Edit: Thư
[Mẹ bọn tư bản độc ác! Quá ghê tởm! Sớm muộn gì cũng gặp quả báo!]
[Ngay cả bệnh nhân hiểm nghèo cũng nghĩ cách trục lợi kiếm tiền, không sợ chết sớm à?]
[Thằng Tần Hoài Dữ này tham quá, tôi nghĩ cha nó Tần Sùng Lễ cũng chẳng trong sạch gì đâu. Không thể hiểu nổi, rõ ràng trong nhà nhiều tiền thế rồi, sao vẫn muốn kiếm mấy đồng bẩn thỉu này vậy.]
[Cục Quản lý Dược đâu, không làm việc đi? Loại công ty dược phẩm vô đạo đức này cần phải đóng cửa sớm.]
Rất nhiều người trên mạng chạy theo hướng gió, nhưng cũng có không ít người đưa ra nhận xét khách quan và công tâm ——
[Tôi nghĩ không nên nghe gió bảo mưa, bài này chỉ là tin đồn, không phải chính thức, nói không chừng có hiểu lầm gì đấy?]
[Tôi cũng thấy vậy, Tần gia là nhà giàu nhất rồi, không tham mấy đồng lẻ này đâu, chờ bài đăng chính thức đi.]
Có người lý trí tất nhiên cũng có người mù quáng nhảy vào bắt bẻ, hai bên cắn xé dữ dội:
[Kéo xuống nữa đi, như thế mà còn bảo trong sạch được à? Có tin tí nữa hot search bị gỡ xuống ngay không?]
[Mặc kệ Tần Sùng Lễ có xen vào hay không, chuyện con trai lớn Tần Hoài Dữ của ông ta làm chuyện vô đạo đức đã chắc như ván đóng thuyền.]
[Nhóm fan mấy người có thể ngừng hâm mộ Tần gia chỉ vì một chương trình giải trí được không, một đứa trẻ thôi mà, ở nhà ai chẳng có trẻ con?]
[Ối giời, chương trình đấy toàn đóng kịch để chiếu lên thôi, ban đầu Tần Miên Miên tham gia chương trình để giúp anh hai tẩy trắng mà, cuối cùng Tần Mục Dã lật người thành công, tiếp tục hô mưa gọi gió kiếm bội tiền trong giới còn gì.]
[Lầu trên đang nói tiếng người à? Mở sọ ra xem còn não không? Bản thân Tần Mục Dã bị hắt nước bẩn, tẩy trắng cái đầu mày ấy.]
[Sao tôi cứ ngửi thấy mùi thủy quân cố ý gây chuyện ở đây nhỉ, cho dù chuyện của Tần Hoài Dữ là thật hay giả thì liên quan đ** gì đến em trai với em gái của cậu ấy, Tần Mục Dã đã chọn theo con đường debut làm idol trước khi tốt nghiệp trung học phổ thông, bây giờ cũng không tham gia vào việc làm ăn của gia đình, sao nước đen vẫn hắt đến người cậu ấy vậy?]
…
Hai bên đang đại chiến tối mặt tối mày, Lê Huyên cũng cầm điện thoại lướt Weibo.
Bà ta mắc kẹt bệnh viện tâm thần ba ngày kể từ khi bị cảnh sát đưa đến đây.
Nhân viên trong bệnh viện tâm thần nghe bà ta miêu tả yêu quái, tin chắc bà gặp ảo giác, có biểu hiện của bệnh tâm thần nên không cho phép bà xuất viện, chỉ điểm nhiều lần kiểm tra.
Trong suốt ba ngày, bà ta bị bắt làm kiểm tra rất nhiều lần, bao gồm cả chụp CT não bộ và các khảo sát.
Lúc đầu Lê Huyên còn tức giận nóng nảy, dần dần bà lấy lại bình tĩnh.
Bởi vì bà phát hiện, bà càng kháng cự, các bác sĩ ở đây càng cho rằng bà bị bệnh.
