"Cô........tôi đi tắm." - Cũng không phải chưa từng thấy, lần trước không phải cô ấy còn đường hoàng thay đồ lót trước mặt nàng sao? Hai gò má Mã Tiểu Linh cực kỳ đỏ, không dám đối diện với Vương Quý Nhân, liền đứng dậy phóng vào nhà tắm.
Vương Quý Nhân nhìn cửa phòng tắm đóng lại, vốn đang cười liền từ từ trầm lại. Khi thoa thuốc, nàng đã âm thầm dùng linh lực, cục u trên đầu hai ngày nữa là lành. [Cũng may vết thương không sâu, nên cũng không để lại sẹo. Ai đã làm?]
, âm thanh nhỏ quấy rầy Vương Quý Nhân đang suy nghĩ. Cúi đầu nhìn mới phát hiện, chai thuốc mỡ đã bị nàng siết mạnh đến vỡ ra, mảnh thủy tinh dính vào lòng bàn tay.
Vương Quý Nhân nhìn tay dính thuốc mỡ, ghét bỏ nhíu mày, rút khăn giấy lau chùi sạch sẽ. Lòng bàn tay vẫn trắng mịn, không bị mảnh vỡ làm bị thương, nhưng lại có một dấu ấn màu đỏ nhàn nhạt. Vương Quý Nhân xoa nhẹ, dấu ấn đột nhiên biến mất.
Sáng hôm sau, Mã Tiểu Linh vừa thức dậy, đã lôi Vương Quý Nhân đến bệnh viện. Đưa tay đón xe, cả đường giục tài xế lái nhanh một chút, hận không thể phóng tới giật tay lái.
Cũng may trời chỉ vừa tờ mờ sáng, trên đường xe cũng không nhiều, bon bon chạy thẳng đến bệnh viện. Vừa đến Mã Tiểu Linh liền lấy số, rồi kéo Vương Quý Nhân vào phòng khám.
"Chỉ mới một đêm, em gấp cái gì." - Vương Quý Nhân còn buồn ngủ, ôm cánh tay Mã Tiểu Linh ngáp dài.
"Tối qua không để ý, vừa thức liền thấy mình y như ông Thọ, lỡ bị hủy sắc đẹp thì làm sao? Vã lại, bộ não rất quan trọng, lỡ bị ngu luôn thì sao?"
"Em cũng có thông minh đâu." - Vương Quý Nhân che miệng ngáp.
Mã Tiểu Linh trợn mắt, bực mình nói: "Cô có ý gì?"
"Thì rõ ràng mà, nếu em thông minh, tại sao lại một mình đi tới nơi nguy hiểm đó."
"Chỗ nào nguy hiểm? Không phải tôi đã lành lặn trở về sao?" - Mã Tiểu Linh khó chịu nhìn Vương Quý Nhân.
"Ồn cái gì hả, có muốn khám hay không? Vào đi." - Trong phòng khám, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, không vui nhìn hai người. [Hai người này có bệnh à? Vừa sáng đến lấy số rồi đứng đó cãi nhau.]
"Khám, tất nhiên là khám. Xin lỗi, bác sĩ nhìn giúp xem vết thương này có nghiêm trọng không? Có tổn thương đến thần kinh không? Có cần chụp hình không?" - Mã Tiểu Linh vội vàng xà xuống ghế, cười híp mắt nhìn bác sĩ. Lật mặt như bánh tráng, làm Vương Quý Nhân không nói nên lời.
"Chụp hình?" - Vương Quý Nhân hỏi.
"Là X-quang, nhìn xem xương có bị tổn thương hay không. Ai da, nói cô cũng không biết. Đừng nhiều chuyện, để bác sĩ khám."
Xem xương? Vương Quý Nhân ngạc nhiên nhìn cục u trên trán Mã Tiểu Linh, ánh mắt lóe nhẹ màu đỏ. [Không phải xương vẫn tốt sao? Chỉ là vết thương ngoài da, hôm qua mình còn dùng linh lực, chút xíu như vậy hai ngày là ổn rồi.]
Bác sĩ đánh giá Mã Tiểu Linh, thấy thái độ nàng có vẻ cung kính, lúc này mới âm thầm gật đầu. Đeo găng tay cao sau, ấn ấn vết thương của Mã Tiểu Linh hỏi: "Đập lúc nào?"
"Tối hôm qua."
"Nơi này đau không?" - Bác sĩ nhẹ nhàng ấn vết thương.
"Đau."
