Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 41: Thương Lượng ( 5 )




"Ai cũng có số, chẳng thể thay đổi." - Vương Quý Nhân lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm. Thật, làm người ta không hiểu nổi tâm tư.

[Trước đây bầu trời đêm chỉ có màn đêm, không có đèn đuốc huy hoàng. Lâu như vậy, bầu trời đêm của núi Nga Mi là mình thích nhất.] - Trong đêm, du khách đi ngủ rất sớm. Nhưng vẫn có vài nhóm kết bè kết bạn đi chơi, nói không lớn tiếng, nhưng cũng là Vương Quý Nhân thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Nhìn cái bình sứ trong tay, Vương Quý Nhân lộ ra nét bi thương. [Người đã mất rồi sao? Ai cũng nói yêu thú trường thọ, dù rằng Yêu giới không còn cũng sống thêm mấy ngàn năm là chuyện tự nhiên. Đáng tiếc, Uyển Nhi không biết sự tồn tại của người, bây giờ Hồ Tam thái gia cũng biết.]

Vương Quý Nhân bấm chỉ tạo kết giới, mở nắp bình sứ. Vài giọt máu trong bình bay ra, giống như có ý thức bay lung tung.

Vương Quý Nhân im lặng, chắp tay sau lưng, nhìn những giọt máu bay lung tung trong kết giới. Những giọt máu không phá kết giới, mà ngưng tụ lại giữa không trung, biến thành một chú hồ ly nh nhỏ, gảy gảy lỗ tai, nghiêng đầu cảnh giác Vương Quý Nhân. Dáng vẻ, nhìn rất giống Cữu Vĩ.

Vương Quý Nhân liền nhớ đến cái ngày xa xưa ấy, trong rừng núi xanh tươi, có một cô gái dễ thương sợ hãi gọi tỷ tỷ của mình. Nàng không tự chủ được, đến trêu chọc cô ấy. Nàng muốn nhìn xem, cô gái có vẻ yếu đuối, ngay thẳng và cố chấp này khi tức giận sẽ thế nào. Nhưng không ngờ, chính nàng lại lún sâu vào.

Vương Quý Nhân nhếch miệng, nụ cười có chút cay đắng, bàn tay trắng nhẹ nhàng mở ra. Chú tiểu hồ ly màu đỏ rực như lửa đánh giá nàng một chút, có lẽ trên người nàng có khí tức mà nó quen thuộc, có thể nàng chính là bản thể mà nó đã tìm lâu nay. Tiểu hồ ly màu đỏ cười cười, bay tới Vương Quý Nhân.

Cơ thể tròn vo thắng lại, đứng trong bàn tay của Vương Quý Nhân. Chân trước mềm nhũn, cả cơ thể lăn tròn vài vòng trong tay Vương Quý Nhân, suýt nữa là rớt xuống đất.

Tiểu hồ ly luống cuống tay chân, muốn bám vào cổ tay trơn mịn để cố định cơ thể. Đáng tiếc, vì móng vuốt quá ngắn, nên vẫn lăn cù cù. Không còn cách, đành há miệng, cắn vào một góc tay của Vương Quý Nhân, cơ thể lắc lư giữa trời, móng vuốt nho nhỏ cào bới tứ tung, muốn mượn lực bò lên lòng bàn tay của nàng. Thương quá, làm gì cũng không lên được.

Vương Quý Nhân duỗi bàn tay kia ra, đón lấy chú tiểu hồ ly. Chủ nhân như vậy, đến cả máu cũng biến hóa.

[Nó giống y chang chủ của nó, ngốc một cách dễ thương. Thế mà bảo ngốc, lại không chịu nhận.]

Tiểu hồ ly liếm liếm miệng, chà chà cái mũi vào lòng bàn tay Vương Quý Nhân. Chỉ một giây, nó liền chui vào bàn tay nàng, ánh lửa lóe lên, biến mất.

Vương Quý Nhân giật mình, yêu lực toàn thân vận chuyển, muốn đẩy tiểu hồ ly ra ngoài. Không ngờ, dùng yêu lực tìm kiếm khắp cơ thể, cũng không tìm thấy nó. Vương Quý Nhân vừa định lần nữa vận khí, thì Yêu Đan đột nhiên phát sáng, yêu lực cuồn cuộn không ngừng.

Vương Quý Nhân cảm thấy kinh mạch cả người bị yêu lực này làm phồng lên. [Sao mình có thể hấp thụ nó? Đây là máu của Cữu Vĩ sao?] - Vương Quý Nhân cắn răng, muốn chống lại sức mạnh này.

