đánh văng lúc nãy đang cười khẩy đi đến gần Nghiêm Thần. Thấy
vậy, Liễu Doanh Doanh và Sở Lan Tâm đồng loạt tiến đến đứng bên cạnh cô. Vuốt ve con rắn nhỏ trên ngón tay, Nghiêm Thần bình tĩnh nhìn người
đang tiến đến gần mình. Nữ nhân này vẻ ngoài hơi thô, người có chút béo, ăn mặc hoa lệ như nhà giàu mới nổi. Đôi mắt đã nhỏ giờ lại híp lại mang theo lửa giận càng khiến gương mặt thêm xấu đi. Tổng thể mà nói thật sự là... không có chút uy hiếp nào cả.
”Biết điều thì giao con súc sinh đó ra, nếu không ta khiến ngươi ở Trung An quốc càng thêm chật vật.”
”Ngươi là?”
”Ta là biểu muội của đương kim Hoàng đế Trung An quốc, Mạc Thu Cẩn của Mạc
gia.” Mạc Thu Cẩn đắc ý nói. Ở Trung An quốc, Mạc gia là thế gia danh
môn không ai dám đắc tội. “Biết điều thì đừng chống đối ta.”
”Mạc gia a...” Nghiêm Thần cố ý kéo dài. “Gia đình ta xuất thân giang hồ, đúng là không thể đắc tội người của hoàng tộc...”
Nghe vậy, Mạc Thu Cẩn càng thêm tự đắc. Mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu vô cùng, lo lắng nhìn Nghiêm Thần.
“...nhưng phụ thân ta luôn dạy không được để ủy khuất chính mình.” Nghiêm Thần khó xử nói.
”Phụ thân ngươi? Một nam nhân thì có thể làm được gì? Nhanh chóng giao nó ra đây!”
”Thật đáng tiếc!” Nghiêm Thần bỗng nhiên lạnh giọng, sát khí bắt đầu bùng
phát. Dám coi thường phụ thân đại nhân nhà cô, còn dùng giọng điệu coi
rẻ như vậy quả nhiên là khiếm đánh.
Những người xung quanh giật
mình hoảng sợ nhìn Nghiêm Thần. Sát khí như vậy làm sao có ở một tiểu cô nương? Càng huống chi năng lượng bùng phát ra bên ngoài đã thể hiện rõ
cảnh giới luyện hồn. Hiện tại trên Thương Khung, bước vào cảnh giới
luyện hồn ở tuổi này hình như chỉ có...
”Mọi người gặp mặt phụ
thân ta còn phải cung kính cúi chào gọi một tiếng Đế Lam đại nhân. Ngươi nói xem một nam nhân như vậy có thể làm được gì?”
”Diệu vương!!!”
Không chỉ Mạc Thu Cẩn kinh hãi mà mọi người xung quanh cũng không hẹn lùi về
sau vài cái. Nói giỡn, đắc tội với Diệu vương chẳng khác nào tự đào hố
chôn mình. Xem ra lần này Mạc gia sẽ nối tiếp theo sau Vệ gia, hơn nữa
tình hình chắc càng thêm nghiêm trọng rồi.
”Ngươi... thật là Diệu vương?” Mạc Thu Cẩn lắp bắp lên tiếng, sắc mặt dần tái xanh đi. Nếu
thật là vậy thì Mạc gia nhất định sẽ bỏ qua nàng. Không được, nhất định
không được để chuyện này xảy ra.
”Mạc đại thẩm xin yên tâm, mẫu
thân và các vị phụ thân luôn dạy ta phải hiểu lễ với người. Ngày hôm nay tiểu xu xà đã làm ngươi bẽ mặt trước công chúng, Nghiêm Thần ta nhất
định sẽ cho người đến tận Mạc gia để bồi tội.” Nghiêm Thần từ tốn lên
tiếng, giọng nói êm ái say lòng người này lại làm Mạc Thu Cẩn càng thêm
run lên. “Còn có, phụ thân đại nhân nhà ta rất có hứng thú với những
người hâm mộ như ngươi. Ta chắc chắn sẽ thuật lại đầu đuôi mọi chuyện
hôm nay cho hắn nghe, đảm bảo không thêm thắt gì đâu. Mạc đại thẩm cứ
yên tâm trở về Mạc gia đợi tin tốt lành đi.”
”Không Diệu vương, xin nghe ta nói, ta....” Mạc Thu Cẩn hốt hoảng lên tiếng.
Đáng tiếc Nghiêm Thần hoàn toàn ngó lơ nàng ta.
Đưa cho chủ quầy một thẻ lệnh bài, Nghiêm Thần nói: “Tặng cho ngươi. Sau
này có việc cần thì cứ đến Thất Sát điện, đảm bảo giá ưu đãi cho ngươi.”
”Đa tạ Diệu vương.” Chủ quầy cũng không khách khí nhận lấy. Nàng biết đây
là Diệu vương muốn cảnh cáo Mạc Thu Cẩn không nên động đến nàng còn có
cảm tạ về việc đã đem xu xà tới đây.
”Chúng ta đi thôi.” Nghiêm
Thần nói với Liễu Doanh Doanh và Sở Lan Tâm rồi xoay người rời khỏi tầng năm. Lúc đi ngang qua Mạc Thu Cẩn, cô liếc nhìn nàng ta một cái. Ánh
nhìn sắc lẻm này làm Mạc Thu Cẩn không dám hó hé nửa lời, chỉ biết tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia dần khuất.
