Edit: Thư
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh, đi cũng nhanh, mới vừa rồi còn buồn bã không vui, giờ đã tươi tắn như bông hoa hướng dương nhỏ.
Tần Hoài Dữ thấy em gái cưng nhào vào ngực, hai tay đỡ bé lên, hơi cúi đầu, cọ mũi với cô bé.
Tần Mục Dã là fanboy chân chính của anh cả, ăn giấm với tất cả mọi người trừ anh.
Nhưng Tần Sùng Lễ không có bộ lọc cho con trai cả như thế.
Người ba già này có chút ghen tị..
Tại sao đều là được con gái rượu gọi.
Nhưng con bé lại gọi anh Hoài Dữ ngọt xớt đến độ ê răng.
Còn ông thì suốt ngày bị gọi là ba thối.
Quả là khiến người ta đau đớn!
Biểu cảm Tần Sùng Lễ căng cứng, trong lòng chua chua nhưng giữ thói quen không thể hiện vui buồn ra mặt, ông không thể giống như thằng thứ hai lúc nào cũng không để ý lời nói, bô bô cái miệng được.
Ngay cả việc uống giấm… cũng phải làm trong âm thầm thôi.
Chú ý của các con trai đều đặt trên Miên Miên nên không thấy biểu cảm đáng thương của ông già nhà mình.
Chỉ có Lê Tương cẩn thận tỉ mỉ, hiểu rõ chồng mình, chỉ cần nhìn qua, bà đã biết Tần Sung Sùng Lễ đang ăn giấm của con trai cả.
Lê Tương kéo ông sang một bên, nhỏ giọng an ủi: “Anh với Miên Miên vừa phá băng, đương nhiên không thể gần gũi như với Hoài Dữ, lúc Miên Miên vừa mới quay về, Mục Dã còn không tin, chỉ có mình Hoài Dữ ôm con bé về nhà, tình cảm giữa hai đứa nó rất đặc biệt, hơn nữa gần đây Hoài Dữ bận nhiều việc, không có thời gian chơi cùng Miên Miên nên Miên Miên dính thằng bé là điều khó tránh khỏi.”
Tần Sùng Lễ nói nhỏ: “Anh hiểu điều ấy, nhưng anh không biết phải chơi với con bé thế nào…”
Tần Sùng Lễ rất muốn về hưu sớm để dành thời gian ở nhà cắm hoa, uống trà cùng con gái.
Ông bận rộn hơn nửa đời người, cuộc sống sau khi về hưu thật sự quá tốt đẹp.
Nhưng ông hiểu rõ ông và Miên Miên không có nhiều tiếng nói chung, ông hoàn toàn không biết phải làm thế nào để dỗ cô bé vui vẻ.
Trước đây khi quay chương trình, có Tần Mục Dã ở đó, tuy không hữu ích là mấy nhưng thành công nhất của thằng này là làm công cụ điều hòa bầu không khí thêm sống động.
Bởi vì có thằng con chuyên tấu hài nên ông càng nổi bật, Miên Miên ở cùng ông không thấy lúng túng.
Tuy nhiên, giờ về đến nhà…
Có con trai cả như ngọn núi nổi bật trước mắt, ông không còn bất kỳ điểm nào giỏi giang cả.
Tần Sùng Lễ hơi suy sụp.
Lê Tương thuận miệng đề nghị: “Anh chỉ cần làm những gì mình muốn là được rồi, đừng gấp, anh nhìn Tiêu Nhiên ấy, thằng bé cứ như hũ nút mà Miên Miên vẫn càng ngày càng quấn thằng bé còn gì, Miên Miên là một mặt trời nhỏ, con bé tự mang sức nóng, anh chỉ cần yên lặng ở bên con bé thôi, ngay cả Tiêu Nhiên cũng đi xây người tuyết Peppa cho con bé rồi đấy.”
Tần Sùng Lễ cảm thấy gợi ý của vợ rất hợp lý, chủ động ra trận.
Ông đến bên cạnh Tần Hoài Dữ và Miên Miên, gương mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười: “Miên Miên ngoan, ba xem Peppa Pig với con được không, anh cả mệt rồi, để anh ấy đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm nhé.”
Miên Miên nũng nịu trong lòng Tần Hoài Dữ xong, nhảy xuống khỏi ghế sô pha: “Con không xem đâu! Ngày mai Miên Miên phải đi làm, đây là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, Miên Miên phải đi chuẩn bị quần áo tốt một chút!”
Bé con lật đật chạy lên tầng, không quay đầu lại, không hề lưu luyến ông bô cô đơn ngồi trong phòng khách.
Tần Sùng Lễ bất đắc dĩ đứng dậy, ngồi liệt trên ghế sô pha.
Không thèm che giấu vẻ mất mát trên gương mặt.
