Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 26: Xem mắt




Từ sau lần nói rõ ấy, Hòe thật sự rất quy củ, không còn chạm vào một ngón tay của cô.

Sở Nhược cảm thấy kinh ngạc vì sự tuân thủ lời hứa của Hòe, Hòe lại quay về làm một người quản gia tận trách lại không vượt quá giới hạn, chỉ có điều….

Cơ thể của cô hình như sẽ thường xuất hiện cảm giác trống rỗng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hòe, cô sẽ nhớ đến dáng vẻ anh nhìn cô chăm chú trong những đêm đó, triệu chứng càng thêm nghiêm trọng khi nhìn thấy ngón tay của anh, cô cũng sẽ sinh ra giả tưởng.

Như thể giấu đầu hở đuôi, Sở Nhược chỉ có thể cố gắng ngó lơ tất cả mọi thứ và anh.

Khi Hòe đưa chén đũa cho cô, cô sẽ lựa chọn ngó lơ không nhận, từ trên bàn lấy qua một bộ chén đũa khác. Hòe kéo ghế cho Sở Nhược, cô giả vờ không thấy, lựa chọn ngồi xuống một chỗ khác. Bị ngớ lơ tận mấy ngày, Hòe cũng chẳng nói gì, vẫn dịu dàng đối xử với cô.

Đột nhiên có một ngày, ông nội của Sở Nhược nói muốn gặp cô.

Ông nội ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài, yếu ớt già nua ngồi trên xe lăn, món ăn tinh tế ông cũng không động vào, tần suất ho khan còn nhiều hơn ông nói chuyện, bên cạnh ông còn có một y tá và bác sĩ đang đợi lệnh.

Ông nội của Sở Nhược vẫn chất phác ăn ngay nói thật, có lẽ là biết bản thân mình không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, “Ông vào thẳng chủ đề luôn nhé, ông đã tìm cho con một vị hôn phu, ông hy vọng con có thể đính hôn với cậu ấy vào tuần sau.”

Mặc dù sắc mặt suy yếu, nhưng thần sắc sắc bén vẫn không có nửa phần tiêu giảm, đôi môi của Sở Nhược mím lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô gật đầu.

“Rất tốt, ông không hy vọng con giống như ba con, lựa chọn bỏ trốn trước khi làm lễ đính hôn.”

Kể từ hôm đó, ngoài Hòe ra, lúc nào cũng có rất nhiều vệ sĩ đi theo bên cạnh Sở Nhược, mỗi lần đều đi lại trong sân trường, trông giống như nguyên thủ quốc gia đang đi làm vậy. Càng đáng sợ hơn là, những tên vệ sĩ ấy còn canh giữ ở ngoài cửa trong lúc cô đi ngủ nữa, khiến cô hoàn toàn không cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống tự do.

Sự xuất hiện của những tên vệ sĩ ấy không biết là may mắn hay là không may mắn, có thêm một đống người đi theo bên cạnh tuy rằng rất không quen lại không tự tại, nhưng ít nhất những lúc riêng tư có thể giảm bớt thời gian ở riêng với mỗi mình Hòe.

Sở Nhược mở điện thoại lên, ánh đèn điện thoại phản chiếu trên mặt cô, theo như lịch làm việc thì sinh nhật của cô sẽ rơi vào đầu tháng sau, cũng chính là chẳng còn mấy tuần nữa, cô sẽ có thể rời khỏi ngôi nhà này rồi. Vì muốn để ông nội buông lỏng cảnh giác, cô sẽ tham gia lễ đính hôn, nhưng cô không thể nào kết hôn với người nọ.

Hôm diễn ra lễ đính hôn, lần đầu tiên Sở Nhược nhìn thấy vị hôn phu của mình, gương mặt người đàn ông ấy tuấn tú, nho nhã lễ độ, đối xử với cô cũng vô cùng lịch thiệp, không để lại ấn tượng xấu cho cô, nếu không phải anh ta dùng cách này để xuất hiện, có lẽ bọn họ sẽ có một kết quả rất khác nhỉ!

Sở Nhược khoác lên mình bộ lễ phục xinh đẹp, cử hành nghi thức trong một khách sạn cao cấp, vị hôn phu của cô giúp cô đeo nhẫn lên, nghi thức đã hoàn thành.

Hai nhà vì muốn gắn kết tình cảm cho bọn họ, sớm đã giúp bọn họ chọn sẵn ngày hẹn hò, bọn họ trông giống như hai con rối bị người khác lôi kéo điều khiển vậy.

Buổi hẹn hò của bọn họ diễn ra rất nhạt nhẽo, không phải ở viện mỹ thuật thì chính là viện bảo tàng. Con cháu sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng không phải kiểu người phá gia, ngược lại rất ôn hòa lễ độ, thích đọc sách, càng thích nghệ thuật, tuy rằng có chút nhát gan hướng nội, nhưng xét tổng thể mà nói là một người rất không tồi. Thế nhưng Sở Nhược chưa từng nảy lên suy nghĩ muốn kết hôn với người này, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón vô danh, Sở Nhược luôn mang vẻ trầm ngâm.

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư……”

Hòe đã gọi rất nhiều lần, Sở Nhược mới hồi hồn, “Có chuyện gì sao?”

“Gần đây trông đại tiểu thư có vẻ rất buồn phiền, có chuyện gì có thể nói với tôi, xin hãy để tôi gánh vác giúp tiểu thư.” Hòe rót một ly hồng trà kiểu Anh đưa cho Sở Nhược, nhưng Sở Nhược không nhận.

“Để đó đi! Lát nữa tôi uống.” Sở Nhược nhéo nhéo mi tâm, trông có vẻ mệt mỏi.

Hòe cúi người, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú gương mặt của Sở Nhược, “Thật sự có thể nói với tôi, miệng của tôi rất kín, sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“Không sao đâu!” Sở Nhược né tránh tầm mắt, ngoảnh mặt đi.

“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình, anh ra ngoài trước đi!”

Nhìn bóng lưng mảnh mai của Sở Nhược, các loại cảm xúc phức tạp xen lẫn trong đầu, muốn giải tỏa ra, nhưng anh vẫn lựa chọn nhịn xuống.

“Vậy tôi xin phép lui xuống trước.”

Sau khi Hòe rời đi, trong căn phòng chỉ còn mỗi mình Sở Nhược.