Thấy nhân vật
chính đã đi rồi, mọi người xung quanh cũng bắt đầu rời khỏi. Hôm nay đến đây chủ yếu là nhìn linh thú, giờ xu xà đã nhận chủ họ cũng không cần ở lại làm gì. Chỉ là không ngờ lại gặp Diệu vương ở đây coi như họ đã
được mở rộng tầm mắt.
***
Bước ra khỏi Tụ bảo trai, tiếng huyên náo ồn ào của giao dịch hội lập tức khiến Nghiêm Thần thoải mái
trở lại. Đưa mắt nhìn dòng người tấp nập qua lại, Nghiêm Thần quyết định sẽ đi tiếp đến nơi nào đó thả lỏng một chút.
”Chúng ta đến khu ẩm thực đi!”
”Như vậy có lẽ ta xin phép được tách ra.” Sở Lan Tâm lên tiếng. “Ta muốn đến xem khoáng thạch.”
”Vậy được rồi.” Nghiêm Thần gật đầu. Sở Lan Tâm còn kiêm thêm chức luyện kim sư, đi xem khoáng mạch cũng dễ hiểu. “Chúc ngươi mua sắm khoái trá.”
”Đa tạ ngài.” Sở Lan Tâm cúi đầu chào, nhìn theo bóng dáng của Nghiêm Thần, cô trầm ngâm. Diệu vương người này ngoài mặt thì vui vẻ thân thiện
nhưng nội tâm lại rất sâu sắc, cũng rất khó đoán. Nhiều lúc cô còn cho
rằng nàng ta có phải xuyên không giống mình không nữa kìa. Nhưng người
như vậy, nếu có thể được nàng ta thừa nhận thì sẽ là một chuyện may mắn
vô cùng.
Sở Lan Tâm xoay người rời đi.
Đứng khuất sau
những dãy hàng, Nghiêm Thần khẽ cười nhìn Sở Lan Tâm dần khuất khỏi tầm
mắt. Cô nữ sinh này thật sự đã trưởng thành rồi, hoàn toàn thoát khỏi
bóng dáng kiếp trước của bản thân. Thật đáng khích lệ!
”Doanh Doanh, đi thôi.” Dừng chân nhìn Liễu Doanh Doanh, Nghiêm Thần nghi hoặc. “Sao thế?”
”Xin lỗi tiểu Nghiêm nhi, ta muốn trở về nghỉ ngơi một chút.” Liễu Doanh Doanh khó xử nói.
”Tỷ không sao chứ? Để ta đưa tỷ về.”
”Yên tâm, chỉ có chút mệt thôi. Muội cứ đi dạo tiếp đi, giao dịch hội còn
nhiều thứ thú vị lắm đấy.” Liễu Doanh Doanh lắc đầu cười từ chối sau đó
vẫy tay rồi rời đi.
Khó hiểu vô cùng, biểu cảm của Liễu Doanh Doanh
rất lạ làm Nghiêm Thần lo lắng. Vừa định đuổi theo Liễu Doanh Doanh thì
Lăng Vân lập tức xuất hiện phía sau lưng cô.
”Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy đoàn người lần trước đã đưa Liễu tiểu thư đi.”
Nghe vậy, Nghiêm Thần nheo mắt lại. Ý định đuổi theo cũng bị cô bỏ qua. Nếu
tỷ ấy không muốn nói thì thôi vậy. Cô trước giờ không quá để tâm chuyện
người lừa ta gạt. Bởi sống trên đời này, có ai chưa từng dối gạt điều gì đâu. Quan trọng là việc lừa dối đó xuất phát từ đâu và nhằm mục đích gì thôi. Chỉ là Liễu Doanh Doanh, ta vẫn luôn chờ chính ngươi nói cho ta
biết sự thật. Không cần kể hết, chỉ cần ngươi tin tưởng mà nói với ta
thôi. Điều này khó tới vậy sao?
”Có nhìn thấy tộc huy không?” Nghiêm Thần hạ giọng hỏi.
”Thưa, thuộc hạ thấy họ tách ra từ đoàn người của Nạp Lan gia.” Lăng Vân cung kính đáp.
Không phải chứ? Nghiêm Thần sững sờ nhìn theo hướng Liễu Doanh Doanh đã đi
mất. Sự nghi hoặc bắt đầu lan tràn trong đôi con ngươi sâu thẳm, kèm
theo trong đó là một chút tinh quang.
”Ngươi lui xuống đi.”
”Là.”
Nam chủ tổng cộng có tám người, trong đó cô ấn tượng nhất với một người. Thật không may người đó lại mang họ... Nạp Lan.
Nạp Lan Doanh Chính!
Cắn răng mà suy nghĩa, sắc mặt của Nghiêm Thần đổi tới đổi lui liên tục.
Người đi đường xung quanh cũng không dám đến gần cô nửa bước. Ai nấy đều thấy rõ không gian xung quanh cô nương kia đang ngày một quỷ dị và có
xu hướng bộc phát lửa giận bất cứ lúc nào.Tránh xa vẫn tốt hơn.
Liễu Doanh Doanh?
Nạp Lan Doanh Chính?
Doanh Chính...
Doanh... Chính....
Doanh.... Doanh Doanh!?
Khốn khiếp!!!
Khuê mật của mình!!!!!