Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 96: Đêm Kinh Hoàng Ở Biệt Thự ( 1 )




Ngay đêm đó Mã Tiểu Linh liền lên máy bay quay về thành phố S. Phương tiên sinh nhận điện thoại, nét mặt áy náy, chỉ chỉ một gã đàn ông đầu hói bụng phệ kế bên nói: "Tiểu Linh, đây là bạn của anh, họ Lưu."

"Lưu tiên sinh xin chào." - Mã Tiểu Linh thân thiện gật đầu. [Vậy đây là ông chủ lần này. Có điều, mình thấy sắc mặt Lưu tiên sinh hồng hào, không giống như người vận thế mỏng. Không biết vì sao lại tìm đến mình.]

"Mã thiên sư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Thường nghe Phương tiên sinh nhắc đến cô, nói cô là người đầy bản lĩnh, hôm nay được gặp mặt đúng là vinh hạnh của tôi." - Lưu tiên sinh cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nói lời khách sáo nhưng không hề nhu nhược.

"Lưu tiên sinh khách sáo quá."

"Vậy, chúng ta vừa đi vừa nói, đứng ngoài đường không tiện lắm. Tiểu Linh, lên xe trước đã." - Phương tiên sinh cười, tự mình đi trước.

Lưu tiên sinh cũng rất áy náy nhìn Mã Tiểu Linh cười nói: "Cô xem, thật sự là sơ sót của tôi, hi vọng Mã thiên sư không phiền lòng. Đây đây, lên xe trước."

Xe 7 chỗ, treo dày đặc màng che, dù có nhìn kỹ cũng không thấy bên trong xe. Cửa xe mở ra, bên trong có một phòng tiếp khách nhỏ, có một vách ngăn cách với ghế tài xế. Có hai ghế dài bằng da dùng để đón khách, đối diện là một cái sopha dài có thể ngồi vừa ba người.

Lưu tiên sinh mời Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân ngồi ở ghế dành cho khách, còn mình và Phương tiên sinh ngồi ở ghế salong. Cửa xe tự động đóng lại, xe chậm rãi khởi động.

Lưu tiên sinh lấy ra một dụng cụ điều khiển từ xa bấm bấm, bên trong hiện lên một luồng ánh sáng vàng, xua tan một chút hàn ý. Thấy Mã Tiểu Linh mặc váy ngắn, Lưu tiên sinh chỉnh máy sưởi lên thêm vài độ, thu tay sờ sờ thành xe, rồi để lên bàn.

Lưu tiên sinh lấy ra một cái ấm trà, rót trà. Không thể nói, kỹ thuật lái xe của tài xế cực kỳ tốt, xe không hề run.

Mã Tiểu Linh nhấp một hớp, giương mắt nhìn Lưu tiên sinh, mím môi. Thoáng đắn đo rồi nhỏ giọng: "Không biết Lưu tiên sinh cần tôi giúp việc gì đây?"

"Cái này....à thì....là chuyện của con gái tôi. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mấy tháng trước tự nhiên nó hơi điên điên khùng khùng, mời bác sĩ về cũng không biết nguyên nhân. Kỳ thực lúc trước tôi cũng có mời vài người bản lĩnh về, thế nhưng bọn họ vừa nhìn liền bỏ đi, không chịu giúp."

"Có một người chịu giúp, nhưng sau một đêm, người đó cũng bị điên luôn, nhưng không giống con gái tôi. Con gái tôi có lúc rất tỉnh táo, nhưng nó thật sự bị điên rồi. Ôi~~~vốn là tôi không còn hi vọng gì. Không ngờ, Phương tiên sinh lại nhắc tới cô, nên tôi lại cảm thấy có hi vọng."

"Tôi chỉ có một đứa con, tôi rất yêu thương nó, tôi không mong nó có chuyện. Mã thiên sư, nếu cô có thể giúp tôi, làm con gái tôi trở lại bình thường, muốn gì tôi cũng đồng ý."

Lưu tiên sinh nói đến xúc động, viền mắt cũng có chút ướŧ áŧ. Cảm thấy mình là một người có mặt mũi làm vậy có hơi quá, vội vã nghiêng đầu đi, lặng lẽ dùng tay áo lau một cái.

"Trước đó, con gái ông có dấu hiệu gì không?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày, trong đầu cẩn thận suy nghĩ những khả năng làm người ta bị điên.

"Không có gì lạ, lúc trước tôi có dẫn nó đi về quê một chuyến. Sau khi trở về, tôi lại đi làm ăn, đến khi tôi về nhà, nó hình như cũng hơi hơi bị điên. Tự lẩm bẩm một mình, còn tự giam mình trong phòng, chỉ cần có người đi vào, thì nó liền lạnh lùng nhìn người ta."

