Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 27: Cậu ôm chặt, bảo vệ bé con: Ba, ba muốn làm gì?




Edit: Thư

Nếu bắt Tần Mục Dã miêu tả tâm trạng của cậu lúc này.

Thì chỉ có thể là ngày chó má nhiều biến động.

Lúc đầu cậu chỉ định giả vờ ho khan để che đi xấu hổ.

Nhưng thế nào lại thành ho thật, cậu thật sự bị sặc, ho vài chục cái đến không thở được.

Các nhân viên xung quanh lo lắng, vội vàng hỏi thăm.

“Dã ca, cậu sao thế, sợ quá à?”

Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt uy nghiêm không thèm nhìn đứa con trai đang bị dọa sợ.

Ông vội vã ôm đứa nhỏ vào trong khoang thuyền, đặt bé ngồi trên một cái ghế.

Bé con mở to đôi mắt, chưa kịp nhìn rõ mặt của người đàn ông.

Tần Sùng Lễ đã bị người khác gọi đi.

Người của đội cứu hộ quốc tế trên biển cung kính hỏi ý kiến của ông: “Tần tiên sinh, chúng ta quay về ngay bây giờ?”

Tần Sùng Lễ trầm giọng, lạnh lùng nói, mang theo ý tứ không được làm trái: “Đưa những người của tổ chương trình này trở lại khu vực an toàn càng sớm càng tốt, sau đó tiếp tục tìm kiếm và cứu hộ.”

Chiếc tàu cá nhỏ trước đó đã được cứu sống, ba người trên tàu may mắn sống sót, chỉ uống một vài ngụm nước biển, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tần Sùng Lễ bàn giao xong xuôi, trở lại khoang thuyền, Tần Mục Dã đang ôm em gái vẫn an toàn không bị thương, có chút mất khống chế: “Ba, sao ba lại ở đây? Ba vẫn ở trên đảo này à? Ba biết mẹ và anh cả vất vả tìm ba thế nào không, nhiều tháng như vậy, ba…”

Xung quanh có không ít người nhìn qua đây, tò mò lắng nghe cuộc hội thoại của cha con nhà giàu.

Tần Sùng Lễ là người giàu nhất Yến Kinh, nổi đình nổi đám mấy năm trước, phát triển Tần gia rực rỡ như mặt trời giữa trưa.

Ông không chỉ ngồi vững ghế chủ tịch mà còn tạo ra khoảng cách rất xa với người đứng thứ hai, thứ ba trong bảng xếp hạng Forbes, độ giàu có của Tần gia có thể sánh ngang với một quốc gia nhỏ.

Nhưng hai năm gần đây Tần gia có dấu hiệu tụt dốc, Tần Sùng Lễ kín tiếng hơn, không còn xuất hiện với phu nhân Lê Tương trước mặt công chúng, thậm chí Lê Tương còn tuyên bố giải nghệ, ở ẩn khoảng nửa năm, không phát Weibo, triệt để rút khỏi giới giải trí. Đến mãi gần đây bà mới phát lại Weibo để công bố thân phận con gái.

Rất nhiều người tò mò về cặp vợ chồng nhà giàu và diễn viên này.

Bây giờ, tự nhiên gặp Tần Sùng Lễ tại thôn Lí hẻo lánh, nghèo đói này, ai cũng không nhịn được nhìn thêm nhiều lần.

Tần Sùng Lễ mặc bộ quần áo cao cấp, chống thấm nước, trông rất trẻ.

Năm nay ông phải bốn mươi lăm tuổi nhưng bề ngoài trẻ như đàn ông ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.

Ông cao tầm tầm, không kém mấy con trai thứ Tần Mục Dã, dáng người được duy trì tốt, chắc thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên ông có một mái tóc và làn da đáng ngưỡng mộ. Không hổ là hình mẫu lý tưởng của giới nhà giàu.

Thế nhưng vẻ mặt của ông rất lạnh nhạt, không biểu cảm, tựa như không có tí phản ứng lại đứa con trai đang kích động.

Tần Mục Dã là người nóng nảy, lại có tâm bệnh nửa năm, nay người ba mất tích đột nhiên xuất hiện trong cơn bão lớn, còn không trả lời cậu trong khoảng thời gian dài.

Trong lòng cậu bùng nổ, thậm chí không để ý đến người ngoài xung quanh.

“Ba, ba xảy ra chuyện gì? Biến mất nửa năm không có một lời giải thích gì sao? Ba còn coi con là con của ba nữa không hả!”

Tần Sùng Lễ không nhìn đứa con trai đang kêu gào mất khống chế mà chăm chú quan sát bé con.

Đứa nhỏ mặc áo phao im lặng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hai mắt đen láy tràn đầy ánh sáng, vừa tò mò vừa mong đợi nhìn ông.

