Hồ Tam thái gia tựa đầu sát mặt đất, cả người run rẩy. Đã nhiều năm, ông chưa từng cảm nhận được sự uy hiếp như vậy. Giống như thời khi còn trẻ, tay trói gà không chặt lại đụng phải một con sư tử vậy. Khí thế kia ngoài làm hai chân ông mềm nhũn ra, ngay cả trốn cũng không dám.
Trong lòng Hồ Tam thái gia ngơ ngác, [người này là ai? Nhân vật lợi hại như vậy, sao xưa nay mình không biết? Không lẽ thật sự là tiên gia? Nếu không phải tiên gia, thì tại sao mình lại có cảm giác tuyệt vọng trước uy thế của người.]
Vương Quý Nhân híp mắt, đánh giá Hồ Tam thái gia đang quỳ trên đất, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tu luyện bao lâu rồi?"
"Tiểu yêu bất tài, chỉ mới tu được 1000 năm thôi."
"Ngươi tự mình dân Yêu Đan, rồi cút." - Vương Quý Nhân chắp tay sau lưng, nhìn những gương mặt xa lạ bên ngoài kết giới.
[Đây không phải là muốn mạng mình sao? Công sức tu luyện 1000 năm, đều để trong Yêu Đan. Nếu giao ra, thì mình sẽ trở về nguyên hình. Hơn nữa, thực lực sẽ giảm mạnh, đến lúc đó chỉ một tiểu yêu cũng có thể gϊếŧ mình. Tu luyện nhiều năm, mình cũng có không ít kẻ thù, nếu linh lực bị hao tổn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.]
[Nhưng nếu không nghe, khẳng định sẽ phải đánh nhau. Xem dáng dấp vị tiên gia này, không biết mình có đỡ nổi ba chiêu của cô ấy hay không. Nếu vậy, mình cũng xem như chết rồi. Trước sau gì cũng chết, thôi thì liều một lần.] - Hồ Tam thái gia khẽ cắn rang, ánh mắt hung tợn.
"Hừ, muốn phản?" - Vương Quý Nhân hừ lạnh, nhìn chằm chằm Hồ Tam thái gia, khí thế uy hiếp phát ra. Mặt lạnh như băng: "Thiên Đường có lối ngươi không vào, Địa Ngục không cửa lại muốn đi. Nếu không phải ngươi là Bát Vĩ, tu luyện không phải dễ dàng. Thì ngươi cho rằng, ngươi còn có thể khỏe mạnh đứng đây sao?"
Bát Vĩ? Trái tim Hồ Tam thái gia run lên. [Bản thể bên ngoài của mình ai cũng biết, nhưng xưa nay mình luôn ẩn giấu tu vi. Mình lén lút đột phá lên giai đoạn Bát Vĩ, chính là muốn thống nhất Yêu giới. Việc này, ngoại trừ Hồ Tam thái nãi không có ai biết. Nhưng vị thượng tiên này, chỉ đánh giá mình một chút, liền nói hết năng lực mình đang cố che giấu. Như vậy mà xuống tay, chỉ sợ thực lực của cô ấy càng thâm sau. Vốn nghĩ là có thể chịu được ba chiêu, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẽ quá nông nổi rồi.]
Hồ Tam thái gia khẽ cắn răng, nằm rạp trên đất, cầu xin: "Thượng tiên tha mạng, tiểu yêu kẻ thù rất đông, nếu giao Yêu Đan ra, chỉ sợ ngay cả cục đá trong núi Nga Mi cũng bước không qua. Cầu xin thượng tiên mở cho một lối thoát, lúc trước tiểu yêu có cơ duyên, lấy được vài giọt tinh huyết của tổ tiên. Bởi vì sức mạnh không đủ, nên không dám dung hòa. Tinh huyết này so với Yên Đan của tiểu yêu đáng giá gấp mấy lần, bây giờ đưa cho thượng tiên. Hi vọng, thượng tiên có thể buông tha tiểu yêu."
Hồ Tam thái gia nói xong, đưa tay vào trong hư không lấy ra một bình thanh hoa sứ nhỏ. Cái bình lảo đảo bay về phía Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn cái bình, lại nhìn Hồ Tam thái gia. Nhẹ nhàng đón lấy cái bình, rồi nói: "Nếu ngươi dám lừa ta, thì sẽ tan thành mây khói."
