Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 29: Lời mời




“Không sao cả, tôi rất ổn.” Sở Nhược vội vã uống một ngụm nước, liếc nhìn quyển sách trên bàn một cái, “ Anh đang xem sách gì vậy?”

Hòe cho Sở Nhược nhìn bìa sách, “Phân tích bản chất con người.”

“Anh còn sách nào khác không? Tôi không ngủ được.” Sở Nhược biết trong phòng của Hòe có rất nhiều sách, trong phòng anh rất ít đồ dùng cá nhân, chỉ có sách là nhiều nhất. Trong phòng của Hòe có ba tủ sách âm tường, mỗi một tủ sách đều nhét đầy các quyển sách, nhưng chỉ có một phần là anh cất giữ, còn đa số đều là để trong nhà họ Sở.

“Đại tiểu thư có ưa thích thể loại nào không?”

“Cái nào cũng được.”

“Vậy em đợi một chút.”

Nhìn thấy bóng lưng mặc tây trang đen thẳng tắp của Hòe, đáy mắt của Sở Nhược lại ngưng tụ cảm xúc bi thương. Trong tang lễ của mẹ cô, ba cô cũng mặc bộ tây trang như thế này. Khi cô đang đắm chìm trong cảm xúc này chưa được bao lâu, Hòe đã quay lại.

Sở Nhược nhìn chằm chằm bìa sách, “Cô bé lọ lem? Đây không phải là sách cho trẻ con xem sao?”

“Thỉnh thoảng đọc sách dành cho trẻ con, có thể thả lỏng tâm tình.” Hòe nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Sở Nhược, cũng không hỏi nhiều.

Nếu Hòe đã nói như thế, Sở Nhược cũng gắng gượng xem vậy, suy cho cùng cô cũng chỉ muốn giết thời gian, đọc sách gì cũng được.

Sở Nhược bắt đầu lật sách, thời gian lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Con chữ màu đen bồng bềnh trong không khí, hoàn toàn không lọt vào đầu cô, tất cả hình ảnh trong đầu đều là cảnh tượng trong mơ, mẹ cô suy yếu gầy như que tăm, ba cô nằm trong vũng máu, hai người dùng ánh mắt bi thương nhìn lấy cô. Sở Nhược liều mạng nói với bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng cô không thể khống chế được.

“Đại tiểu thư, em đang run rẩy.” Ánh mắt trầm ổn của Hòe nhìn về hướng cô, trong mắt mang vẻ lo lắng.

Sở Nhược đều không chú ý đến tay của cô  túm chặt trang sách, gần như túm nhăn cả trang giấy.

Cô rất sợ, rất sợ, cô cần có người đến để giúp cô thoát khỏi loại cảm nhận đau khổ này, cho dù là cách gì cũng được. Liên tiếp mấy đêm không ngủ đủ giấc, lại cộng thêm ác mộng triền miên, khiến Sở Nhược cảm thấy tinh thần suy yếu. Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, vô cùng to gan.

Hòe dò hỏi: “Có gì có thể làm cho em không? Có muốn uống trà sữa không?”

“Tôi muốn anh làm cái gì, anh cũng sẽ làm sao?” Sở Nhược ngẩng đầu, ánh mắt hiền lành lại trống rỗng khiến người ta động lòng thương xót.

“Nếu như đại tiểu thư hy vọng là thế.” Ánh mắt của Hòe cương quyết, giọng điệu chắc chắn.

Sở Nhược tiến gần đến anh, mắt đối mắt, “Hòe, anh muốn làm với em không?”

Khoảng cách của hai người lâu lắm rồi chưa được gần thế này.

Hòe ngập ngừng, hỏi: “Làm cái gì?”

“Làm tình!” Nếu như có thể dùng xác thịt làm quên đi mọi đau khổ thì tốt quá rồi, cô không muốn đắm chìm trong đau khổ nữa, cô cố gắng muốn thoát khỏi vòng xoáy đau khổ này.

Vừa dứt câu, Sở Nhược lại cảm thấy cô đúng thật là thần trí không tỉnh táo, ngoảnh đầu đi, “Xin lỗi, câu vừa rồi anh hãy quên đi!”

Trong lúc Sở Nhược xoay người, Hòe chợt tiến lên trước một bước, nâng cằm cô lên, nụ hôn dịu dàng rơi trên môi cô.

“Có thể! Đại tiểu thư muốn gì, tôi đây đều cho hết.” Dưới ánh đèn mờ mịt, gương mặt của Hòe trông càng lúc càng mê người, giọng nói dịu dàng ngập tràn dụ hoặc, quỷ sai ma khiến, cô hôn trả lại anh.

Đầu lưỡi của Sở Nhược phác họa dáng môi của anh, liếm láp đôi môi của anh, hai người đều say đắm trong nụ hôn này, mỗi lưỡi giao nhau ngày càng kịch liệt, Sở Nhược bất chợt nhớ ra gì đó, cô đẩy anh ra.

“Em vẫn cảm thấy đừng làm như thế sẽ tốt hơn, xin lỗi anh!” Sở Nhược xoay người rời đi.

Hòe thật sự cảm thấy rất mất kiên nhẫn trước sự chần chừ của Sở Nhược, nhưng đồng thời cũng bị cô châm lên lửa dục khó nhịn. Không ngờ tới Sở Nhược cư nhiên còn có thiên phú làm tiểu yêu tinh.

Hòe ôm chặt cô từ phía sau, “Đại tiểu thư, em cứ lợi dụng anh để quên đi nỗi đau khổ của em đi! Anh sẽ không để ý đâu.” Tay của Hòe chui vào trong vạt áo của cô, nắm lấy bầu vú của cô.

“Em…..” Thần sắc của Sở Nhược vẫn vô cùng do dự.