Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 57: Sau này ba già rồi, không đủ tiền nuôi Miên Miên nữa thì phải làm sao




Edit: Thư

Sau ba mươi tuổi, sự nghiệp của vợ ông đi lên một đường thẳng, bà không diễn hỏng bất kỳ hình tượng nhân vật nào, phần lớn nhân vật bà đóng là vai nữ chính mạnh mẽ, độc lập nên trong lòng người hâm mộ, bà là một nữ vương tỏa sáng rực rỡ.

Chỉ một mình Tần Sùng Lễ biết, thực chất bà có một tâm hồn thiếu nữ nhẹ nhàng, ngoại trừ tình yêu tha thiết với diễn xuất, bà không có ham muốn nào.

Đặc biệt trong khoảng thời gian yêu nhau.

Ước muốn giản đơn nhất của Lê Tương chính là sinh cho người đàn ông mình yêu thương một cô con gái nhỏ.

Tần Sùng Lễ cũng thích con gái, hai người không hẹn mà cùng chung nguyện vọng nhưng hai người không trọng nữ khinh nam, dù rằng ở trong gia tộc lớn như Tần thị, có con trai gánh vác tương lai là chuyện tốt nhưng sâu trong nội tâm, hai người vẫn muốn đứa đầu là con gái. 

Con gái đáng yêu biết bao nhiêu.

Bánh bao nhỏ trắng trẻo mềm mại, không còn thứ gì trên thế giới này có thể đáng yêu hơn.

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ hoàn hảo.

Hai người thích con gái như vậy nhưng hết lần này đến lần khác sinh ra con trai.

Con trai cũng tốt, thời gian lâu dần, hai người chôn sâu ý niệm sinh con gái xuống đáy lòng.

Về sau, khi sắp bước vào độ tuổi trung niên, Tần Sùng Lễ có chuyến công tác ở Chiang Mai, ông đi cùng những vị khách nước ngoài vào thăm chùa, gặp một vị cao tăng.

Nghe nói vị cao tăng đó xem bói rất chính xác, không dựa vào danh tiếng lừa tiền người giàu có, khi nào có duyên gặp gỡ, ông mới xem cho một lần.

Tần Sùng Lễ không mê tín đến mức đấy, mọi thứ ông có được đều là do ông cố gắng cả đời  dựa trên giá trị của bản thân.

Chưa bao giờ ông đạt được điều gì thông qua việc mê tín linh tinh.

Một vị khách nước ngoài nghe danh vị cao tăng, lặn lội đến để xin xem bói.

Nhưng bị vị cao tăng lạnh nhạt từ chối, ngược lại ông ấy hướng ánh mắt đến Tần Sùng Lễ, hỏi ông có còn nguyện vọng nào chưa được hoàn thành hay không.

Mọi người đều bật cười, nói Tần tiên sinh giàu nhất Yến Kinh, đứng đầu bảng xếp hạng Forbes mấy năm liên tục, dưới gối có một con trai trưởng thiên tài trong giới kinh doanh, hoàn toàn loại bỏ nỗi lo không có người thừa kế, ông ấy là người chiến thắng trong cuộc sống, làm gì còn cái gì chưa thỏa mãn chứ?

Tần Sùng Lễ không kịp suy nghĩ nhiều, hỏi theo bản năng: “Tôi đã có ba trai, không thua kém ai nữa nhưng trước khi cưới, ước muốn lớn nhất của vợ chồng tôi là có một cô con gái, không biết đời này hoàn thành được không.”

Mọi người yên lặng, vị cao tăng cười nhạt, trả lời: “Số của ngài có con gái nhưng sẽ muộn một chút, cô bé không phải là người bình thường, số mệnh nhiều tai ương. Không có thì thôi nhưng nếu có, ngài hãy trân trọng cô bé, vận mệnh của cô bé gắn liền với gia tộc của ngài.”



Lúc đó Tần Sùng Lễ cảm thấy rất mông lung, lời nói của vị cao tăng chứa nhiều ý tứ.

Nhưng bình tĩnh suy nghĩ mấy ngày, ông không để tâm đến nó nữa, không tin tưởng hoàn toàn.

Ba năm sau, Lê Tương bất ngờ mang thai ngoài ý muốn.

Lúc này Tần Sùng Lễ có linh cảm mạnh mẽ đây là bé gái, trong khoảng thời gian mang thai hai người đi siêu âm B liền biết được.