Cảm nhận được ánh mắt của ông, cô bé cười ngọt ngào lộ ra hai má lúm đồng tiền, giơ cánh nhỏ mũm mĩm, nhào tới ôm chặt bắp đùi ông, gọi to: “Ba ba, ba ba!”

“Cuối cùng ba cũng về rồi, Miên Miên nghĩ ba không muốn Miên Miên nữa…”

Cơ thể bé con mềm mại đến mức khó tin.

Dù Tần Sùng Lễ cứng người đứng yên tại chỗ, không đụng vào cô bé nhưng ông vẫn cảm nhận được bé con mềm mềm ôm chặt đùi mình.

Tiếng kêu giòn tan, ngọt ngào, ấm áp, giống y đứa con gái mất sớm của ông.

Tần Sùng Lễ phải chuẩn bị tâm lý một thời gian mới quyết định lộ mặt vì từ trước đến nay ông không phải là người không có dự định trước.

Nhưng cho dù đã luyện tập trong lòng nhiều lần, nhìn cô bé nhiều lần trong các video phát sóng trực tiếp.

Vào giây phút này, trong lòng ông vẫn chấn động như cũ, khó kiềm chế cảm xúc trào dâng.

Con gái rượu của ông bị hại chết, nửa năm sau lại vui vẻ đứng ở đây ôm ông.

Tần Sùng Lễ cảm thấy cuộc sống vừa vô lý vừa buồn cười.

Nhưng ông kìm nén hết tình cảm, nhìn bề ngoài không chút sợ hãi trước thay đổi lớn.

Ông mấp máy môi, không để ý đến đứa bé dính bên đùi, ngẩng đầu nhìn con trai thứ.

Tần Mục Dã chịu thua trước ánh mắt sắc bén nghiêm khắc của ông, khí thế yếu đi, tức giận lí nhí như muỗi kêu: “Ba có lí do gì đặc biệt thì cũng phải gọi về một tiếng chứ. Ba có biết mấy tháng qua mẹ thế nào không, mẹ bệnh nặng, còn khóa mình trong phòng, định treo dây tự tử, cũng may chưa thành, nếu không…”

Hai mắt Tần Sùng Lễ tối sầm, nhưng biểu cảm vẫn giữ nguyên.

Bé con cảm nhận được thái độ của ba lạnh nhạt như băng, không đáp lại cái ôm của cô bé.

Cả người Tần Sùng Lễ toát ra vẻ cấm lại gần, dọa sợ đứa nhỏ, bé lùi lại theo bản năng, về sát bên anh hai.

Tần Sùng Lễ mím môi mỏng, mở miệng: “Nửa năm trước ba giao lại công ty cho anh cả của con, bảo đảm Tần thị vẫn hoạt động bình thường mà không có ba, anh con giữ ghế vững vàng, hoàn thành công việc ở Tần thị vượt mức tiêu chuẩn. Còn con, tự quyết định theo con đường nghệ sĩ, miệng lúc nào cũng nói đam mê tha thiết, cuối cùng rối tinh rối mù, bị hãm hại bôi nhọ đủ kiểu, không làm sáng tỏ sớm chắc sự nghiệp đi tong. Tần Mục Dã, trong tay có lá bài ngon mà con đánh như thế mà còn dám đặt câu hỏi cho ba nữa cơ à?”

“…” Tần Mục Dã bất ngờ trước lời phủ đầu sắc bén của ba, thở không ra hơi, mặt đỏ lên.

Sau khi lấy lại sức, cậu cắn răng châm chọc: “Đúng, trong mắt ba, con mãi mãi chỉ là thằng phế vật đụng đâu hỏng đấy. Nhưng trong lòng ba chỉ có mỗi Tần thị thôi sao? Mẹ ở đâu, em gái ở đâu? Ba cho rằng nửa năm ba mất tích không ảnh hưởng đến Tần thị là xong rồi à? Mẹ con ở chỗ nào, vợ của ba ở chỗ nào?!”

Vẻ mặt Tần Sùng Lễ nặng nề, không đáp lại câu hỏi của con trai.

Bánh bao nhỏ lắng nghe cuộc tranh cãi của hai người, có chỗ hiểu, chỗ không…

Nhưng bé biết ba và anh đang cãi nhau, bầu không khí giữa hai người rất không thoải mái.

Chỉ là ba quá lạnh lùng, cô bé sợ.

Tuy giọng của anh hai rất hung dữ, nhưng đây vẫn là anh hai quen thuộc của cô bé.

Còn ba… rất khác với người ba trong giấc mơ.

Ba không ôm bé.

Không giống mẹ, mẹ đã mừng đến phát khóc, ôm cô bé vào lòng.

Cô bé nhớ mãi giấc mơ khi bé lớn lên.