Tần Mục Dã vỗ vai ông, ra vẻ đồng cảm: “Ai bảo ba sinh nhiều con trai làm gì, phải tranh sủng với quá nhiều người, con bé heo thối này bẩm sinh đã có số Hải Vương*, thêm một người thấy là thêm một người thích, mưa dầm thấm lâu, Ba nhìn con xem, con là người dành thời gian nhiều nhất với con bé đúng chứ? Con đưa con bé đi tham gia chương trình, dãi nắng dầm sương, thậm chí cánh tay của con sắp thành chỗ ngồi riêng cho con bé rồi, thế mà con bé chỉ thương mỗi anh cả và thằng ba, chẳng thấy đối tốt với con chút nào, chỉ thích giận dỗi với con.”
*: được nhiều người thích và vây quanh
Biểu cảm của Tần Sùng Lễ không thay đổi nhiều nhưng trong lòng vẫn nhận được chút ít an ủi.
Ông nhìn con trai, vòng tay qua người, lạnh nhạt nói: “Cũng đúng thôi, may là so với con, Miên Miên vẫn đối xử với ba tốt hơn, con ấy hả, thôi bỏ đi.”
Tần Mục Dã:????
Cậu mở to mắt đến nỗi con ngươi sắp rơi ra ngoài, đưa ra một lời giải thích cho bản thân: “Không phải, có chuyện gì với ba vậy, con tốt bụng đi an ủi ba, ba còn nỡ lòng làm tổn thương con? Tại sao ba lại cười trên nỗi đau của con trai vậy? Con có còn là con ruột của ba không! Tần Sung Lễ, ba đừng đi, ba giải thích cho con từ bỏ đi nghĩa là gì, ai dạy ba từ này??”
…
Miên Miên chạy vào phòng quần áo trong phòng ngủ, kiễng chân lựa chọn trang phục cho ngày mai.
Cô bé đã xem rất nhiều phim trên TV, bao gồm cả phim hoạt hình, ở đó dạy trẻ con phải ăn mặc chỉnh tề trang trọng khi đi làm.
Lấy người lớn trong nhà làm mẫu cho Miên Miên.
Ba và anh Hoài Dữ khi đi làm đều mặc vest, thắt cà vạt, tóc vuốt keo, mọi trang phục đều không qua loa, cẩu thả, đến giày da cũng không được phép dính một hạt bụi.
Anh Tiêu Nhiên thì khác, luôn tùy tiện mặc một bộ quần áo, nếu trời lạnh thì mặc thêm áo khoác, thậm chí mũ còn không thèm lộn lại ở đằng sau, trông hơi lôi thôi lếch thếch.
Dựa theo cách nói của anh hai — đây là phong cách của trạch nam, mấy người mê game ru rú ở nhà toàn như vậy.
Còn về phần anh hai… hoa hòe hoa sói, kỳ kỳ lạ lạ.
Nói chung với gu thẩm mỹ của mình ở tiên giới, Miên Miên không thể ngấm nổi phong cách ấy.
Gần đây trời lạnh nên lâu rồi cô bé không mặc váy.
Phòng quần áo của bé rộng, treo rất nhiều quần áo mới.
Miên Miên lấy ra một bộ vest nhỏ.
Áo blazer màu xanh than, phối cùng áo sơ mi trắng, nơ hồng và áo len gile màu hồng nhạt.
Phía dưới là váy mini kẻ sọc xanh trắng, Miên Miên mặc thử để ngắm trước.
Nhìn mình trong gương, vui vẻ cười.
Đây chính là trang phục lý tưởng để đi làm.
Nghĩ đến ngày mai có thể đi làm cùng anh Hoài Dữ, cô bé vui như muốn bay lên trời.
Tối nay Miên Miên hài lòng chìm vào giấc ngủ ngon.
…
Tám giờ sáng hôm sau.
Tần Hoài Dữ tuân thủ lời hứa, không bỏ bom em gái, sau khi thay quần áo gọn gàng, đi đến phòng em gái, tự mình gọi cô bé dậy.
Tối qua 9 rưỡi Miên Miên đã đi ngủ, không tỉnh dậy giữa đêm, cũng không mơ, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hào, tràn đầy năng lượng sau khi ngủ dậy.
Tần Hoài Dữ bế cô bé đi rửa mặt.
Mặc dù Miên Miên chưa lớn, tay chân ngắn ngủn, đáng yêu như củ cà rốt nhưng các động tác đều rất linh hoạt, cô bé đứng lên ghế chuyên dụng cho trẻ con, tự đánh răng, rửa mặt.
Tần Mục Dã giúp bé lau hết nước trên mặt rồi ôm bé xuống tầng ăn sáng.
Hôm nay Miên Miên ăn nhanh, cắn từng miếng từng miếng bánh sừng bò thơm lừng và há cảo cứng trứng vàng óng.
Ăn xong, bé bưng bình sữa, uống ừng ực.
Tần Hoài Dữ sờ khuôn mặt phình lên của cô bé, bật cười: “Uống chậm thôi, cẩn thận bị sặc, không cần gấp, hôm nay anh không có cuộc họp, đi muộn một chút cũng không sao.”