"Có lúc phát điên la hét trong phòng, như là "tôi không muốn, tôi không được!", thế nhưng có lúc lại rất bình thường, ôm tôi khóc. Tôi hỏi con tại sao, nó lại không chịu nói cho tôi biết, chỉ là ôm tôi khóc. Tôi đã mời rất nhiều bác sĩ, đều bó tay toàn tập, đến tôi cũng sốt ruột. Một người cha như tôi thật sự quá vô dụng, con gái tôi có tội tình gì chứ?"

Viền mắt Lưu tiên sinh lại ửng hồng, nghĩ tới con gái của mình đã sớm không còn mẹ, bây giờ lại gặp chuyện như vậy, càng nghĩ càng tự trách.

Mã Tiểu Linh nghiêng đầu trầm tư, thầm nghĩ. [Chẳng lẽ là trúng tà sao? Lúc tỉnh lúc mê, chắc là dính mấy thứ bẩn thiểu. Nhưng chỉ là mấy thứ dơ bẩn thì những người tu đạo kia tại sao lại không chịu cứu, chẳng lẽ là "Đại Vận?" Nếu đúng là Đại Vận thì..............Mình cũng chả biết nói thế nào. Ôi~~~phải xem số mệnh, cũng không biết tốt hay xấu đây.]

Mã Tiểu Linh hít sâu, nhìn Lưu tiên sinh vẫn đang tự trách. Nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi lên tiếng: "Nếu Phương tiên sinh đã giới thiệu, vậy ông chắc đã biết tôi lấy giá không rẻ."

Lưu tiên sinh bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra một tia sáng kỳ lạ. Lúc trước thấy Mã Tiểu Linh không trả lời, tưởng rằng không còn hi vọng, thì ông đã tuyệt vọng. [Mã tiểu Linh nói như thế, vậy là cô ấy chấp nhận sao? Đây đúng là tin tốt nhất mà mình từng nghe]. Vội vàng gật đầu: "Được được, Mã thiên sư yên tâm. Chỉ cần cô có thể cứu con gái tôi, tiền không thành vấn đề."

Mã Tiểu Linh gật gù, trong lòng thầm nghĩ. [Cũng không biết Đại Vận là ai, nhưng chắc chắn có liên quan đến chuyện Lưu tiên sinh về quê. Đại Vận không chủ động chọc phá người, chắc là con gái Lưu tiên sinh không cẩn thận chọc nhầm Đại Vận, hoặc đã đắc tội Đại Vận. Còn không thì Đại Vận đã nhìn trúng cô bé đó.]

[Nếu như đắc tội còn nói được, với quan hệ của mình và Thường Thiên Khánh với Hồ Tam Thái Gia thì việc này không khó. Nhưng lỡ Đại Vận đã nhìn trúng cô bé, mình lại nhúng tay vào làm đứt đoạn chuyện nhang đèn của Đại Vận, thì cho dù Thường Thiên Khánh ra mặt, Đại Vận cũng không chịu giảng hòa.]

[Hi vọng, không phải loại thứ hai.]

Một đường im lặng, Mã Tiểu Linh nắm lấy ngón tay Vương Quý Nhân thưởng thức. Không biết vì sao, dù chỉ có một ngón tay thôi cũng làm cho nàng mê mang. Vương Quý Nhân cười, giật giật ngón tay, Mã Tiểu Linh liền đỏ mặt tới mang tai lập tức bỏ tay Vương Quý Nhân ra, rụt rè giả vờ cầm chén trà uống.

Đến nơi ở của Lưu tiên sinh, thì đã là 2h khuya. Lưu tiên sinh dù trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn không dám tùy tiện mở miệng nhờ Mã Tiểu Linh lên nhìn con gái mình. Dù sao cũng đang là giờ ngủ, đã ép bược Mã Tiểu Linh tới đây giờ này, vẫn còn làm cho ông có chút hổ thẹn.

[Mình vã Mã thiên sư không thân, nói đến vẫn là nhờ Phương tiên sinh liên hệ. Ngay cả Phương tiên sinh cũng không dám đắc tội Mã Tiểu Linh]. Lưu tiên sinh thật sự rất muốn Mã Tiểu Linh nhìn con gái mình càng nhanh càng tốt, nhưng vẫn không dám nói ra. Dù sao không biết tính tình của người ta, lỡ đắc tội với Mã Tiểu Linh, cô ấy không thèm giúp nữa thì sao? Thì thế được một nhưng mất mười.

Nhà Lưu tiên sinh là biệt thự, đây là khu biệt thự hơn nữa toàn bộ đều là biệt thự, chỉ có một đường cái. Con đường rất rộng rãi, bốn chiếc xe có thể chạy song song.

