Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 20: Nhìn trộm




Nhà ở rất lớn, phòng ngủ rất nhiều, có đôi lúc Sở Nhược còn bị lạc đường trong đó, nếu như chơi trò trốn tìm ở đây, muốn tìm người cũng khó khăn.

Hiện tại Sở Nhược đang trốn trong phòng của Sở Nghiên, chính xác hơn mà nói, là một căn phòng trong số nhiều căn phòng thuộc quyền sở hữu của Sở Nghiên. Tuy rằng cô và Sở Nghiên ở cùng với nhau, nhưng thật ra là phân thành hai căn nhà, giữa hai căn nhà có lối đi thông nhau, nhưng cũng có thể lựa chọn không qua lại, nếu như không cố ý thì trên căn bản cả hai người sẽ không gặp mặt nhau.

Lúc này Sở Nhược đang đi trốn Hòe, chính vì cái được gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cô và Sở Nghiên đối nghịch nhau đến thế, người bình thường rất khó tưởng tượng ra cô sẽ trốn trong nhà của Sở Nghiên.

Sở Nhược tính qua đêm ở đây, cô còn chuẩn bị cả quần áo để thay. Nếu như vận khí của cô không quá tệ, Sở Nghiên chắc hẳn sẽ không sử dụng căn phòng này, trong phòng hoàn toàn không có bày trí đồ dùng cá nhân. Theo tính toán của cô, đây có lẽ là phòng dùng để tiếp khách.

Ngay khi cô định lấy một quyển sách để xem thì đột nhiên cánh cửa xuất hiện âm thanh chuyển động, Sở Nhược nín thở tập trung tìm chỗ nào có thể trốn, nhưng tình hình thật sự quá nguy hiểm, cô chỉ đành trốn ở phía sau ghế sô pha, nơi này rất dễ bị phát hiện.

Cửa bị thô lỗ đá ra, Sở Nghiên và một chàng trai ôm nhau, hai người đói khát cởi sạch quần áo của đối phương. Đồng phục của Sở Nghiên bị đối phương nhanh nhẹn cởi ra vứt xuống đất, chàng trai đẩy Sở Nghiên lên giường, phủ người đè lên, anh ta cởi thắt lưng, tuột quần xuống, vội vã hôn lên môi và bầu vú của Sở Nghiên.

Sở Nghiên thở dốc, rên rỉ liên miên, màu đỏ phủ khắp gương mặt, tản phát điệu bộ nữ tính nồng đậm. Sở Nghiên trước giờ luôn rất cường thế, Sở Nhược chưa từng thấy qua dáng vẻ cô ta yểu điệu như thế này.

Chàng trai đột nhiên xoay đầu lại, Sở Nhược còn đang lo lắng có phải cô đã bị phát hiện rồi không, hơi thở nín nghẹn. Bây giờ cô đang trốn sau ghế sô pha, phía đối diện của ghế sô pha chính là giường, nếu như anh ta đi vòng qua đây nhìn, kết quả thật sự không dám tưởng tượng.

Sở Nghiên dẩu môi, bẻ mặt chàng trai về hướng cô ta, chàng trai cười dâm vài tiếng, nhiệt tình hôn hít Sở Nghiên.

Động tác xoay đầu của anh ta, cũng khiến Sở Nhược nhìn rõ chàng trai kia là ai, đó không phải là thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Thiệu sao?

Lâm Thiệu cầm lấy vật cứng sớm đã sưng trướng của anh ta, cọ xát vài cái vào dâm huyệt đã ướt đẫm của Sở Nghiên, sau đó cắm vào trong không chút thương hoa tiếc ngọc.

Sở Nghiên bị đau rên lên một tiếng, dùng sức đánh lên lưng của Lâm Thiệu, “Anh nhẹ một chút.”

Lâm Thiệu ngẩng đầu, nhíu mày, “Dâm huyệt kẹp chặt quá.”

Hai tay Lâm Thiệu tách rộng hai đùi của Sở Nghiên, đâm hết cả cây gậy th*t vào trong cơ thể của cô ta, móng tay màu đỏ của Sở Nghiên bám trên đầu vai của anh ta, cào ra vài đường vệt đỏ trên đầu vai của anh ta.

Vừa cắm vào trong, Lâm Thiệu không cho Sở Nghiên thời gian để hòa hoãn thích ứng mà lại gấp gáp thô bạo cắm rút ra vào, một tay giữ lấy đầu vai của cô ta, một tay khác xoa nắn bầu vú trắng nộn của Sở Nghiên.

“Sâu quá a! Anh nhẹ một chút!”

Lâm Thiệu ngửa đầu, gân xanh trên cổ lộ ra, trong miệng nói những lời tục tĩu dâm đãng, “Em là cái đồ dâm đãng ta, kẹp anh chặt thế này, còn muốn anh nhẹ một chút. Ông đây làm em có sướng hay không? Ông muốn cắm nát dâm huyệt của em!”

“Sướng quá! Tiểu dâm huyệt được lấp đầy rồi.” Nương theo từng cú đâm, bầu vú trắng tuyết của Sở Nghiên cũng đang kịch liệt dao động.

Sở Nhược nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ này, cô càng sợ bị phát hiện, bản thân co rụt thành một nhúm, có thể rụt nhỏ bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đột nhiên có một cánh tay, túm lấy bả vai của Sở Nhược, muốn kéo cả người cô về sau, cô bị dọa cho sắp hét lên, người nọ chợt giành trước một bước bịt miệng cô lại.