Cũng may sau khi có kết quả chụp CT não bộ, các chuyên gia xem xét, xác nhận bà không có triệu chứng bệnh, chỉ số các bài khảo sát đều ở mức bình thường, chỉ nghi ngờ bà bị rối loạn lưỡng cực, không đến mức tâm thần phân liệt sinh ra ảo giác.
Bác sĩ phụ trách cuối cùng cũng cho bà ra viện.
Trước đó không lâu bà đã liên lạc với chồng Chu Gia Minh, hẹn buổi trưa sẽ đến đón bà về nhà.
Từ trước đến nay, Chu Gia Minh đều để bà ta muốn gì được nấy, mặc dù gần đây hai vợ chồng có nhiều mâu thuẫn nhưng thấy bà mắc kẹt ở bệnh viện tâm thần, chịu không ít oan ức, Chu Gia Minh vẫn rất đau lòng, đồng ý sẽ đón bà đúng giờ.
Nhưng bây giờ đã hơn 1 giờ trưa.
Chu Gia Minh đến muộn, bà ta đợi nửa ngày vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lê Huyên hơi khó chịu nhưng nghĩ đến tính cách luôn đúng giờ của chồng, chồng bà sẽ không đến muộn mà không có lý do nên đoán công ty bận nhiều việc, tạm thời ông ấy không thể phân thân nên đến muộn.
Hiếm khi Lê Huyên tốt tính, không quấy rầy ông ấy, cầm điện thoại lướt Weibo.
Lướt một lúc, bà ta bắt gặp hot search Tần Hoài Dữ vì loại thuốc mới mà bị chửi như trâu như chó, vui vẻ ra mặt.
Bà ta không động vào Tần Miên Miên được, nghĩ cũng biết bọn quái vật đấy không thể dây vào.
Nhưng nhìn thấy Tần Hoài Dữ xảy ra chuyện, mấy người Tần gia đều bị chửi lây, tâm trạng của bà cân bằng không ít.
Đang âm thầm thoải mái đọc các bình luận đang hot, bà nhận được cuộc điện thoại của Chu Gia Minh.
Lê Huyên ấn nút nghe, giận dữ hỏi: “Tại sao anh chưa đến? Nếu anh có việc thì nói để em tự gọi xe.”
Đầu bên kia yên lặng ba bốn giây, sau đó truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông xa lạ.
Không phải giọng nói của Chu Gia Minh, chồng bà.
“Xin hỏi bà có phải phu nhân Chu không ạ? Đây là phòng cảnh sát giao thông khu thành Tây.”
Lê Huyên sửng sốt: “Chính là tôi, cái gì… Có chuyện gì vậy? Cảnh sát giao thông gì cơ?”
“Ông Chu Gia Minh gặp tai nạn va chạm đuôi xe trên đường trên cao ở khu thành Tây, bị thương rất nghiêm trọng, đã được một người đi đường nhiệt tình đưa vào bệnh viện gần đó, phu nhân Chu hãy mau chóng đến bệnh viện, theo phản hồi từ các bác sĩ, tình trạng của Chu tiên sinh đang rất nguy kịch, đề nghị bà… chuẩn bị tinh thần thông báo cho người thân và gia đình.”
Lê Huyên ngồi phịch trên giường bệnh, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Đợi đến khi bà bình tĩnh lại, vội vàng chạy về phía cửa thang máy, chuẩn bị đi xuống bắt taxi, bà nín thở, hỏi cặn kẽ tình huống.
Cảnh sát giao thông kể lại đại khái sự việc.
Nửa tiếng trước, Chu Gia Minh tông vào đuôi xe khác, vốn không phải tai nạn nghiêm trọng, hai xe đều là xe sang đắt tiền nên chỉ cần người của công ty bảo hiểm đến xử lý là được, bọn họ đã gọi cảnh sát và đỗ xe sát lề đường để chờ.
Không ngờ, tai nạn nghiêm trọng khác xảy ra ngay sau đó.
Một chiếc xe tải chở thiết bị lắp đặt là các ống sắt gia cố đi qua, phanh không ăn nên đâm vào xe phía trước, các ống sắt sắc nhọn đâm thủng cửa kính, cắm thẳng vào lưng Chu Gia Minh. Người đi đường thuật lại rằng phổi và nội tạng của ông bị thương tổn, đe dọa đến tính mạng.
