Trói Buộc Linh Hồn

Chương 17: Gặp thoáng qua




Đứng ở ngoài cửa lớn của Vệ gia, Nghiêm Thần chân thành mỉm cười với Vệ Đan Ninh. Tuy nhiên, nụ cười xinh đẹp này rơi vào trong mắt Vệ Đan Ninh chẳng khác nào gai nhọn.

“Vệ gia chủ xin cứ yên tâm, ta đảm bảo Vệ công tử đến Đông Ly sẽ không chịu ủy khuất nào đâu. Ta chỉ là muốn có người làm bạn trao đổi kinh nghiệm tu luyện thôi. Tuổi chúng ta không kém mấy, lại là người nhận Thần Ấn ngài hiểu mà!”

Chính vì hiểu nên mới lo lắng! Vệ Đan Ninh chỉ biết than thở trong lòng.

“Hai năm sau trước khi giao dịch hội Thương Khung bắt đầu, ta sẽ cho người hộ tống Vệ công tử an toàn về gia tộc.” Nghiêm Thần cam đoan chắc nịch.

Người ta đã nói tới nước này Vệ Đan Ninh cũng đành thở dài nhận mệnh. Lâm nhi a, bảo trọng!

Vệ Tường Lâm đứng bên cạnh không lên tiếng. Từ lúc nhận được tin Diệu vương đến Tây Vệ, hắn đã biết sẽ xảy ra chuyện này. Thôi, cứ coi như đi lịch luyện một chuyến dài ở Đông Ly vậy. Hơn nữa, nhìn Diệu vương đứng bên cạnh mình, Vệ Tường Lâm có chút tò mò. Nữ tử này sẽ là người như thế nào đâu?

Thông qua hàng loạt tin báo “khổ” được truyền về, Vệ Tường Lâm chỉ biết Diệu vương là một người rất thù dai. Tuy vậy tâm tính của nàng ta cũng không phải ác độc. Các đội lịch luyện không ai bị mất mạng cả, chỉ chịu khổ tinh thần thôi. Nàng ta giống như một đứa trẻ đang trút giận cho bỏ ghét vậy, đơn thuần chỉ muốn làm khó người ta.

“Vậy chúng ta cáo từ.”

Ngay khi chuẩn bị bước vào trong xe ngựa, Nghiêm Thần đột nhiên xoay người trở ra.

“Vệ gia chủ, ta thấy bổn gia ngài hiu quạnh quá. Thôi thì ngài chịu khó chờ vài ngày nữa để họp mặt gia đình nha!”

“Cảm tạ Diệu vương!” Vệ Đan Ninh mừng muốn rơi nước mắt.

“Ha ha, không khách khí!” Dứt lời, Nghiêm Thần vén màn cửa ngồi vào trong xe ngựa.

Nhìn theo chiếc xe dần khuất, Vệ Đan Ninh vẫn còn thẫn thờ đứng trước cửa.

Trong đôi mắt đen láy hiện lên vài tia hoang mang.

“Gia chủ?”

“Sao ta có cảm giác cứ như đưa Lâm nhi đến Đông Ly làm con tin thế?”

“... nói thật, ta cũng có cảm giác như vậy.”

“...”

***

Ngồi trên chiếc giường nhỏ trong xe ngựa, Nghiêm Thần đưa mắt đánh giá Vệ Tường Lâm. Tên này vẫn mang bộ dạng phiêu miểu xuất trần như lúc trước, chỉ là một đầu tóc đen này khiến cho hắn thêm phần chân thực hơn thôi.

“Nè, vận ngày hôm đó là gì thế?”

Nghe câu hỏi cả người Vệ Tường Lâm lập tức căng cứng. Thấy vậy Nghiêm Thần cũng chỉ bĩu môi một cái.

“Được rồi, ta chỉ hỏi chơi thôi.”

“Xin… thứ lỗi.”

“Gì chứ?” Nghiêm Thần xua tay tỏ vẻ không để ý. “Nếu là ta thì ta cũng không nói đâu. Thứ lỗi làm gì.”

Ngày hôm đó cô quả thật không nghe bọn họ nói cái gì nhưng mà… những gì cần nhìn thấy thì cũng thấy hết rồi. Sáng cả một góc rừng, vận của Vệ gia đã xuất hiện.

Bất cứ sinh vật nào cũng đều mang vận nhưng không phải ai cũng có thể khiến vận hiện thế. Ánh sáng của vận càng lớn chứng tỏ cơ đồ của người đó càng rộng. Giống như trong lịch sử, quốc vận xuất hiện là dấu hiệu tan rã của hai quốc gia An Trần và Trường An để thống nhất thành Trung An hiện nay. Hay như đế vận mà mẫu thân của cô mang trên người. Vận hiện thế là thứ mà những kẻ tham lam và dã tâm muốn có được. Bởi vì ở Thương Khung, vận có thể bị cướp. Đoạt vận của một người thì giết người đó, đoạt vận của một gia tộc thì huyết tẩy gia tộc đó, đoạt vận của một quốc gia thì san bằng quốc gia đó.