Mỗi căn biệt thự đều to hơn 10m, xung quanh đều là cửa sắt và thảm cỏ cùng vài cây lớn lá đã vàng. Trước mỗi biệt thự đều có một khu vườn, không gian rất riêng tư và vô cùng an toàn.

Mã Tiểu linh nghĩ, căn biệt thự nàng mua ở thành phố S vẫn chưa đến xem. [Dù không cao cấp và riêng tư như ở đây, nhưng dù sao cũng là nhà của mình, là không gian riêng của mình. Thật đáng mong chờ.]

Đi qua khu vườn, bên cạnh là một cái gara, mọi người xuống xe, để tài xế tùy ý lái xe vào gara. Mã Tiểu Linh đi tới cửa chính, nhìn cánh cửa trầm mặt không nói.

Lưu tiên sinh bước nhanh về trước, chuẩn bị mở cửa ra thì bị Phương tiên sinh kéo cánh tay. Thấy Phương tiên sinh nhìn mình lắc đầu, nín thở lùi về sau vài bước, lẳng lặng nhìn Mã Tiểu Linh. Lưu tiên sinh có chút khẩn trương, theo Phương tiên sinh lùi về sau vài bước, không dám thở mạnh, cẩn thận ngẩng đầu nhìn bầu trời trên biệt thự.

[Đen thùi lùi có gì đáng xem? Bầu trời có gì lạ sao?] - Lưu tiên sinh hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn bầu trời trên căn biệt thự đối diện, lại nhìn nhà của mình, rồi nhìn Mã Tiểu Linh.

Chỉ thấy Mã Tiểu Linh nhếch môi, mi khẽ nhíu, nhìn như có chút không hài lòng. Thấy cô ấy nhìn quanh một vòng, rồi lấy một cái kính đeo lên bắt đầu đánh giá biệt thự của mình. [Chỉ là, mắt kính ấy là thứ gì vậy? Sao vừa nhìn thấy cái kính, mình có thể cảm nhận được Phương tiên sinh hình như hít thở rất sâu, còn rất căng thẳng.]

Mã Tiểu Linh nhìn bầu trời. [Đêm khuya sương mù khá dày, nhưng mình vẫn nhìn thấy nhàn nhạt tử khí, quả nhiên là gặp Đại Vận]. Mã Tiểu Linh xoa huyệt thái dương, thở dài.

Phương tiên sinh cẩn thận hỏi: "Tiểu Linh, rất khó làm sao?"

"Khó cũng không khó, mà nói không khó thì không phải. Nói chung chuyện này khá vướng chân vướng tay." - Mã Tiểu Linh nhíu mày, nhìn Lưu tiên sinh nhẹ giọng nói: "Đi ngủ trước, ngày mai tôi sẽ nói rõ."

"À, được được." - Lưu tiên sinh vội vàng mở miệng, đưa tay ấn cái nút, cửa lớn từ từ mở ra. Mã Tiểu Linh nhíu mày, không ngờ nơi này dùng khóa vân tay, đúng là công nghệ cao.

Cửa vừa mở ra, bên trong liền có một cô gái mặc bộ đồ trắng phóng ra. Lưu tiên sinh hoảng hồn, cô gái đó liếc nhìn một cái rồi chạy xa.

Phục hồi tinh thần Lưu tiên sinh và Phương tiên sinh vội vã đuổi theo. Sau đó, lại có một người phụ nữ trung niên, quấn áo xốc xếch, từ trong nhà chạy ra. Thấy Lưu tiên sinh và Phương tiên sinh đều đuổi theo, bà cũng muốn chạy theo, nhưng thấy Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân đứng ở cửa lại chần chờ. Lo lắng nhìn xa xa, rồi thở dài.

"Hai vị nhất định là được Lưu tiên sinh mời về, xin mời vào." - Người phụ nữ trung niên dẫn Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân vào phòng khách, rồi vào bếp pha trà. Khi trà nóng bưng lên, Phương tiên sinh và Lưu tiên sinh cũng kéo được cô gái về.

Người phụ nữ trung niên áy náy xin lỗi, rồi lại quay vào bếp gọt hoa quả.

Lưu tiên sinh và Phương tiên sinh mỗi người một bên, cầm lấy tay cô bé ấn xuống ghế salong.

Cô gái đang giãy dụa đột nhiên yên tĩnh lại, âm thanh hơi khàn từ trong miệng truyền ra, có chút chói tai, tựa như không có dầu bôi trơn, bị ép từ trong cổ họng ra ngoài: "Lại một kẻ không sợ chết."