…
Đến khi Lê Huyên chạy đến phòng cấp cứu của bệnh viện thành Tây, Chu Gia Mình đã đắp vải trắng trên bàn mổ.
Bác sĩ nói, lúc đưa tới bệnh nhân đã không còn cứu chữa được, bọn họ cố gắng cấp cứu nhưng cuối cùng phải tuyên bố tử vong, bọn họ đã làm hết sức mình.
Lê Huyên ngồi liệt trên mặt sàn lạnh băng của bệnh viện.
Chu Gia Minh chết rồi.
Người đàn ông yêu bà nhất trên đời này chết đi như vậy.
Mặc dù vào thời điểm kết hôn với Chu Gia Minh, bà chỉ muốn tìm một chỗ dựa để sống tốt.
Nhưng đã qua mười mấy năm chung sống, hai người còn có một đứa con gái.
Nhiều năm như vậy, Chu Gia Minh chiều bà muốn gì được đó, Chu Gia Minh biết bà có kế hoạch trả thù Tần gia, những cái gì nên làm, không nên làm, ông đều giúp bà.
Năm đó, Hạng Thiểu Khiêm là một doanh nhân nổi tiếng, một thiên tài trên thị trường chứng khoán.
Nhược điểm duy nhất của Hạng Thiểu Khiêm là xuất thân thấp hèn, cha mẹ ông ấy chỉ là người làm công ăn lương bình thường không có gia cảnh, trong lúc học đại học, cha ông ấy qua đời, còn lại một người mẹ hầu như không có bất cứ quan hệ xã hội nào hữu hiệu.
Lê Huyên rất yêu người ấy, sau khi chị gái Lê Tương gả cho Tần Sùng Lễ, bà ta nghĩ cách nâng đỡ Hạng Thiểu Khiêm vào làm cho Tần thị, mở ra tiền đồ vô hạn.
Nhưng, sau đó, Hạng Thiểu Khiêm bị phát hiện biển thủ công quỹ để mở công ty ở nước ngoài, lợi dụng nó làm nơi rửa tiền cho công ty tư nhân của mình.
Sau khi Tần Sùng Lễ điều tra rõ sự việc, không bênh vực mà trực tiếp báo công an, người của Cục Điều tra tội phạm Thương Mại đã đến còng tay Hạng Thiểu Khiêm ra khỏi công ty.
Công tố thành công, Hạng Thiểu Khiêm nhận án tù năm năm.
Lê Huyên nghĩ mình có thể đợi đến lúc người ấy đi ra.
Không ngờ, Hạng Thiểu Khiêm, một người được trời đất ưu ái tài năng, từ nhỏ đến lớn đều tranh đấu giành hạng nhất, cố gắng hết sức bò lên đỉnh kim tự tháp, không thể chịu đựng cuộc sống ngục tù.
Ông tự tử, chết trong tù.
*****
Lê Huyên không thể không thông báo sự việc của Chu Gia Mình đến người thân ở nước Y.
Tần gia mãi mới lộ ra dấu hiệu sụp đổ với vụ bê bối tiêu cực. Tin tức lộ ra ngoài, giá cổ phiếu sụt giảm ngay phiên mở cửa buổi chiều.
Bà ta không kịp cười nhạo trên kết cục thảm hại của Tần gia, cuộc sống đã hoàn toàn sụp đổ.
Con gái Chu Hứa Nặc chạy đến bệnh viện, ôm di thể của cha, không chịu hé một lời với bà ta.
Gia đình, người thân khóc không thành tiếng ở bệnh viện.
Con trai chết ở Yến Kinh, ông bà Chu ít nhiều phê bình kín đáo con dâu, nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn là thu xếp tang sự cho con trai.
Chu gia là một gia đình giữ thể diện, chắc chắn phải tổ chức cho con trai một lễ tang đàng hoàng.
Bọn họ vừa xử lý hậu sự, vừa thông báo cho các họ hàng hang hốc khác.
