Nam thần, chào buổi sáng.
Nam thần, chào buổi trưa.
Nam thần, chào buổi tối.
Nam thần, em thích anh.
Nam thần, anh có thể làm bạn trai em không?
…
Để tỏ tình với nam thần, cô đã theo quy luật duy trì liên tục ba tháng.
Nhưng Mục Nhất Tiếu trước nay chưa từng nhận được trả lời.
Cô bị nhà ép kết hôn, bắt cô gả cho một ông già.
Nam thần Giang Kiều Vỹ là người đàn ông duy nhất cô thích, cô đành cược vố cuối.
Cô nhấp ngụm rượu lấy can đảm, hẹn gặp mặt nam thần.
Bên bờ sông, gió vi vu thổi, cô lạnh đến run rẩy.
“Mục Nhất Tiếu, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Sau lưng vang lên giọng nói ấm áp nho nhã của Giang Kiều Vỹ, rất khẽ.
Quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú ánh vào mắt.
Trái tim cô thoáng chốc co rút, có chút bất an.
Cô lấy dũng khí, ngước mắt nhìn anh, nói thật nhanh: “Giang Kiều Vỹ, em thích anh.”
Nói xong, nhắm mắt lại.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Nhưng tiếp đó, một chậu nước lạnh tạt xuống: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
“Ong” một tiếng.
Trái tim thoáng chốc vụn vỡ.
Chỗ trái tim, trống rỗng đau đớn.
Mục Nhất Tiếu ngây ngốc, hoang mang lại luống cuống.
Cô sững sờ, còn chưa lên tiếng, Giang Kiều Vỹ đã mở miệng: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bạn gái tôi còn đang đợi.”
Anh lạnh lùng trần thuật, nói tới hai chữ bạn gái, trên mặt còn có chút ý cười nhàn nhạt.
Dáng vẻ vội vã không kịp chờ đợi muốn rời đi của anh đã đâm Mục Nhất Tiếu đau đớn.
Thân thể cô cứng ngắc, suy sụp tức giận hét lên: “Anh không thích em, vậy tại sao không từ chối em trong tin nhắn?”
Ba tháng rồi, cô gửi tin nhắn tỏ tình ba tháng rồi.
Cô cho rằng mình có cơ hội.
“Tôi trước giờ chưa từng nhận được tin nhắn gì cả, cô nhất định là gửi nhầm người rồi.” Nói xong, Giang Kiều Vỹ quay đầu rời đi.
Bóng lưng anh rất lạnh nhạt.
Gửi nhầm sao?
Gửi cho ai chứ?
Tất cả hi vọng của Mục Nhất Tiếu đều bị phá hủy.
Chuyện gả cho lão già đó, cũng là ván đã đóng thuyền.
Cô ngồi phịch xuống đất, như một con chó rơi vào nước, đáng thương lại bất lực.
Bên chân còn có hai chai bia chưa mở nắp.
Cô không chút do dự, ngẩng đầu uống.
Lúc say mèm, cô móc điện thoại ra, bấm gọi số điện thoại được đặt tên “nam thần”.
Reng reng hai tiếng.
Kết nối.
Bên kia rất yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này khiến sự sụp đổ trong lòng Mục Nhất Tiếu thoáng chốc lớn hơn.
Cô khóc thành tiếng: “Anh là đồ khốn, anh không thích tôi, tại sao không sớm nói với tôi? Tại sao?”
“Bắt nạt tôi vui vậy sao?”
“Ba không thích tôi, mẹ kế không thích tôi, chị không thích tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì? Tất cả mọi người đều muốn đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi nói cho anh biết, tôi sắp gả cho một ông già rồi, ông ta có thể làm cả ba tôi, ha…có phải rất buồn cười không?”
Ý thức mê mang, nói linh tinh lang tang.
Mục Nhất Tiếu cũng không biết mình đang làm gì.
Cô nói đủ rồi liền dừng lại, hít thở mạnh hai cái.
Lúc này, trong loa lại vang lên giọng nói phách lối cuồng vọng: “Em đang ở đâu?”
Trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm…
Mục Nhất Tiếu mềm yếu ngay cả đầu cũng muốn tan chảy.
Đây…không phải Giang Kiều Vỹ.
“Liên quan khỉ gì tới anh, anh là gì của tôi chứ?” Mục Nhất Tiếu không nhịn được hung dữ nói tục, rồi cúp máy.,
Cô tức giận đút điện thoại vào túi, lại dựa vào lan can, mơ mơ hồ hồ ngất đi.
Mười phút sau, Mục Nhất Tiếu bị dẫn đi.
Đó là một người đàn ông, ngồi xe lăn, lại có khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ.
Đôi mắt ưng thâm thúy, đường nét khuôn mặt như đao khắc, anh tuấn thế gian hiếm gặp.
- ---------------------------.