Hồ Tam thái gia sợ đến mức lại đập đầu, mở miệng: "Tiểu yêu nào dám lừa dối thượng tiên, đây thực sự là máu của tổ tiên. Tiểu yêu cũng là do số trời run rủi mới có được."
Vương Quý Nhân nhìn cái bình, bên ngoài có một kết giới. Nàng dùng ngón trỏ gõ nhẹ, kết giới liền biến mất. Năng lượng trong bình tràn ra ngoài, làm Vương Quý Nhân kinh hại, dùng ngón tay giữa phong ấn lại.
"Máu này ngươi từ đâu có? Nếu dám nói láo, tự biết hậu quả."
"200 năm trước, khi tiểu yêu đi Đông Hải lấy được ạ."
"Hừ, Hồ Ly thời nay và thời xưa khác nhau, cho dù ngươi tu đến 10 cái đuôi, thì máu này ngươi cũng không dùng được." - Vương Quý Nhân khẽ nhíu mày, nhìn bình sứ lộ vẻ trầm tư.
"Đây rõ ràng là máu của tổ tiên, tiểu yêu nhận ra được khí tức. Tiểu yêu thật không có lừa ngài." - Hồ Tam thái gia lo lắng, chỉ sợ Vương Quý Nhân thấy ông có ý đồ lừa gạt.
"Khí tức là khí tức, với tư chất của ngươi, lại dám so sánh với Thiên Hồ Nhất Tộc sao? Không ngại nói cho ngươi biết, máu này là người ta từng quen biết. Đừng nói là tổ tiên của ngươi, cho dù cả dòng họ ngươi gộp lại, cũng không quý bằng sợi lông của cô ấy."
Vương Quý Nhân bực mình phất tay với Hồ Tam thái gia: "Cút!"
Hồ Tam thái gia thấy đã bảo vệ được cái mạng nhỏ bé, lập tức đứng dậy nhảy về sau. Không ngờ, cơ thể không thể nhúc nhích. Hồ Tam thái gia hoảng hốt, sắc mặt tái mét, không cam lòng nhìn Vương Quý Nhân: "Thượng tiên, không phải ngài đã nói là tha cho tiểu yêu sao?"
"Hừ, bản vương nói chưa bao giờ nuốt lời. Ngươi nhìn rõ hình dáng của cô ấy, nói với thủ hạ của ngươi chú ý. Nếu dám to gan đụng tới cô ấy, bản vương nhất định không tha cho ngươi."
"Thượng tiên yên tâm, tiểu yêu sẽ truyền xuống chân dung của cô gái này." - Hồ Tam thái gia thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Mã Tiểu Linh đang hôn mê. Chớp mắt, biến mất.
Hồ Tam thái gia vừa đi, thì chàng trai bị Hồ Tam thái gia nhập thân cũng mềm nhũng cả người ngã xuống đất. Một lúc lâu, chàng trai mới hoảng sợ vội vàng lết tới gần Vương Quý Nhân, quỳ xuống. Chuyện xảy ra lúc nãy hắn biết rất rõ, uy thế của Vương Quý Nhân quá mức đáng sợ. Ngay cả Hồ Tam thái gia còn phải quỳ xin tha, huống chi là hắn.
"Thượng tiên tha mạng, trẻ nhỏ có mắt mà không thấy thái sơn. Ngài coi như con đánh rắm, làm ơn tha cho con."
Vương Quý Nhân liếc chàng trai sợ đến mức run cầm cập, nàng chưa lên tiếng thì anh ta đã móc ra một cái thẻ màu đen trên mặt có chữ, đưa hai tay cung kính nói: "Thượng tiên đại nhân đại lượng, đây là một chút thành ý, coi như lời xin lỗi của con. Con tin, Mã tiểu thư đến núi Nga Mi lần này cũng vì muốn tìm một chút bảo bối. Trong thẻ có một chút tiền, chắc chắn không làm Mã tiểu thư thất vọng. Mong thượng tiên nhận cho, mật khẩu là sáu số 8."
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn chàng trai trước mắt, không ngờ hắn lại ra tay với Mã Tiểu Linh, nhãn lực tốt, nhân vật gay go đây.
Vương Quý Nhân liếc nhìn cái thẻ trong tay chàng trai, nàng biết nó. Đây là thứ mỗi lần Mã Tiểu Linh mua đồ, toàn dùng nó để trả tiền. Có điều, thẻ của Mã Tiểu Linh màu xanh da trời.
Vương Quý Nhân vung tay, cái thẻ màu đen lọt vào tay nàng. Lơ đãng hỏi: "Ngươi biết cô ấy sẽ không thất vọng sao?"