Đột nhiên ba bốn cảnh sát mặt mày nghiêm túc, xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Bà Lê Huyên, phía cảnh sát đã có chứng cứ chứng minh nửa năm trước bà có liên quan đến một vụ án mưu sát trẻ con không thành, bây giờ xin mời bà phối hợp điều tra.”
Ông bà Chu không rõ sự việc, hoảng hốt hỏi: “Mấy anh hiểu lầm gì không? Nhất định mấy anh cảnh sát hiểu lầm rồi, chúng tôi đều là người biết thân biết phận, làm sao có thể mưu sát người khác được? Đây là con dâu của nhà tôi, hôm nay con trai tôi đột ngột qua đời, gia đình đang rối ren, mấy người phải điều tra kỹ, đừng đổ oan cho người vô tội.”
Cảnh sát nghiêm mặt: “Chứng cứ xác thực, không sai sót.”
Khuôn mặt Lê Huyên trắng bệch.
Ngay lúc cả nhà Chu gia đang hoang mang.
Con gái Chu Hứa Nặc đột nhiên lao vào lòng ông bà, bật khóc nứa nở: “Cảnh sát không nhầm đâu ạ! Tất cả đều là sự thật! Bà ta muốn hại chết em họ… Ba cũng biết việc này, sở dĩ hôm nay ba mất cũng là do báo ứng, tất cả mọi thứ đều là do bà ta!”
Ông bà Chu khiếp sợ, ôm cháu gái, không hiểu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Em họ cháu cái gì cơ? Có phải cháu muốn nói đến Miên Miên đang đi nhà trẻ đúng không?”
…
Lê Huyên bị cảnh sát còng tay dẫn đi, Chu Hứa Nặc ôm bà nội, không chịu quay đầu nhìn bà ta một cái.
*****
Khủng hoảng liên quan đến thuốc mới bất ngờ nổ ra, không chỉ Tần Hoài Dữ tức giận mà Tống Thừa Vọng cũng giật mình.
Anh ta sớm để ý mấy cuộc tranh luận trên diễn đàn, sắp xếp thủy quân điều hòa tiết tấu, nói ra hiệu quả quý giá của thuốc và mức giá đó là hoàn toàn hợp lý.
Hơn nữa, anh ta âm thầm liên hệ với quản lý diễn đàn, khiếu nại với lý do nhiều người tung tin vịt vu khống cho nên nhiều post được đăng lên không lâu đã bị xóa đi.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Tần Hoài Dữ, Tống Thừa Vọng cố gắng giải thích bản thân vô tội.
“Hoài Dữ, đây chắc chắn là âm mưu bôi nhọ, đối thủ cạnh tranh không muốn Hoài Vọng chúng ta tung thuốc ra thị trường nên gây chuyện bôi đen để chèn ép, cản trở quá trình niêm yết thị trường của chúng ta.”
Tống Thừa Vọng đã làm việc ở Tần thị nhiều năm, luôn là người thận trọng, xây dựng hình tượng doanh nhân khôn khéo, vững chắc, tất cả mọi người đều đánh giá tốt về anh ta.
Khi làm ăn, Tần Hoài Dữ thích hợp tác cùng kiểu người như thế nhất, vì vậy, ngay cả khi có tin đồn Tống Thừa Vọng cư xử không đúng mực trong mối quan hệ với vợ cũ, anh cũng không truy cứu, chỉ cảm thấy đây là vấn đề cá nhân ngoài phạm vi công việc.
Nhưng nghe Miên Miên nhắc nhở, Tần Hoài Dữ liếc mắt đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tống Thừa Vọng.
Tần Hoài Dữ ngồi thẳng sau bàn làm việc, mặt không gợn sóng, quan sát người đối diện, gằn từng chữ chất vấn: “Phó tổng Tống không cần phải vội vàng trình bày sự việc như vậy, tôi chỉ hỏi anh hai vấn đề. Thứ nhất, loại thuốc này có phải thành quả của đội nghiên cứu khoa học anh bỏ số tiền lớn để thuê không?”