Cho nên Vệ Tường Lâm mới cho người đuổi giết cô. Bởi chẳng ai ngu ngốc đem vận mệnh cả gia tộc đặt vào tay một người xa lạ đâu. Nếu hôm đó cô mà nói ‘ta cam đoan sẽ không biết lộ chuyện này với bất cứ ai’, đến cả quỷ cũng không tin chứ nói gì ai.

[Cho nên tiểu chủ nhân, ngày hôm đó chúng ta bị đuổi giết cũng không quá oan.]

[Không hận Kỳ Nghi tộc nữa?]

[Tiểu chủ nhân, ngày hôm đó chúng ta bị đuổi giết cũng thật quá oan.]

[…]

Đồ Thần Ấn không có tiết tháo!

Bởi vì biết không quá oan nên cô mới không làm gì quá đáng với Vệ gia. Hơn nữa, cướp vận sẽ bị trời phạt, nhất là cướp vận của cả một quốc gia. Lưng đeo sát nghiệp nặng nề, không chỉ liên lụy đến con dân thiên hạ mà đời đời sẽ bị đày đọa dưới địa ngục âm ty, chịu khổ ải để trả lại từng chút vận đã cướp.

Cho nên, Nghiêm Thần hiện tại càng ghét ‘mấy tên’ hăm he đất nước mình ở kiếp trước.

Vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, bất chợt có một người ở xe ngựa đối diện đi ngược chiều cũng vén màn ra. Lướt qua nhau chỉ trong thoáng chốc, cả hai người đều nở nụ cười.

***

“Đó là xe của ai?” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, trầm ấm và uy nghiêm.

“Bẩm thái nữ, dường như là xe của Thất Sát điện.” Hộ vệ ngồi bên ngoài cung kính trả lời.

“Thế à.” Doãn Tuyết Dao cười nhẹ.

Thất Sát điện. Diệu vương sao? Thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta.

***

“Là xe ngựa của ai thế?” Nghiêm Thần hỏi vọng ra ngoài.

“Bẩm thiếu chủ, là xe của hoàng thất Tây Vệ.” Vụ Nhiên cung kính lên tiếng.

“Vậy à.”

Hoàng thất Tây Vệ. Thái nữ Doãn Tuyết Dao sao?

Một cô gái được xưng là truyền kì không kém gì nữ chủ Sở Lan Tâm. Đáng tiếc bản thảo của Như Sương không nói nhiều về người này.

Thật chờ mong lần gặp sau!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

“Lễ nhập đạo của Sở gia khi nào bắt đầu?” Nghiêm Thần nhàn nhã đi dạo trên đường lớn của Tây Kiên thành, một thành trấn gần nhất của kinh thành Tây Vệ. Phân đàn Thất Sát điện được đặt ở đây.

“Đêm nay thưa thiếu chủ. Trưa hôm nay Sở lão gia chủ đã hoàn thành việc củng cố cánh cửa nhập đạo.” Vụ Nhiên đi bên cạnh bẩm báo.

“Vậy bảo bọn họ chuẩn bị truyền tống trận cỡ lớn đi. Chúng ta trực tiếp về Đông Ly luôn.”

“Vâng.” Nói rồi Vụ Kiếm đạp khinh công đi mất.

Tính ra cô rời nhà cũng hơn một tháng rồi. Không biết mọi người có khỏe không. Đặc biệt là… Tô Mặc Hi chết chưa nhỉ?

Xoa cằm tính toán, Nghiêm Thần cảm thấy khả năng chết hơn bị thấp. Ầy, cái tên Tô Mặc Hi đó có gì tốt mà Nghiêm Luân cứ thích kết bạn với hắn chứ? Chẳng lẽ sau này Nghiêm Luân vẫn sẽ yêu thảm tên họ Tô đó sao? Nhìn xem phong thái lúc nãy của Doãn Tuyết Dao, trở về cần phải cho Nghiêm Luân vài khóa học phụ đạo mới được. Thái nữ thì cần phải ra dáng thái nữ chứ!

Thình thịch!

Đột nhiên Nghiêm Thần bỏ chạy ra dòng người đi trên đường, đầu xoay tới xoay lui tìm kiếm gì đó. Cảm giác này…

Rồi Nghiêm Thần đứng bất động nhìn theo một bóng hình vừa bị dòng người tấp nập che đi. Tim của cô đập mạnh liên hồi. Đó là…

“Thiếu chủ?”

Chắc bản thân hoa mắt rồi.

“Vụ Nhiên, chúng ta có biệt viện nào rộng lớn để luyện võ không?” Nghiêm Thần đột ngột hỏi sang chuyện khác.

“Có, thiếu chủ xin theo ta.”

“Vệ Tường Lâm, đi thôi.”

--- ------ ------ --------

“Công tử, làm sao thế?” Hộ vệ lo lắng lên tiếng. Công tử nhà họ đột nhiên dừng lại tìm kiếm không có chủ đích trên đường lớn, gương mặt còn hoang mang vô cùng.

“Công tử?”

Nắm chặt lấy lồng ngực của mình, nam tử không ngừng lẩm bẩm.