Bé không thể nói chuyện, không thể đáp ứng yêu cầu của ba, cô bé không biết có phải chính điều đó làm ba buồn hay không.

Bé con dè dặt kéo áo Tần Mục Dã, nhỏ bé khuyên can: “Anh hai, anh đừng nóng, không được cãi nhau với ba.”

Lời nói mềm nhũn của em gái đã kéo Tần Mục Dã thoát khỏi cảm xúc giận dữ.

Cậu hít một hơi thật sâu, ý thức được nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, bên ngoài mưa to gió lớn, tuy Tần Sùng Lễ đột ngột mất tích nửa năm nhưng lần này ông xuất hiện chung quy cũng vì cứu cậu và em gái, Tần Sùng Lễ vẫn quan tâm đến an nguy của hai anh em.

Nhận ra điều này, Tần Mục Dã đè cảm xúc của mình xuống, bế em gái đi tìm chỗ ngồi.



Tần Sùng Lễ chịu hết chi phí thuê đoàn cứu hộ này.

Sau khi đưa toàn bộ tổ chương trình mấy chục người lên bờ, họ lại tìm kiếm cứu hộ các thuyền khác.

Vùng biển này không lớn không nhỏ, cộng thêm buổi sáng trời nắng đẹp, nhiều thuyền đánh bắt và du lịch có thể ra khơi.

Toàn bộ quá trình cứu hộ diễn ra trong hai, ba giờ.

Sau khi các tàu quay về cảng, Tần Sùng Lễ quay về khu vực an toàn, đạo diễn và lãnh đạo đại diện nhà sản xuất tự mình đi tới cảm ơn Tần Sùng Lễ.

“Hôm nay thực sự cảm ơn Tần tiên sinh, chúng tôi làm chương trình rất chú ý đến an toàn của khách mời nhưng người tính không bằng trời tính, chúng tôi đã xem dự báo thời tiết trong hai tuần tới nhưng không có thông báo nào liên quan đến cơn bão lớn thế này…”

“Đúng vậy, cũng may không có gì nguy hiểm xảy ra, nhờ có tàu cứu hộ của Tần tiên sinh đủ lớn, có thể cứu được rất nhiều người!”

Tần Sùng Lễ không nói gì thêm, tuy hôm nay ông chỉ mặc quần áo thể thao nhưng với khí chất riêng của giới nhà giàu, ông tùy  tiện xuất hiện ở đây cũng đủ khiến mọi người liên tưởng đến hình ảnh người đàn ông trong bộ vest lịch lãm, thắt cà vạt ngay ngắn…

Trợ lý của ông trả lời khách sáo: “Mọi người không cần quá câu nệ, đội cứu hộ phụ trách cứu nạn khi có thiên tai bất ngờ, Tần tiên sinh chỉ trùng hợp ra mặt đúng lúc, vậy thôi, mọi người đừng khách khí.”

Để xảy ra tình huống như vậy, cục khí tượng ở các nước lân cận cũng đang xin lỗi rối rít.

Người dân kêu than rầm trời trên mạng nên số người theo dõi chương trình giảm sút.

Chương trình tạm dừng ghi hình, đợi cơn bão qua cả đoàn sẽ lên máy bay về Yến Kinh.

Lúc trước Tần Mục Dã và Miên Miên sống ở căn nhà gỗ biệt lập trên hòn đảo nhỏ, giờ nước biển dâng cao, dĩ nhiên không thể đi qua đó.

Cũng may nhà trong thôn được xây ở thế đẹp, cao hơn mực nước nên không bị ngập, các khách mời và nhân viên công tác ở tạm lại một đêm.

Tần Mục Dã và Miên Miên ở nhà của Lục Kha Thừa.

Lục Kha Thừa lịch sự mời cả Tần Sùng Lễ.

“Chú Tần, cơn bão chưa qua, sợ là đêm nay sẽ mưa cả đêm, hay chú cứ ở lại đây, tuy mọi thứ sơ sài nhưng dù sao nó cũng an toàn.”

Lục Kha Thừa là con trai trưởng của Lục gia, khi anh còn nhỏ hay đi theo ba mẹ đến các bữa tiệc tối, gặp Tần Sùng Lễ rất nhiều lần, tính ra còn quen thuộc với cả Tần Hoài Dữ.

Từ khi anh gia nhập giới giải trí, dần rút khỏi vòng giao lưu của giới nhà giàu nên đã lâu chưa gặp Tần Sùng Lễ.

Tần Sùng Lễ lạnh nhạt nhưng khách khí trả lời: “Không sao, chú có nơi ở rồi. Đứa con trai rắc rối này phải nhờ cháu rồi.”

Lục Kha Thừa biết tính của Tần Sùng Lễ, ông rất giống trưởng nam Tần Hoài Dữ, đều là người lãnh đạm.