Tống Thừa Vọng yên lặng nuốt nước bọt, nhắm mắt nói: “Tất nhiên, cái này sao giả được, anh không biết bên viện sĩ Hoàng xảy ra chuyện gì, lại tố cáo chúng ta ăn cắp thành quả nghiên cứu của bên ông ấy, làm sao có thể chứ? Thứ này có thể tùy tiện ăn cắp như thế sao?”
“Được.” Tần Hoài Dữ lạnh nhạt nhìn qua, tiếp tục đặt câu hỏi, “Thứ hai, giá của dược phẩm phải thông qua đánh giá của chuyên gia, tôi nhớ không nhầm loại thuốc này đã qua tay ba chuyên gia trước khi tung ra thị trường, mới xác định được kết quả định giá, trong quá trình này anh có đụng tay đụng chân vào hay không?”
Môi Tống Thừa Vọng run rẩy, ngay lập tức muốn phản bác theo bản năng.
Tần Hoài Dữ hỏi không lòng vòng, nói thẳng ra là đang chất vấn anh ta có phải đã hối lộ chuyên gia để nâng giá thuốc mới hay không.
Anh ta làm sao có thể thừa nhận chuyện này, một khi đã thừa nhận, chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Nhưng trước khi anh run rẩy mở miệng.
Tần Hoài Dữ nhàn nhạt bổ sung: “Tống Thừa Vọng, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nếu anh thẳng thắn thừa nhận chuyện đã làm, tôi sẽ xử lý công bằng, cố gắng giảm mức nguy hại của sự việc xuống thấp nhất, nhưng nếu anh tiếp tục nói dối lừa gạt tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi chỉ là người làm ăn, không có trách nhiệm điều tra vụ án, nhưng chắc chắn cảnh sát có đủ năng lực làm điều này.”
Trong nháy mắt, mặt mày Tống Thừa Vọng tái mét, run lẩy bẩy ngăn lại: “Không được, Hoài Dữ, cậu tỉnh táo lại đi, chuyện này tuyệt đối không được, cậu báo cảnh sát chẳng khác nào thừa nhận ra bên ngoài tập đoàn Hoài Vọng của chúng ta có vấn đề, đây chẳng phải chưa đánh đã khai sao? Tiếp tục như vậy, không chỉ Hoài Vọng xảy ra chuyện mà sẽ liên lụy đến cả Tần thị.”
Tần Hoài Dữ híp mắt, cong khóe môi, rõ ràng anh không lên tiếng nhưng Tống Thừa Vọng vẫn bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy.
Anh ta không biết tại sao đột nhiên mình lại thế này, từ trước đến anh ta chưa bao giờ sợ Tần Hoài Dữ.
Tần Hoài Dữ là một người có tính tình ôn hòa, biết nói chuyện phải trái, cho dù cấp dưới làm sai cũng sẽ điềm đạm xử lý.
Tống Thừa Vọng thực sự sợ anh báo cảnh sát, hạ quyết tâm, thấp giọng thừa nhận: “Được, anh thừa nhận, anh có vụng trộm qua lại cá nhân với ba vị chuyên gia định giá, đưa cho họ lợi ích nhất định, nhưng bản thân giá của loại thuốc này không thấp, việc giảm giá sẽ chẳng đi đến đâu.”
Tống Thừa Vọng không phải kẻ ngu mà là anh ta tin tưởng Tần Hoài Dữ.
Tần Hoài Dữ rất giỏi đối phó với khủng hoảng, anh ta tin để tránh sóng gió lớn hơn, Tần Hoài Dữ sẽ giúp anh đè chuyện này xuống, dùng thủ đoạn khéo léo đưa đẩy cho qua.
Không ngờ, Tần Hoài Dữ kéo khoé môi, cười nhạt.
Tống Thừa Vọng hốt hoảng, không biết mình đã ra lựa chọn sai lầm hay không.
Tần Hoài Dữ ấn số thư ký trên điện thoại nội bộ: “Tốt, mời điều tra viên của Cục Quản lý Dược và bộ Công Thương vào.”