"Đây là do tiểu nhân cả đời dành dụm, vốn chuẩn bị để mua đồ tốt. Tin chắc, sẽ không làm Mã tiểu thư thất vọng." - Chàng trai cười khổ. [Mình không chắc, nhưng có chắc hay không thì mình cũng không muốn chết.]
Vương Quý nhân cười, phất tay thu lại kết giới. Nhẹ giọng nói: "Ta không muốn người khác biết thân phận của ta."
"Tiểu nhân biết, cảm ơn thượng tiên đã tha mạng." - Chàng trai thấy Vương Quý Nhân tha cho mình, lập tức xoay người chạy trốn. Đám người đi chung vẫn như cũ, vây quanh ngoài cửa hàng. Dưới cái nhìn của họ, mấy người trong cửa hàng vẫn đứng yên bất động. Tự nhiên lại duy chuyển, rồi bỏ đệ tử quay đầu bỏ chạy.
[Chỉ nói chuyện mà cũng sợ đến bỏ chạy sao? Còn tưởng có thể xem trò vui chứ.] - Những người xung quanh tản đi, lúc này Mã Tiểu Linh cũng tỉnh lại.
Xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt nhìn xung quanh. Lập tức từ salong nhảy lên, chạy đến cạnh Vương Quý nhân, lo lắng nói: "Bọn họ có bắt nạt cô không?"
"Không có. Không biết tại sao người đó bỏ lại cái này, nói xin lỗi rồi chạy mất." - Vương Quý Nhân đưa cái thẻ màu đen cho Mã Tiểu Linh, cười nói thêm: "À, hắn còn nói mật khẩu là sáu số 8."
"Thẻ đen?" - Mắt Mã Tiểu Linh sáng lên, cầm thẻ đen nhìn nhìn, nghiêng đầu trầm tư. [Tên đó sao nói đi liền đi? Hắn là đệ tử của Hồ gia, Hồ Tam thái gia đâu phải loại người quay đầu bỏ chạy? Chẳng lẽ bởi vì đã kinh động đến người của núi Nga Mi?]
[Ây, rất có thể. Dù sao đây cũng là địa bàn của Nga Mi. Mình ở đây xảy ra chuyện, sợ những người này cũng không có lợi. Vừa vặn mình cũng đang thiếu tiền, tấm thẻ này đến rất đúng lúc. Không biết bên trong có bao nhiêu tiền.]
"Tôi cũng không phải người không nói đạo lý, nếu người ta có thành ý vậy. Tạm tha cho họ đi." - Mã Tiểu Linh nghiêm mặt, cất thẻ đen vào túi, kéo Vương Quý Nhân ra ngoài. [Trước tiên trốn đi đã, lỡ người ta đổi ý, đến đòi thẻ thì làm sao?]
[Không được, mình phải chuyển hết số tiền trong này sang tài khoản của mình. Chỉ ở dưới tên mình, thì mới yên tâm được."
Hai người đi dạo vài vòng, Mã Tiểu Linh tìm được một máy rút tiền. Vừa nhìn đã hét lên, bởi vì trong thẻ chỉ có một số, và một hàng dài số 0. Làm Mã Tiểu Linh bừng tỉnh.
1 tỷ, có lầm không vậy? Tại sao lại đưa mình nhiều tiền như vậy? Mình muốn chỉ có 100 vạn, nhưng trong thẻ là 1 tỷ, lớn đến mức chuyển cũng không dám chuyển, xem ra chỉ có thể cầm trên tay. Mã Tiểu Linh lại nhét cái thẻ vào trong túi, vỗ vỗ ngực, đè lại nhịp tim đang đập loạn cào cào.
"Quý Nhân, đi. Lần này tôi mua đồ cho cô, không mắc không mua. Lần này tuyệt đối không dao động." - Mã Tiểu Linh cười hì hì, lôi kéo Vương Quý Nhân chạy vào trong cửa hàng. Chờ đến khi trời gần tối, thì trong tay hai người cả đống đồ.
Trong núi trời tối rất nhanh, du khách trên đường cũng không còn nhiều, những ánh đèn nhỏ của những cửa hàng hai bên bật sáng. Mã Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn gò má tinh xảo của Vương Quý Nhân, tim lại đập mạnh. Quay đầu như không có chuyện gì, nhẹ giọng nói: "Ở đây chờ chú Cầu gửi bùa đến, sau đó chúng ta lên núi sớm."