Miên Miên uống hết bình sữa, đôi mắt mở to kiên định, nói: “Không được, hôm nay là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, không thể đi muộn được!”
Bé con nhảy xuống ghế, chạy lên tầng thay quần áo.
Tần Hoài Dữ cười vui vẻ.
Em gái quá đỗi nghiêm túc, so ra còn nghiêm túc hơn cả ngày đầu đi nhà trẻ.
Không thể nhìn con bé còn nhỏ, chưa tốt nghiệp mầm non mà xem thường, nói không chừng mai sau con bé sẽ trở thành một nữ chủ tịch quyền lực, quản lý cả đống người.
…
Dưới sự hỗ trợ của người giúp việc, Miên Miên đã thay quần áo chỉnh tề.
Bé mặc quần tất dày màu trắng, đôi giày da màu đen, áo len gile hồng nhạt phối cùng áo sơ mi trắng, còn thêm một chiếc nơ hồng đáng yêu, bên ngoài khoác một cái áo blazer cho trẻ con màu xanh đậm.
Về lý trí, Miên Miên nghĩ các bạn nhỏ khi đi làm sẽ phải để tóc xõa, tốt nhất là nên uốn xoăn ở đuôi giống mấy chị gái nhân viên trên TV.
Nhưng về tình cảm, bé lại thích để tóc búi hai bên.
Chị giúp việc phát hiện ra cô bé lưỡng lự, cười nói: “Miên Miên búi tóc trông rất đẹp, cũng rất hợp với quần áo hôm nay.”
Miên Miên chớp mắt, nửa tin nửa ngờ nói: “Thật không ạ?”
“Tất nhiên rồi! Miên Miên búi tóc hai bên thế nào cũng hợp!”
Đến khi chị giúp việc dẫn cô bé xuống.
Tần Hoài Dữ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tay cầm tách trà, ngẩng đầu lên, không chuẩn bị trước, bắt gặp bé con trong bộ vest trang trọng.
Anh bất ngờ, suýt chút nữa làm đổ tách trà.
“Miên Miên, em… mặc đẹp quá, giống hệt một CEO nhỏ.”
Tần Hoài Dữ bật cười, đi tới bế em gái lên.
Không chỉ ăn mặc quần áo chỉnh tề, cô bé còn đeo một chiếc túi Dior nhỏ cho bé gái cùng màu với áo gile bên trong, muốn bao nhiêu sang chảnh là có bấy nhiêu.
Miên Miên nâng cằm, kiêu ngạo hỏi: “Anh Hoài Dữ thấy em đẹp không ạ?”
Tần Hoài Dữ gật đầu, anh không ngờ em gái mới bốn tuổi mà đã có gu thẩm mỹ tinh tế thế này, còn biết khi đi làm phải ăn mặc khác với bình thường.
Chị gái giúp việc cười nói: “Tiểu thư Miên Miên quá đáng yêu, như bước ra từ trong anime vậy, nhưng bên ngoài nhiệt độ thấp… sợ mặc thế sẽ lạnh, hay là tiểu thư mặc thêm áo khoác này nữa.”
Cô đưa áo khoác bông màu hồng cho Tần Hoài Dữ.
Tần Hoài Dữ không muốn phá hỏng tình yêu cái đẹp của em gái, vắt áo khoác trên tay, nhẹ nhàng nói: “Không sao, trên xe có hệ thống sưởi, ở công ty cũng có, tôi cầm theo áo khoác là được rồi, nếu lạnh thì con bé sẽ mặc thêm.”
*****
Hôm nay Tần Hoài Dữ không đi Tần Thị mà đưa em gái đến tập đoàn dược phẩm Hoài Vọng mấy ngày nay anh hay qua.
Sáng nay không có cuộc họp, thư ký Lâm Tứ vào báo cáo công việc như thường lệ.
Tần Hoài Dữ vừa nghe thư ký báo cáo, vừa pha cho em gái một cốc chocolate nóng.
Miên Miên tò mò quan sát xung quanh phòng làm việc của giám đốc.
Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên, Tống Thừa Vọng mở cửa đi vào.
“Tần tổng, chiều hôm nay…”
Tống Thừa Vọng là cổ đông thứ hai sau Tần Hoài Dữ ở tập đoàn dược phẩm này.
Quan hệ giữa anh ta và Tần Hoài Dữ không bình thường, mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác nhưng hai người làm việc với nhau rất thoải mái, anh ta thấy cửa phòng mở hé nên đi vào theo thói quen.
Không ngờ, lại gặp một bé gái mặc vest ở chỗ này.
Ngay khi Tống Thừa Vọng mở cửa bước vào, Miên Miên đã mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
Trên trán của Tống Thừa Vọng có hai luồng khí khác màu.
Một bên là màu đen kịt, bên còn lại là màu vàng chói.
Đó là màu vàng lấp lánh, chỉ những người có vận khí cực tốt mới có.