Thư ký nhận máy, lập tức sao chép đoạn ghi hình trong phòng vừa nãy làm bằng chứng giao cho điều tra viên do cục Quản lý Dược phái đến.
Chuyên viên điều tra từ hai cục xem bằng chứng video, đã có người chính miệng thừa nhận tội danh hối lộ.
Tiếp theo là phần lấy khẩu cung.
Trước khi đưa Tống Thừa Vọng đi, điều tra viên giữ thái độ khá lịch sự với Tần Hoài Dữ.
“Tần tiên sinh, mặc dù ngài đã cung cấp chứng cứ, đồng thời hết sức phối hợp với chúng tôi, chúng tôi cân nhắc trong sự việc loại thuốc lần này, ngài thuộc diện bị che giấu nên không biết, nhưng dù sao ngài cũng là đại diện pháp luật của tập đoàn Hoài Vọng, mời ngài bớt chút thời gian phối hợp với chúng tôi tiếp tục điều tra.”
…
Sau khi Tần Hoài Dữ ra khỏi cục Quản lý Dược, trở về công ty.
Phòng quan hệ xã hội đã chuẩn bị một cuộc họp báo xin lỗi, lập tức có thể triển khai.
Tần Hoài Dữ tự mình tham gia họp báo, cúi người kính cẩn trước ống kính, cam kết sẽ công bố toàn bộ kết quả điều tra trước công chúng như một câu trả lời thích đáng đến bệnh nhân và người tiêu dùng.
Về vấn đề bản quyền phát minh, anh bày tỏ sẽ đích thân liên hệ với viện sĩ Hoàng để tìm hiểu chân tướng sự việc, nếu lời tố cáo của viện sĩ Hoàng là thật, tập đoàn Hoài Vọng sẽ lập tức trả lại bản quyền, hơn nữa sẽ bồi thường gấp ba lần số tiền lợi nhuận cho đoàn đội của viện sĩ Hoàng.
Tốc độ xử lý của Tần Hoài Dữ quá nhanh, hơn nữa anh không có thái độ lẩn tránh, không giống phần lớn doanh nhân bây giờ sẽ tìm đến thứ gọi là phòng quan hệ xã hội để thay mặt làm rõ vụ việc.
Không tranh cãi, không bao biện, thái độ cúi người thừa nhận lỗi sai ngay ở lần đầu tiên đã được cư dân mạng công nhận.
Nhưng vẫn còn nhiều người không chịu buông tha, không rõ hận thù trong lòng là thật hay là thủy quân người khác thuê, cắn nhăng nhẳng bên dưới hot search.
Phòng quan hệ xã hội của Tần thị liên lạc với Tần Hoài Dữ, hỏi có muốn triệt hot search hay không.
Tần Hoài Dữ từ chối, triệt tiêu không bằng thừa nhận, nếu đúng là sai sót của mình thì phải để công chúng mắng cho đã.
Thái độ này của Tần Hoài Dữ nhận được nhiều đồng tình từ người trong nghề kinh doanh y tế.
Ngoài ra trên mạng, không ít chuyên gia y tế và nhà từ thiện nói giúp anh.
Tần Hoài Dữ từng đích thân đến thăm nhiều người bệnh tình nghiêm trọng ở một số bệnh viện công ở Yến Kinh, hơn nữa còn quyên góp số tiền lớn đến trực tiếp từng cá nhân, những chuyện này đều được lật lại.
Người có lí trí trên mạng đều cho rằng, không nên tùy tiện chửi rủa người ta, mọi người nên chờ kết quả điều tra và thông báo từ cục quản lý Dược.
*****
Buổi trưa, hai bạn nhỏ Miên Miên và Tống Bối Ny ăn hamburger cỡ lớn kiểu Mỹ, ăn xong, đi ra sân chơi.
Tống Bối Ny muốn dẫn Miên Miên đến sân chơi to ngoài trời, nhưng Lâm Tứ bảo bên ngoài nhiệt độ thấp, tuyết rơi, hai bé chỉ được đến sân chơi trong nhà.
Hai cô bé không biết chuyện gì, mải chơi không buồn không lo.