"Vết thương đã kết vảy, cũng không cần làm gì, cũng không cần khâu lại. Cô lành lại rất tốt, tôi cho cô thuốc kháng sinh với bình xịt. Thuốc uống, xịt ngoài, hai ngày nữa là ổn thôi."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Ừm, đây, xuống lầu một đóng phí nhận thuốc."
"Được, cảm ơn bác sĩ." - Mã Tiểu Linh cầm toa thuốc, kéo Vương Quý Nhân xuống lầu.
Vương Quý Nhân tò mò nhìn toa thuốc, trên đó viết cái gì nàng không hiểu. Nhưng nàng biết là, 436 tệ. Chờ khi thuốc đến tay, Vương Quý Nhân nhướng mày. [Đây là thứ gì? Một cái bình xịt nhỏ xíu mà mất 400 tệ? Còn có mấy viên thuốc màu trắng, thứ này có thể uống sao?]
Nhìn Mã Tiểu Linh cẩn thận lấy gương trang điểm, nhìn vết thương, rồi xịt thuốc, mặt Vương Quý Nhân đen thui. [Thứ này dùng tốt hơn linh lực của mình sao? Vì không muốn hù Mã Tiểu Linh, chứ mình búng tay một cái, cục u liền mất thôi.]
[Mình làm cả tháng chỉ được 6000 tệ, dựa vào cái gì tên gọi là bác sĩ đó chỉ ấn ấn vết thương đã lấy 500 tệ? Tính xem một tháng 30 ngày, một ngày mình chưa tới 200 tệ, bác sĩ cứ khám tào lao như vậy, cũng chả thèm trị cái gì. Mình cực khổ hai ngày nay, một xu cũng không có.]
[Tiền không phải là vấn đề, có cho phép hay không cũng không phải là vấn đề. Mình là Yêu Vương, có tiền cũng vô dụng, nhưng dựa vào cái gì mà tên bác sĩ nhìn chướng mắt kia được Mã Tiểu Linh xem là thần tiên? Hắn không làm được gì, còn mình là Yêu Vương uy phong lại chỉ có thể đứng một bên, không có quyền lợi gì cả.]
Vương Quý Nhân xoắn xuýt trong lòng, nhưng nàng không phát hiện. Nàng theo Mã Tiểu Linh đã nửa năm, một tháng lương đều chưa từng cầm được. Đồ thì đều do Mã Tiểu Linh đặt mua, còn không thì chạy tới chạy lui với Mã Tiểu Linh mà thôi.
"Chị đói." - Vương Quý Nhân chuyển động ánh mắt, chờ đợi nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cười nhẹ, cầm di động, 30 triệu đã được chuyển vào thẻ, làm tâm tình nàng tốt lên. Vốn nàng chỉ muốn 1000 vạn, ai dè lại có thêm 90 triệu. Ừm, số tiền này phải xài tốt, ngàn vạn lần không thể lãng phí. Mình còn phải tranh thủ đi đến núi Nga Mi, lần này có nhiều tiền, chắc có thể vào khu chợ. Mong là có bảo bối gì tốt.
"Đi, chị đây dẫn cô đi ăn." - Mã Tiểu Linh cất điện thoại, đi thẳng ra cửa.
Vương Quý Nhân ngẩn người, nhếch miệng, đôi mắt híp dài cực kỳ giống hồ ly. [Chị sao? Lại dám đùa với mình, mình lớn hơn cô nhóc mấy ngàn tuổi. Chà, xem ra có chút ý nghĩa.]
Mã Tiểu Linh khí phách đưa Vương Quý Nhân trở về nhà hàng ở khách sạn ăn sáng. Vương Quý Nhân không thèm nhìn tên đồ ăn, chỉ xem món nào giá cao thì gọi. Gọi chừng 10 món, vẫn thấy Mã Tiểu Linh híp mắt cười tươi như hoa. [Ồ! Gọi nhiều vậy cũng không giận sao?]
Vương Quý Nhân thấy như vậy vẫn không thể chọc giận Mã Tiểu Linh, cảm thấy có chút vô vị. Nàng vẫn là thích một Mã Tiểu Linh đụng chút là xù lông, như vậy chọc mới vui. Hôm nay Mã Tiểu Linh cứ như trong đầu đứt sợi thần kinh nào đó, cứ ngồi cười khúc khích, chán chết.
