Câu nói thẳng thừng này, chẳng những dọa đến Sở Nhược, mà còn khiến chân mày của Hòe nhướng lên thật cao.
“Đây là quản gia mà ông nội sắp xếp cho tôi, tôi không có quyền chuyển nhượng.” Đáp án ba phải mơ hồ này của Sở Nhược vừa không khiến đối phương bị mất thể diện, cũng xem như là lời từ chối gián tiếp.
“Cậu tên là gì?”
Câu hỏi bất thình lình này lại khiến Sở Nhược dại ra, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời cô ta, “Tôi tên Sở Nhược.”
“Nhà họ Sở có đúng không?” Bạch Xuân móc điện thoại ra, trực tiếp gọi vào một dãy số, vừa reo mấy giây đã thông máy. Bạch Xuân nói chuyện điện thoại ở trước mặt bọn họ, “Ba! Con đã nhìn trúng quản gia của nhà họ Sở, ba có thể sử dụng quan hệ sắp xếp người quản gia này về nhà của chúng ta không! Cầu xin ba đấy, lâu lắm rồi người ta không có thích một thứ gì đó đến vậy~. Ba nói ba sẽ giúp con hỏi thử sao, ba là tốt nhất! Năm phút nữa con muốn biết đáp án! Người ta sắp tan học rồi nè.”
Giọng điệu gay gắt của nữ ác bá, còn nói người ta thành một món đồ vật. Xem ra Bạch Xuân này hoàn toàn chính là phú nhị đại bị chiều hư.
Không biết nên khen ngợi ba Bạch có hiệu suất, hay là sợ con gái yêu sốt ruột, chưa đầy năm phút đã gọi điện thoại đến rồi, “Ba, ba nói lão gia nhà họ Sở muốn để Sở Nhược tự mình quyết định sao? Thật là quá tốt rồi!”
Điều này đối với Sở Nhược mà nói thật sự là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhân cơ hội này đúng lúc có thể thoát khỏi tên quản gia đeo bám này, “Nếu Bạch Xuân cậu đã thích đến thế, tôi đương nhiên là…”
Còn chưa nói xong, lời nói của Sở Nhược lập tức bị cắt ngang.
“Có thể hỏi Bạch Xuân tiểu thư tại sao lại muốn mời tôi làm người của cô không?”
Bạch Xuân không chút suy nghĩ, “Đương nhiên là vì anh có vẻ ngoài rất đẹp trai! Lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy có người đẹp trai như thế này, minh tinh trên tivi cũng không sánh được với gương mặt này của anh, Nếu như anh làm quản gia của tôi, mỗi ngày tôi sẽ có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú vô song này của anh rồi! Vậy thì tôi sẽ hạnh phúc biết bao!” Bạch Xuân thẹn thùng đỡ má, đáy mắt toát ra vài trái tim đỏ.
Nghe thấy câu trả lời này quả thật khiến người ta câm nín, nói những lời như thông minh được việc sẽ ổn hơn chứ nhỉ! Có như thế Hòe cũng sẽ tương đối nguyện ý đến đó làm việc, nói vẻ bề ngoài đẹp trai, không phải gián tiếp nói anh là một cái bình hoa sao?
“Vậy thì tôi hy vọng, Bạch Xuân tiểu thư có thể dùng cách quyết đấu để giành được tôi về nhà.”
“Quyết đấu?”
“Đúng vậy, ở trong trường học này có một truyền thống bị lãng quên, nếu như hai vị quý tộc đồng thời muốn tranh đoạt một thứ gì đó, cả hai người sẽ phải dùng cách quyết đấu để quyết định món đồ đó thuộc về ai.”
Thật sự có kiểu truyền thống này sao? Chắc không phải anh đang gạt người đó chứ?
“Người chắc hẳn không nằm trong phạm vi đồ vật nhỉ!”
“Nếu như hai vị quý tộc đồng thời yêu cùng một người, cũng sẽ dùng cách quyết đấu để quyết định thắng thua.”
“Nghe ra rất thú vị, tôi muốn tham gia!”
So với vẻ mặt hưng phấn của Bạch Xuân, Sở Nhược không mấy thích thú, “Vậy tôi sẽ nhận thua, Hòe trực tiếp cho cậu đấy.”
“Đại tiểu thư, cô có biết nếu như cứ nhận thua như vậy, sẽ chuốc nhục cho gia tộc của mình không, cô muốn khiến nhà họ Sở nhục mặt sao?”
Sở Nhược hoàn toàn không ngại khiến nhà họ Sở bị nhục mặt, hơn nữa chỉ có duy nhất cách nhận thua này mới có thể càng thêm khắc sâu hình tượng yếu ớt của cô.
“Quyết đấu cái gì thế, tôi hoàn toàn…”
“Đi ứng chiến!” Một giọng nói lạnh nhạt chen vào.
Sở Dao xông thẳng vào lớp học của bọn họ, vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn cô. Không biết khi nào, xung quanh cô tụ tập rất nhiều người, xem ra là động tĩnh của bọn họ quá lớn.
“Nhà họ Sở chúng tôi đồng ý quyết đấu, hẹn vào buổi trưa thứ sáu tuần sau! Sở Dao tự ý giúp cô quyết định, trước khi đi còn hung dữ kề sát bên tai cô nói, “Nhà họ Bạch là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của gia tộc chúng ta, nếu như mày thua, mày sẽ chết chắc!”
Sự việc cứ như thế được quyết định, giống như không có quyền lợi cho cô chen vào.