Lâm Tứ thấp thỏm, liên tục cúi đầu nhìn điện thoại, chú ý tình hình bên phía giám đốc nhà mình.
Trông hai bé chơi hơn một tiếng, khi Lâm Tứ đang lo lắng, muốn quay lại công ty, Tần Mục Dã gọi điện thoại đến.
Lịch chụp quảng cáo buổi sáng của Tần Mục Dã kết thúc, buổi chiều và tối không có thông báo, cậu đang chán, chợt thấy hot search của anh cả, lo Miên Miên khó chịu nên trực tiếp gọi Lâm Tứ để hỏi tình huống bên này.
Lâm Tứ không khách khí, nói với cậu: “Nhị thiếu gia, nếu cậu không có công việc khác, có thể đến đây trông tiểu thư Miên Miên được không, nơi này còn một bé gái sáu tuổi, cậu trông cả con bé nữa, tôi phải đi hỗ trợ giám đốc xử lý công việc, bây giờ giám đốc rất cần tôi.”
Tần Mục Dã vốn định làm thế, lập tức lái xe thể thao phi tới.
Khu vui chơi trong nhà này là khu VIP, chỉ con em nhà có tiền mới vào chơi được, không nhiều người nhưng Tần Mục Dã vẫn trang bị đầy đủ, mặc cả cây màu đen, che mũi che miệng, đeo kính râm.
Cậu hào hứng chạy tới, bế Miên Miên đang trượt từ cầu trượt lên.
Tống Bối Ny hoảng sợ hô to: “Anh Lâm Tứ, Miên Miên bị bế đi rồi!”
Lâm Tứ liếc qua, thấy Tần đỉnh lưu trang bị quá mức… giống hệt mấy thằng bắt cóc trẻ con, lập tức cạn lời.
Nhưng anh không có thời gian lãng phí, vội vàng kể qua loa: “Bối Ny, đây là anh hai của Miên Miên, là một người rất tốt, còn rất hài hước, cậu ấy là diễn viên hài, mọi người đều thích cậu ấy, chiều hôm nay bọn em chơi với cậu ấy nhé, muốn ăn gì thì bảo cậu ấy mua, anh phải quay về làm việc, không chơi cùng mấy đứa được.”
Lúc này Tống Bối Ny mới thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt mông lung nhìn anh trai cao lớn.
Cô bé nhỏ giọng hỏi Miên Miên: “Đây… Đây là anh hai của em sao? Chị xem chương trình của em rồi, anh Tần Mục Dã rất đẹp trai mà, tại sao anh phải mặc như thế này?”
Tần Mục Dã ôm em gái xoa xoa cọ cọ một lúc lâu, phản ứng lại lời nói của Lâm Tứ.
Cậu đuổi theo phỉ nhổ, thấp giọng mắng: “Cái gì mà diễn viên hài? Lâm Tứ anh ngứa da phải không. đừng tưởng anh là người của anh cả thì tôi không dám đánh anh nhé!”
Miên Miên bất đắc dĩ dang tay, giải thích với Tống Bối Ny: “Anh ấy mặc như vậy vì có rất nhiều người anti anh ấy, anh ấy có rất nhiều antifan, sợ đến những nơi công cộng như khu vui chơi này, antifan nhận ra, sẽ ném trứng thối vào anh ấy.”
Tống Bối Ny cực kỳ kinh ngạc, cô bé không theo đuổi thần tượng, không lướt Weibo nên hiểu biết về Tần Mục Dã chỉ dừng ở đủ loại quảng cáo tràn ngập ga tàu điện ngầm, trạm xe buýt và trung tâm mua sắm.
Và cả show giải trí cô bé đã xem mùa một nữa.
Khi xem, cô bé chỉ chú ý đến nhóm bạn nhỏ, nhất là Miên Miên, không quá để tâm đến người lớn.
Tần Mục Dã giận đến nỗi mũi lệch sang một bên, đặt em gái xuống, cúi người véo cái mũi nhỏ của bé, giả bộ hung dữ: “Em lại nói đểu anh, Tần Miên Miên, em mà bẻ măng* với anh nữa, mấy con gấu trúc sẽ chết đói đấy!”
