Sở Nhược bất chợt tỉnh giấc trong cơn ác mộng, cô thở dốc nghĩ lại mà thấy sợ, đang muốn xuống giường đi toilet, nhưng có làm thế nào cô cũng không thể động đậy. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện tay chân đều bị dây vải màu trắng trói vào bốn góc của giường, cánh tay của cô kéo ngược lên trên, ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng cho dù lôi kéo thế nào đi chăng nữa cũng đều phí công vô sức.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì. Hòe đâu?
Rèm cửa sổ mở hờ để ánh trăng chiếu vào trong, có một chàng trai xoay lưng lại với cô ngồi trên bệ cửa sổ, trên người mặc bộ tây trang màu đen đậm, anh đang ngẩng đầu nhìn ngắm đóa hoa nở rộ ở bên ngoài. Ánh trăng màu bạc chiếu rọi trên người anh, anh xoay người lại, ánh trăng sáng rực hắt lên mặt anh, hệt như nét bút phác họa ra gương mặt tuấn tú, vẻ bề ngoài hoàn hảo ấy, khí chất cao quý dưới sự chiếu rọi của ánh trăng càng thêm xuất chúng.
“Đại tiểu thư, cô tỉnh rồi à?” Hòe nở nụ cười với cô.
“Hòe, tại sao anh lại phải trói tôi? Còn không mau thả tôi ra!” Hòe chắc sẽ không muốn báo thù vì hôm nay cô bảo anh đến thành phố khác chỉ để mua một chén đậu hũ nóng đâu nhỉ?
Hòe sải bước đi đến, giống như một chú mèo xinh đẹp, trên mặt mang theo ý cười ngồi xuống bên cạnh cô, “Chuyện này không thể đáp ứng được! Đại tiểu thư, cô toát rất nhiều mồ hôi! Lại mơ thấy ác mộng sao?” Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô.
“Chuyện này không liên quan đến anh!” Sở Nhược ngoảnh mặt đi, chính là không muốn để anh chạm vào.
“Đại tiểu thư vẫn giống như mọi ngày muốn đẩy tôi ra xa ngàn dặm!” Hòe thở dài một hơi, nhưng đáy mắt lại không có vẻ thất vọng.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Vẻ mặt tức giận của Sở Nhược ở trong mắt của Hòe cũng giống như một con mèo nhỏ bị trêu đùa đến dựng cả lông, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Hòe cúi đầu cười khẽ, “Sắp thi đấu rồi mà!”
Âm giọng thanh nhã nói ra những lời chẳng đầu chẳng đuôi.
Mày liễu của Sở Nhược nhướng lên, mắt hạnh trợn tròn, “Vậy thì sao chứ?”
Lẽ nào anh muốn nói đây cũng là một phần của việc huấn luyện!? Đừng đùa như vậy!
Trong giọng nói của Hòe mang theo sự bất lực, “Tuy rằng tôi đã dùng hết khả năng chỉ những điều có thể dạy cho đại tiểu thư hết, nhưng vẫn chưa đủ.”
Sở Nhược chưa hết giận hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Sườn mặt của Hòe sáp lại gần Sở Nhược, nở một nụ cười xán lạn, “Muốn thắng được cuộc thi vẫn còn thiếu một thứ quan trọng, đại tiểu thư biết đó là gì không?”
Sở Nhược do dự một lúc, ngập ngừng nói: “Thực lực?”
Hòe bật cười lắc đầu, “Là lòng tin chiến thắng của đại tiểu thư! Tôi biết, đại tiểu thư muốn thua cuộc thi này, nhường tôi cho người khác.”
Sở Nhược không khỏi nghẹn một hơi, bàn tính như ý của cô có rõ ràng đến thế sao?
“Nhưng tôi sẽ không để em làm như thế đâu, đại tiểu thư!” Hòe tháo găng tay ra, ngón tay thon dài men theo đường nét của gương mặt, vuốt ve hai má của cô, Sở Nhược có thể cảm nhận rõ ràng độ lạnh lẽo của ngón tay anh, cũng giống như vẻ mặt lạnh lùng của anh lúc này, “Tôi sẽ không để đại tiểu thư vứt bỏ tôi đâu.”
Đôi mắt cố chấp của Hòe giống như muốn nuốt chửng mọi thứ của cô, kéo cô vào vực sâu không đáy.
Hòe cúi thấp đầu, hôn lên xương quai xanh của cô, đầu lưỡi đỏ hồng liếm láp da thịt trắng nõn của cô, tay của anh rõ ràng lạnh băng như thế, nhưng nhiệt độ của đầu lưỡi anh lại hoàn toàn khác xa.
“Hòe, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Sở Nhược bất an đến lạ thường, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
“Tôi muốn khiến đại tiểu thư thuộc về mình.” Ngậm lấy thùy tai của cô, đầu lưỡi chơi đùa vành tai của cô, cảm giác ngứa ngáy khó chịu ấy khiến trái tim của cô cũng hoảng loạn vô cùng.
Sở Nhược né tránh nụ hôn của anh, “Hòe, tôi chịu thua, anh đừng đùa nữa.”
“Đại tiểu thư rất nhanh em sẽ biết tôi có đang đùa hay không!” Anh nở một nụ cười có ý sâu xa khác, giật phăng nơ bướm trên cổ áo của cô, cổ áo nới lỏng, rồi lại kéo áo xuống, Sở Nhược không có thói quen mặc áo ngực đi ngủ, bầu vú trắng mềm cứ như thế lộ ra ngoài, trên bầu vú trắng tuyết có hai quả mâm xôi đỏ điểm xuyết.