“Là ai? Nữ tử đó là ai…”

Rốt cuộc nàng ấy là ai?

--- ------ -------

--- ----

Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm đều thay võ phục đứng trong sân đấu. Lúc trước có Liễu Doanh Doanh làm bồi luyện, giờ tỷ ấy đi rồi đương nhiên phải tìm bao cát mà thế vào. Vệ Tường Lâm là ứng cử viên sáng giá cho vị trí này.

“Hợp khải chiến đấu. Ngươi phải dùng hết toàn lực nhưng không được phép làm ta bị thương.”

Yêu cầu này thật sự là… Vệ Tường Lâm đành nhận mệnh khẽ gật đầu.

Hai màu tóc bạch ngân và bạch kim dần lan dài trên suối tóc đen của cả hai. Ấn kí hiện ra giữa trán không ngừng tỏa năng lượng. Xung quanh, gió xoáy xuất hiện liên tục va chạm vào nhau.

Đôi mắt đỏ tươi như máu bật mở. Nghiêm Thần siết chặt thanh kiếm.

[Hở???]

[Sao thế Thiên Túng?] Âm điệu của Thiên Túng rất lạ, Nghiêm Thần lo lắng.

[Chủ nhân, giết chết Ấn của Vệ Tường Lâm!]

[?!] Ân oán tình thù gì nữa đây? Lúc trước gặp Vệ Tường Lâm cũng không thấy nàng ấy kích động như vậy.

[Ah, không không. Cứ để tên đó sống. Chờ khi ngài vào luyện tâm rồi, hãy để ta tự tay ‘bồi luyện’ với hắn. Lần trước thật sơ suất khi không nhận ra.]

Nghiêm Thần có thể nhìn ra Thiên Túng hiện hiện tại đang nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ.

[… tùy ngươi.]

Lúc này, ở phía đối diện.

[Minh Kha, ngươi sao thế?] Vệ Tường Lâm kì quái hỏi Ấn của mình.

[Chủ nhân, trăm ngàn vạn lần đừng để thực lực của bản thân thua kém Diệu vương. Nếu không chúng ta, không, chính xác là ta sẽ chết rất thảm.]

Vệ Tường Lâm càng khó hiểu. Giọng của Minh Kha run run cứ như sắp có đại nạn ập đến vậy.

[Xảy ra chuyện gì?]

[Ấn của Diệu vương là tộc trưởng tộc Thiên Trụ. Nữ nhân này nổi danh biến thái, nham hiểm, bao che khuyết điểm và siêu cấp thù dai. Chủ nhân, ngài nhất định đừng để ta chết!!!]

[…] Rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện tày trời gì thế?

“Vệ Tường Lâm!”

Nghe tiếng gọi, Vệ Tường Lâm che đi cảm ứng tâm linh với Minh Kha rồi nhìn thẳng vào Nghiêm Thần.

“Khi vào luyện tâm, có thể để Ấn của ngươi làm bồi luyện cho Ấn của ta không?”

“...”

Nắm chặt kiếm, thủ thế, Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm cảnh giác nhìn nhau.

Xoẹt!

“Keng!”

“Keng!”

***

Trong lúc này, ở hoàng cung Đông Ly quốc.

Nghiêm Luân ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm thở dài nhìn ‘đống thịt’ đang nằm co ro bên cạnh mình. Còn đâu là… người nữa!

“Tô Mặc Hi a, rốt cuộc ngươi đã làm gì để nhị hoàng tỷ ghi hận đến thế này?”

Có thể khiến tên tiểu ác ma kia hoành hành ngang ngược như vậy, ngoài nhị tỷ đáng kính của nàng thì chẳng còn ai khác.

“Từ khi ngươi vào cung, ta thấy trình độ kháng đánh, kháng bạo, kháng độc của ngươi tăng lên đáng kể. Nguyên nhân là do đâu a?”

“Thần… thực… sự… không… biết…” Tô Mặc Hi khó nhọc lên tiếng.

Hắn thực sự không biết. Từ lúc hắn vào cung, Diệu vương đã xem hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Từ lúc đó cuộc sống trong cung của hắn chỉ có thể nói như sống trong đống lửa, ngồi trên đống than. Đến cả mẫu thân cũng lắc đầu mà khuyên hắn nên cố nhẫn nại. Nguyên văn của mẫu thân là: Ít nhất như vậy ngài ấy chẳng thèm lấy cái mạng nhỏ của con.

Rốt cuộc là sai ở đâu, hắn sửa còn không được sao!

Một lần nữa thở dài, Nghiêm Luân lắc đầu ngán ngẩm. Vốn thấy Tô Mặc Hi thông minh hiểu chuyện, làm người nho nhã lễ độ nàng còn muốn làm bạn với hắn.

Nhưng cứ kiểu này thì phải xem xét lại. Dù biết nhị tỷ rất yêu thương nàng nhưng ai biết liên quan đến Tô Mặc Hi có bị giận chó đánh mèo hay không? Cẩn thận vẫn hơn!

“Haizzz, mấy ngày tới ngươi cứ ở nhà dưỡng… bệnh đi.”

“...vâng…”

“Người đâu, truyền thái y!”