Nhưng Tần Hoài Dữ còn trẻ, chưa trở thành đế vương tàn nhẫn của giới thương nghiệp, vẫn trong giai đoạn nhã nhặn, ôn hòa. Chắc chắn không thể so độ lạnh lùng với Tần Sùng Lễ.

Không sao cả… Lục Kha Thừa chỉ hỏi ông theo phép lịch sự.

Sau khi Tần Sùng Lễ rời đi, Lục Kha Thừa thấy là lạ.

Anh luôn cảm thấy lời nói của Tần Sùng Lễ có chút sai sai?

Anh suy nghĩ một lúc mới nhận ra.

Chỉ con trai rắc rối làm phiền anh, thế là nói Tần Mục Dã rồi.

Vậy còn Miên Miên thì sao? Đứa nhỏ đáng yêu như vậy tại sao Tần Sùng Lễ lại không nhắc đến?

Do ông ấy quên sao?



Tần Mục Dã gần như mất ngủ cả đêm.

Miên Miên cũng không ngủ ngon nhưng thể lực của trẻ nhỏ có hạn, ít nhất cô bé có thể thiếp đi.

Tần Mục Dã không chợp mắt được, cứ nhắm mắt trong lòng lại lo lắng.

Cậu cảm thấy thái độ Tần Sùng Lễ không giống ông sẽ về nhà, nhưng ông đã xuất hiện, sau khi cậu trở về, e rằng sẽ khó giấu mẹ và anh cả.

Nhưng nếu như mẹ và anh cả biết Tần Sùng Lễ đã xuất hiện mà không muốn về nhà, thì…

Sáng sớm hôm sau, trợ lý Tần Sùng Lễ quay lại, gạt bỏ lo lắng của Tần Mục Dã.

Trợ lý nói: “Nhị thiếu gia, ba giờ sáng hôm qua bão đã vào đất liền, chiều hôm nay các máy bay đã được phép hoạt động lại bình thường. Máy bay tư nhân của Tần tiên sinh sẽ cất cánh vào lúc bốn giờ, ông ấy bảo nhị thiếu gia và đứa bé cùng nhau về nhà.”

Tần Mục Dã chửi thầm, nghĩ trong đầu may quá ông già nhà mình cuối cùng cũng chịu về nhà.

Chuyện tốt này khiến tâm trạng của cậu khá lên không ít.

Bé con bên cạnh cũng vui vẻ không kém, hoạt bát hỏi cậu: “Anh hai, ba về nhà cùng mình đúng không? Ba về là không đi nữa ạ! Chúng ta sẽ sống vui vẻ với cả ba và mẹ phải không?”

Tần Mục Dã sờ mặt nhỏ của cô bé: “Phải.”

Tám giờ tối.

Máy bay hạ cánh xuống sân bây Yến Kinh.

Miên Miên ngủ trên máy bay, Tần Mục Dã không đánh thức cô bé, khoác cho bé một cái áo lông rồi bế xuống máy bay.

Trước cửa cabin, một vệ sĩ mặc áo đen đón lấy cô bé.

Tần Mục Dã sợ mình đi cầu thang không cẩn thận nên không nghĩ nhiều, đưa cô bé cho vệ sĩ.

Vệ sĩ lập tức xoay người rời đi, bế cô bé vào chiếc Bentley RV màu đen.

Tần Mục Dã vội vàng đuổi theo nhưng cửa xe đóng lại.

Cậu nhìn người ba đang ngồi ngay ngắn bên trong, tức giận: “Cái quái gì vậy? Ba có ý gì, con đi nhờ xe không được à? Làm như con không có tài xế riêng ấy.”

Bé con bị Tần Mục Dã đánh thức, dụi mắt, mơ màng ngồi dậy.

Bé nhìn ba ngồi bên cạnh, rồi lại nhìn anh hai đang đứng ngoài cửa.

Cô bé ngơ ngác hỏi: “Anh hai, sao anh không lên xe, chúng ta đi về nhà phải không?”

Tần Sùng Lễ nhìn thẳng phía trước, giữ yên lặng không nói.

Tài xế và vệ sĩ cũng im lặng.

Tần Mục Dã vừa chợp mắt trên máy bay, đứng ở ngoài bị gió lạnh ở Yến Kinh thổi cho tỉnh táo.

Cậu mới ý thức được bầu không khí bây giờ có bao nhiêu kỳ lạ.

Cậu cũng nhận ra lời vừa rồi của mình ngu không thể tả.

Không phải Tần Sùng Lễ khó chịu không muốn cho cậu đi nhờ xe.

Mà là…

Ông ấy không có ý định về nhà, ông muốn đưa cô bé đi?!

Tần Mục Dã lao lên xe như điên, ôm chặt, bảo vệ bé con trong lòng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm ba: “Ba, rốt cuộc ba muốn làm gì?!”