Cứ thế, sau hai mươi năm chờ đợi, vào ngưỡng tuổi trung niên hết hy vọng, Miên Miên đến với bọn họ.



Tần Sùng Lễ nhìn bé con lanh lợi tỏa sáng trước mặt.

Con bé… giống ý như đúc con gái đã mất của ông.

Con bé càng giống, càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông lại càng đau lòng,

Nếu như trước đây ông nghe lời cao tăng, bảo vệ con gái thật kỹ, có thể con bé sẽ không chết.

Ý niệm ác độc của Lê Huyên suy cho cùng là do hai mươi năm trước ông đích thân đưa Hạng Thiếu Khiêm vào tù.

Nếu lúc ấy ông động lòng trắc ẩn, thay đổi nguyên tắc, nhượng bộ ở thời điểm mấu chốt, nể mặt vợ, không làm những chuyện vì chuyện nghĩa bỏ quên người nhà.

Miên Miên sẽ không phải trả món nợ này thay cho ông.

Cuối cùng là do ông, chính ông hại chết con gái mình.

*****

Các bạn nhỏ hào hứng chạy về chỗ nhiều tuyết nhất, chuẩn bị xây người tuyết.

Nhóm người lớn tụ lại một chỗ, đau đầu thảo luận mấy hình người tuyết phức tạp.

Tần Mục Dã nhìn em gái vui vẻ phấn chấn, cạn lời, véo má cô bé, khó hiểu hỏi: “Con heo đội cái máy sấy này đáng yêu ở đâu? Vì sao anh không thể thích được nó nhỉ? Cái gì thế này? Rốt cuộc người nào tạo hình cho con heo có đầu hình máy sấy cơ chứ!”

Về vấn đề heo Peppa Pig dễ thương hay không dễ thương, ở nhà Miên Miên đã chiến đấu với anh hai rất nhiều lần.

Lần nào cũng phải kết thúc trong trạng thái một mất một còn.

Hôm nay tâm trạng tốt, bé con lười tranh cãi với anh hai, cô bé ngồi xổm xuống, gom tuyết lại, lầm bầm: “Hừ, gu thẩm mỹ của anh hai quá kém, sao lại có người không thích heo Peppa chứ? Toàn bộ trẻ con trên thế giới đều thích heo Peppa!”

Giọng sữa ngọt mềm của bé con làm tâm trí Tần Sùng Lễ hỗn loạn.

Ông vất vả thoát khỏi nỗi đau thấu tận tâm can, mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh bé, nửa ngồi nửa quỳ, bắt tay vào làm.

Sau khi thử, Tần Sùng Lễ nói: “Con với anh đi tìm đồ giúp ba! Tuyết này bị rời rạc nên phải dùng lực mạnh mới ép được, con yếu quá, để ba làm.”

Miên Miên ngạc nhiên nhìn Tần Sùng Lễ làm rất nhanh, tay của ba hư thoăn thoắt tạo hình cho tuyết.

Tay cô bé cào mãi mới được một đống nhỏ.

Miên Miên thông minh, hiểu công việc phải phân theo sở trường.

Cô bé nhận việc ba giao, chuẩn bị đưa anh hai đi tìm những vật liệu khác.

Bác trưởng thôn nói, các bạn nhỏ có thể tìm thấy đồ trang trí xung quanh công viên.

Nhìn chung người tuyết cần mắt mũi miệng.

Các bé có thể hỏi người đi đường, cũng có thể vào cửa hàng dọc đường để xin giúp đỡ.

Tần Mục Dã nhìn chằm chằm hình heo Peppa, để ba tạo hình tạm ổn, cái đầu hình máy sấy khiến cậu đau đầu nhất có thể yên tâm giao cho ba làm.

Những thứ còn lại không phải là vấn đề lớn.

“Miên Miên, thấy đằng kia có căn nhà nhỏ không? Có vẻ là cửa hàng tiện lợi đấy, chúng ta vào mua một gói chocolate chip là giải quyết được mắt mũi rồi.”

Miên Miên nhón chân lên nhìn hình, thấy hợp lý.

Tần Mục Dã chuẩn bị bế cô bé chạy nhanh đến, cô bé nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Tần Sùng Lễ.

Không biết làm sao, bé thấy ba ngồi ở đó một mình xây người tuyết có chút cô đơn.