Ăn xong bữa sáng, Vương Quý Nhân vừa định cùng Mã Tiểu Linh lên lầu. Đột nhiên nhếch miệng cười, không thèm bước tiếp tiếp. Bấm cửa thang máy, rồi quay đầu nói với Mã Tiểu Linh: "Chị muốn đi wc, em lên trước đi, chút nữa chị lên."
"Không sao chứ?" - Mã Tiểu Linh hơi lo lắng nhìn Vương Quý Nhân.
"Không sao, chút nữa chị lên."
"Vậy cô chú ý một chút." - Mã Tiểu Linh đóng cửa thang máy, trong lòng đang tính chút nữa làm sao thu xếp đồ đạc. Vài giây sau, nàng cảm giác cẳng chân hơi ngứa, theo bản năng cúi đầu nhìn. Thì thấy một bàn tay đang tóm chặt cẳng chân, cái đầu thì từ dưới sàn chui lên.
Mã Tiểu Linh hét lên, vội vã nhấc chân đạp xuống cái đầu đó. Hôm nay nàng mặc váy ngắn, nói cái gì cũng không thể để con ma này nhìn thấy.
Chờ đến lúc thang máy mở cửa, Mã Tiểu Linh vội vàng nhảy ra ngoài, chạy thẳng về phòng tổng thống của mình. [Chờ đó, để chị đây cầm gậy Phục Ma, xem ngươi có hồn bay phách tán không thì biết.]
Mã Tiểu Linh chạy tới cửa phòng, dùng tấm thẻ quẹt cửa. Sau vài giây, phía sau truyền đến giọng nói đầy ủy khuất: "Này, cô chơi mà đánh người thế à? Đã nói là hai bên đàm phán, không chém sứ giả mà. Tôi đến để báo tin cho cô, còn cô lại liều mạng đạp muốn nát đầu của tôi. Làm người, làm thế đó à?"
Mã Tiểu Linh quay đầu, thấy một thằng bé gầy gò, nét mặt oan ức nhìn mình. Hai mắt nó ngấn nước, hai tay cứ vò mãi góc áo, làm cái áo có thêm nhiều nếp nhăn.
"Tiểu thư, cô cần giúp gì không ạ?" - Nhân viên phục vụ thấy Mã Tiểu Linh đang nhìn mình, vội vã đi tới, khiêm tốn cúi đầu hỏi.
"À....à, không cần. Không có gì." - Mã Tiểu Linh quẹt thẻ đi vào phòng, khi thằng bé cũng muốn vào, thì cánh cửa đóng sầm trước mặt. Sau một giây, thân hình nó từ từ ngã ra phía sau, nằm dài dưới đất. Thằng bé đứng lên, vò vò mũi, giọng nói không đổi, chỉ vào mặt Mã Tiểu Linh khiếu nại: "Cô....cô dám dùng cửa đập tôi, thái độ xấu xa. Hứ, tôi sẽ đi méc Tiểu Bạch, cô dám bắt nạt tôi."
"Phiền quá, đây là phòng của ta, nếu ngươi muốn khóc thì biến ra ngoài được không? Còn có, không có lệnh của ta, ngươi tốt nhất đừng tùy tiện đi vào. Nếu không, bùa trên tay ta không khách sáo." - Mã Tiểu Linh móc ra một lá bùa vàng, lạnh lùng nhìn thằng bé.
Thằng bé nhìn thấy lá bùa trong tay Mã Tiểu Linh liền sợ hãi, hét lên rồi biến mất. Mã Tiểu Linh nheo mắt, mắt kính thần quái đã bị bể, còn phải về đặt hàng lại với chú Cầu. Định là đi lên núi Nga Mi một chuyến, nhưng cũng sợ không thu được thứ gì. Định là sau khi từ trên núi về, sẽ nghé qua chú Cầu mua chút hàng. Được rồi, nó lại tự mò tới cửa.
Bình thường ma quỷ muốn bạn thấy, bạn sẽ có thể thấy nó. Nếu nó không muốn bạn thấy, thì bạn đành phải dùng những cách đặc biệt mới biết được nó đang hiện hữu. Mắt kính thần quái của Mã Tiểu Linh đã bị hư, nên chỉ có thể dùng la bàn định hướng ma quỷ. Nàng lấy Kim la bàn ra, thấy không có phản ứng, mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, con ma đó đi rồi.
Mã Tiểu Linh vừa ngồi xuống salong, còn chưa kịp thở, thì trong phòng đột nhiên có khói trắng bốc lên. Nàng chụp gậy Phục Ma, dán lá bùa vàng lên, rồi nhìn hiện tượng kỳ lạ trước mắt.