*: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, mang nghĩa nói đểu, chọc khoáy
Miên Miên bị anh hai véo mũi, không thể được, mở miệng hổn hển.
“Anh hai phiền phức quá, sao anh lại ngây thơ vậy, anh bỏ tay ra đi!”
Tần Mục Dã bị dáng vẻ hổn hển của đứa nhỏ chọc cười: “Ha ha ha ha ha ha ha con heo thối nhà em giống chó quá.”
Miên Miên không nương tay, tung nắm đấm với cậu.
Hai anh em đánh nhau tơi bời một trận mới chịu dừng lại, Miên Miên kéo tay Bối Ny đi chơi bạt lò xo.
Tống Bối Ny đột nhiên nói nhỏ: “Miên Miên, chị hâm mộ em lắm, anh của em thật tốt, mặc dù anh ấy ăn mặc hơi lạ nhưng nhất định anh ấy rất yêu em, không như em trai chị, em trai chị giống một ác ma luôn bắt nạt với cướp đồ của chị…”
Bé con hơi sửng sốt, kéo tay Tống Bối Ny, nghiêm túc nói: “Chị Bối Ny quá hiền rồi, đối với những người xấu, chị không được tốt bụng như thế, cậu ấy bắt nạt chị, chị phải bắt nạt trả chứ, hiểu không?”
Miên Miên siết chặt nắm đấm nhỏ, hung dữ nói.
Tần Mục Dã ở bên cạnh buồn cười, cố nhịn, tiến lên kéo nhúm tóc của em gái, vì không rõ ngọn ngành nên ngăn cản: “Em không được nói linh tinh với con nhà người ta, đàng hoàng chút đi, dạy hư chị gái rồi kìa.”
Bé con nghiêm túc lắc đầu: “Miên Miên không dạy hư đâu, chị Ny Ny quá dễ nói chuyện thật mà…”
Vừa rồi sau khi ăn xong Hamburger, bọn họ ngồi trên xe đến khu vui chơi.
Miên Miên thấy Tống Bối Ny đeo một dây chuyền có mặt trái tim màu đỏ.
Vốn nó ở bên trong áo len, vô tình lộ ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên thấy dây chuyền hình này, không nhịn được giơ tay mập sờ một cái, thật tâm thở dài nói: “Ny Ny, dây chuyền của chị thật là đẹp.”
Biểu cảm lúc ấy của Tống Bối Ny cứng đờ.
Cô bé thấy khát khao của Miên Miên trong ánh mắt, cho rằng Miên Miên muốn dây chuyền của mình.
Đây là viên mã não đỏ mẹ cô bé đưa cho, nói nó sẽ phù hộ và đem lại may mắn cho cô.
Mỗi đêm khi nhớ mẹ, cô bé đều sờ viên đá hình trái tim để chìm vào giấc ngủ.
Em trai Tống Tỷ rất thích cướp đồ của cô bé, dù là đồ con trai không dùng được, em ấy vẫn thích giật lấy.
Nhìn cô bé đau lòng khổ sở, Tống Tỷ sẽ cười rất vui vẻ, tựa như một ác ma nhỏ trời sinh vậy.
Cho nên cô bé luôn cẩn thận giấy sợi dây chuyền này dưới áo, không để lộ ra.
…
Tống Bối Ny không quên lời cảnh cáo của ba.
Cô bé phải làm cho Miên Miên vui vẻ, không được đắc tội với Miên Miên, càng không được chọc Miên Miên tức giận.
Tống Bối Ny sợ làm Miên Miên buồn, cô bé sẽ không được nhìn thấy mẹ nữa.
Hơn nữa, Miên Miên đối xử rất tốt với cô bé…
Tống Bối Ny đưa ra quyết định trong lòng, tháo dây chuyền xuống, nhét vào lòng bàn tay mềm mềm của Miên Miên.
“Nếu Miên Miên thích, chị cho em, đây là quà mẹ chị cho chị, sẽ mang đến may mắn, em hãy giữ gìn cẩn thận nhé.”