Cô bé kéo ống quần của Tần Mục Dã, lặng lẽ nói: “Anh hai, chúng ta cùng đắp tuyết với ba đi! Ba người làm càng nhanh! Sau khi đắp xong thì đi tìm đồ trang trí, cửa hàng tiện lợi sẽ không đóng cửa đúng không ạ?”

Bé con đi về bên cạnh Tần Sùng Lễ, giúp đỡ xây người tuyết.

Năng lực học tập của cô bé mạnh, đầu nhỏ rất thông minh. 

Tuy sức lực không lớn nhưng cô bé biết cách học và làm theo.

Nhìn Tần Sùng Lễ ốp tuyết bằng lòng bàn tay nhiều lần cho chắc.

Cô bé cũng học cách dùng hết sức ốp tuyết.

Tần Mục Dã không nhàn rỗi, đôi bàn tay lớn đắp tuyết lên người và đầu của con heo, càng nhiều tuyết càng đặc biệt.

Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi lên, có vẻ tuyết rơi nặng hơn.

Miên Miên chỉ vào tóc mái dính tuyết trắng của Tần Sùng Lễ, nói nhỏ: “Tóc ba hư trắng hết rồi.”

Tần Sùng Lễ hơi sửng sốt, cười khẽ.

Miên Miên đột nhiên không cười được nữa.

Cô bé nghĩ đến giấc mơ, khi ba hấp hối nằm trên giường bệnh, tóc ba cũng bạc hơn nửa.

Đến bây giờ bé vẫn chưa biết ba mắc bệnh gì, chỉ biết trình độ y học hiện giờ không thể chữa khỏi.

Bé con di chuyển đến bên Tần Sùng Lễ, đôi tay đeo găng màu hồng nhạt vỗ nhẹ lên lưng ông, sâu sắc nói: “Ba hư phải vui vẻ hơn nhé, làm ít việc thôi, đừng bận rộn nữa, ba phải dành nhiều thời gian với mẹ nha ba!”

Miên Miên biết sức sống của con người có hạn, nếu tuổi trẻ dùng quá sức sẽ phải trả giá bằng tuổi thọ.

Vẻ mặt Tần Sùng Lễ sững sờ, có lẽ do đột nhiên được bé con sưởi ấm.

Tần Mục Dã nghe em gái nói linh tinh, không nhịn được trêu đùa: “Ba phải đi làm kiếm tiền, anh cũng phải còn gì? Vì phải kiếm tiền nên không thể ở nhà chơi mãi được. Anh đi hát đi diễn, cố thêm một chút mới kiếm thêm được tiền, nếu không làm sao có đủ tiền mua pudding vị dâu với đùi gà cho em đây?”

Miên Miên tròn mắt, khó hiểu hỏi: “Tiền chỉ cần đủ là được rồi, tiền nhiều để làm gì ạ?”

Tần Mục Dã biết mấy đứa còn đi mầm non này không thể hiểu hết giá cả của hàng hóa, thừa dịp em gái còn non trêu cho đã, đợi lớn lên tí nữa là không lừa được nữa rồi.

Cậu cau mày, giả bộ lo lắng, chém như thật: “Nhưng kiếm tiền rất khó, em biết hàng hóa bây giờ đắt thế nào không, như đống skin em mua tặng thằng ba ấy, chưa gì đã hơn mấy vạn! Nói gì quần áo thật ngoài đời phải đắt như nào, em nghĩ thử xem!”

Miên Miên không hề nghi ngờ lời nói của Tần Mục Dã, lo lắng một lúc, ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc: “Miên Miên có thể kiếm tiền, Miên Miên sẽ nuôi hai người, ba hư và anh hai không cần gắng sức, Miên Miên kiếm được tiền sẽ mua quần áo và thức ăn cho mọi người.”

Suy nghĩ của Tần Sùng Lễ rơi vào khoảng không, ông ngẩn người.

Ông nhớ rõ thời điểm con gái còn bi bô tập nói.

Ông đang kéo va li ra khỏi nhà, Miên Miên ôm chặt chân ông, không cho đi.

Tần Sùng Lễ chỉ có thể bế cô bé lên, vừa dỗ vừa đùa: “Ba phải đi kiếm tiền, nếu không sau này ba già rồi, không đủ tiền nuôi Miên Miên thì phải làm sao?”