Từng đoạn kinh mạch chống đỡ đến cực hạn, bị xé rách. Nếu hấp thụ nữa, sợ rằng sẽ bị nổ tung mất.

Yêu lực trong cơ thể đã nhận ra Vương Quý Nhân đang chống cự, nó phản kháng, cơ thể của nàng lúc này giống như một chiến trường. [Chỉ vài giọt máu, lại có thể uy hiếp mình mạnh như vậy. Khoan đã, tại sao nó lại chạy đến Yêu Đan của mình?]

Vương Quý Nhân cười khổ, khi Cửu Vĩ giúp nàng khử độc, nàng đã uống máu của cô ấy. Hơn nữa, còn thay đổi cả khí tức yêu khí của nàng. Có lẽ giọt máu này xem nàng là bản thể, nên mới không chờ được nữa.

"Quý Nhân, cô ngủ chưa?" - Tiếng gõ cửa, giọng nói Mã Tiểu Linh vang lên.

Vương Quý Nhân giật mình, ngừng sử dụng yêu khí, sức mạnh của giọt máu lập tức tràn vào, lấp đầu Yêu Đan của nàng. Vương Quý Nhân cảm thấy cả người ấm áp, chỉ cần phất nhẹ tay cũng tràn đầy sức mạnh. Loại đây là sức mạnh thực sự, nàng đã khôi phục, hoàn toàn khôi phục.

Mấy ngàn năm ngủ say, đến lúc này đã hoàn toàn hồi phục, công lực lại còn nâng thêm một tầng. Vương Quý Nhân có cảm giác, lúc trước còn hơi kiêng kỵ Hồ Tam thái gia, nhưng bây giờ không cần phải ra uy, với thực lực này nàng thắng chắc. Nhưng em yêu tinh thu hành 1000 năm đến đáy tuyệt vọng, hắn có quay lại liều mạng với nàng không? Thế nhưng, nàng tuyệt đối thắng được.

Vương Quý Nhân nét mặt phức tạp nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nàng có thể nghe được tiếng bước chân rời đi của Mã Tiểu Linh. Đôi môi hơi hé mở, nhưng rồi chỉ đành thở dài.

[Vật duy nhất đễ mình nhớ tới Cửu Vĩ cũng đã mất rồi, nếu có thể mình chỉ muốn cái bình nhỏ này đi theo mình thôi. Nhưng bây giờ....]

[Thôi, kệ đi.] - Vương Quý Nhân siết chặt nắm đấm, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong lòng. Bước chân máy móc, nặng nề ngã đầu xuống giường, nhìn lên trần nhà ố vàng. Tối nay, xem ra khó ngủ rồi.

Lúc này, Mã Tiểu Linh lại đang xoắn xuyết, Vốn định tìm Vương Quý Nhân tâm sự, nhưng cũng đã khuya, người ta ngủ là bình thường mà. Tại sao trong lòng thấy khó chịu vậy?

[Sớm biết đã thuê một phòng, ở cùng một chỗ. Dù cô ấy không ngủ, nhưng ít nhất khi quay đầu, mình có thể nhìn thấy mặt cô ấy. Tên Tạ Tất An chết tiệt, nếu không phải hắn uy hiếp mình, nếu không phải sợ liên lụy tới Vương Quý Nhân, thì mình cũng không thuê hai phòng đơn.]

[Hừ, chị đây ngày mai sẽ lên núi. Nếu không xuất hiện, đến lúc lên tới núi toàn Phật Môn, xem ngươi có dám ra không.]

Mã Tiểu Linh cười híp mắt, rót cho mình một ly rượu đỏ. Nâng ly, lắc lư một chút chất lỏng, chưa kịp thưởng thức, thì trong phòng đã tràn đầy sương mù.

[Mỗi lần xuất hiện phải thả khói mới chịu à? Làm cả phòng âm khí nặng nề, đáng ghét!]

"Mã tiểu thư, đã lâu không gặp." - Tạ Tất An toàn thân đồ trắng, xuất hiện trước mặt Mã Tiểu Linh.

"Tôi muốn đi ngủ, có gì mai nói." - Mã Tiểu Linh nhíu mày, uống cạn ly rượu, nhếch miệng cười.

"Chuyện này tôi cũng đâu còn cách nào. Lần này là đích thân Diêm Vương cho mời cô, hi vọng cô có thể đến nói chuyện một chút."

"Tôi với ông ấy đâu có quen, mắc mớ gì cần nói chuyện? Đề cao tôi quá rồi."

"Như vậy đành đắc tội." - Tạ Tất An cười thầm, đưa tay ra, một sợi dây xích thật dài đập thẳng xuống Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh kinh hãi, không kịp né, chỉ trơi mắt nhìn dây xích câu hồn của mình, rồi bị trói lại.

[Đáng chết, dám mượn Câu Hồn Khóa của Phạm Vô Cứu đến đây. Lẽ nào đây là cách Diêm Vương mời khách sao? Hay, rất hay. Nếu Mã Tiểu Linh này khuất phục, thì đã không còn là Mã Tiểu Linh nữa.]

"Sao cô không phản kháng? Tôi còn tưởng phải phí chút thời gian nữa chứ?" - Tạ Tất An kéo dây xích cười. Linh hồn không phản ứng gì, chỉ như đang xem phim. Có một đoạn phim không ngừng trôi qua trước mắt, từ từ hình ảnh càng lúc càng mờ, rồi tối đen. Ngay cả Tạ Tất An đứng bên cạnh cũng không còn thấy.

Thời gian xem ra trôi qua rất lâu, nhưng thật ra chỉ là trong chớp mắt. Mã Tiểu Linh thấy cơ thể rất nhẹ nhàng, rồi vững vàng rơi xuống đất. Khi nàng mở cửa Địa Ngục cũng giống vậy, người đi trước thì êm đềm không xóc nảy, chứ như đi trên đất bằng. Nhưng người ngồi sau chứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, toàn bộ nội tạng như muốn lộn tùng phèo, rất khó chịu.

Đến đài thông cáo, Tạ Tất An muốn mở Câu Hồn Khóa cho Mã Tiểu Linh. Không ngờ vừa đưa tay ra, cả người Mã Tiểu Linh ngã về sau.

Tạ Tất An giật mình, anh chưa từng gặp chuyện như vậy, liền đứng sững tại chỗ, nụ cười cũng biến mất.

[Hừ, không ngã chổng vó một chút làm sao tố cáo ngươi. Dám sử dụng Câu Hồn Khóa với bà, thù này không báo không phải quân tử.]

Tạ Tất An thu lại Câu Hồn Khóa, sẵn tiện đỡ Mã Tiểu Linh đứng lên, miệng cười thầm: "Đi thôi, đến Diêm Vương điện."

Nhìn thấy Mã Tiểu Linh chật vật, Tạ Tất An rất vui. Lần trước cô ta dám uy hiếp anh, làm anh mất hết mặt mũi. Lần này, xem như là báo ứng.

Mã Tiểu Linh không nói gì, trừng mắt nhìn Tạ Tất An, đi theo đến Diêm Vương điện. Dáng vẻ ngoan ngoãn đó làm Tạ Tất An rất hài lòng, cũng có chút bất an.

"Báo với Diêm Vương, Mã tiểu thư đã tới."

Tạ Tất An đứng trước cánh cổng màu trắng, quay về người giữ cửa chắp tay.

Người giữ cửa nhìn Mã Tiểu Linh từ trên xuống dưới, rồi đi vào trong. Không lâu, bên trong truyền đến một âm thanh: "Vào đi!"

[Ơ, không ngờ trong Diêm Vương điện lại có phụ nữ. Chẳng lẽ là thư ký? Không ngờ thời đại này, ngay cả Địa Phủ cũng có thư kí. Có điều, cũng không có gì ngạc nhiên. Lần trước mình đến, không phải cũng dùng điện thoại sao? Xem ra không chỉ có con người mới tiến bộ.]

Tạ Tất An đẩy nhẹ cửa lớn, chưa kịp mời Mã Tiểu Linh vào. Thì thấy một bóng người lảo đảo bước tới, lắc lư một chút mới ổn định lại thân thể.

Còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Thái Sư ngồi trước bàn Diêm Vương liếc nhẹ nhìn anh, trong ánh mắt có ý nhắc nhở. [Chuyện này.......chuyện gì thế này? Lẽ nào Diêm Vương cho rằng là mình làm? Không phải......oan quá mà.]

[MÃ TIỂU LINH.] - Tạ Tất An cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Mã Tiểu Linh, trong lòng hận không thể phanh thây người phụ nữ trước mặt thành tám mảnh. [Làm sao đây? Nếu bị Diêm Vương hiểu nhầm, sợ ngày tháng ở Đại Ngục này mình sẽ sống không nổi.]