Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 33: Dò Xét Nhà Tổ ( 6 )




Đồng tử của Mã Tiểu Linh co lại, nhìn chằm chằm vào bé gái, không dám thở mạnh. Nàng có thể nhìn thấy, căn nhà này có tác dụng ràng buộc đứa bé này. Nếu nhà tổ thật sự có thể khắc chế yêu ma quỷ quái, vậy tại sao lại làm ra chuyện đẫm mùi máu như vậy?

Mã Tiểu Linh móc ra một lá bùa đỏ, dán vào gậy Phục Ma. [Căn nhà tổ này mình có tý kiêng dè, nhưng mình phải cứu cô bé đó ra. Có phải là mình không biết tự lượng sức?]

Bé gái thấy Mã Tiểu Linh không nhúc nhích, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lại nhếch miệng cười. Nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Chị gái, đến đây. Chỉ cần chị đi vào, chúng em đều có thể giải thoát rồi."

"Chúng em? Trừ nhóc ra còn có ai?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày. Lời của bé gái làm nàng tâm thần bấn loạn, nếu như Trịnh tiên sinh nói là thật, vậy linh hồn ở đây ít nhất cũng vài trăm con. Lỡ để chúng nó thoát ra hết, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Chị gái, chị nhanh lên đi. Nếu không vào, sẽ trễ đó." - Nét mặt bé gái đột nhiên lo lắng, giọng nói có chút sắc bén chói tai.

Nhà tổ vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người hơn, rồi từ từ ngưng tụ lại. Chỉ vừa thở hai cái, thì trong nhà đã chen chúc cả đống người, toàn bộ đều không có chân, bay lắc lư trong không khí. Toàn bộ ngôi nhà đều bị nhét kín, ngay cả trong những kẻ hở, gió thổi không lọt.

Mã Tiểu Linh thấy cổ họng khát khô, nuốt nước miếng cũng thấy căng thẳng. Nhiều như vậy, lỡ phá tan sự trói buộc của nhà tổ, thì nàng cả xương cũng không còn. Tuy rằng đều là bé gái, nhưng chết oan cũng là chết oan, hơn nữa khi chết còn bị hành hạ một phen, sợ đến mức ai cũng oán khí không ít. Cách duy nhất có thể làm giảm oán khí của họ, chính là máu tươi.

[Đừng hỏi tại sao bọn họ không trả thù người khởi xướng, mà lại trả thù người không liên quan. Bởi vì, họ không thể trả thù được, vì thế trong lòng bóp méo. Thế nhưng, mối hận này không thể tiêu tan, chỉ cần người có năng lực kém, sẽ bị bắt. Nếu mình đi qua, một khi bọn họ biết rõ năng lực của mình, thì đừng hòng thoát được.]

[Dù sao, hiện tại mình vẫn chưa tìm hiểu rõ. Cái nhà tổ này thật là một chỗ không bình thường.]

Gió lại thổi nhẹ tới, cuốn theo vài sợi tóc của Mã Tiểu Linh chạm vào cổ nàng, làm nàng thấy hơi ngứa. Mã Tiểu Linh vừa định đưa tay gạt đi, thì đột nhiên thấy lạ.

[Khu rừng to lớn này, không hề có tiếng động do động vật phát ra, ngay cả gió nhẹ cũng không thể làm những chiếc lá vang lên tiếng xào sạt. Vậy cơn gió lúc nãy là sao? Chẳng lẽ...........]

Mã Tiểu Linh cảm thấy tuyến thượng thận tăng theo lũy thừa, lập tức nhảy lên, xoay người. Gậy Phục Ma trong tay không hề do dự, đập về phía sau.

Gậy Phục Ma quất tới, nhưng không có gì cả, Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy lạnh cả người. [Mình rõ ràng cảm nhận được, tại sao? Chẳng lẽ bị ảo giác?]

[Không được, Mã Tiểu Linh, ngươi phải cảnh giác. Phải lên sử dụng gấp 12 lần trang thái tinh thần, nếu tối nay không làm xong chuyện này, thì làm sao đối mặc với thế giới. Coi như là ảo giác, cũng không thể thả lỏng.]

Mã Tiểu Linh nheo mắt lại, từ thùng dụng cụ lấy ra thổ la bàn, không chút do dự dán lá bùa đỏ lên. Kiếm chỉ vẽ vào không khí một chữ XÁ lớn, rồi khẽ nói: "Long Thần nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp, đại địa hóa lá chắn, hộ ta toàn thân. NHANH!"

Lá bùa đỏ dán lên thổ la bàn hiện ra một ánh sáng vàng nhạt, bao quanh Mã Tiểu Linh.

Vương Quý Nhân đang ẩn thân trên trời, nhìn thấy Mã Tiểu Linh nhanh nhẹnh phản ứng, liền cười. [Cô nhóc, lúc cho đánh mình không phải mạnh như rồng như hổ sao? Mình chỉ lén lút thổi vào cổ em ấy một cái, thì đã sợ đến vậy.]

"Nhanh lên nào!" - Bộ mặt giả dối của quỷ hồn trong nhà tổ lộ ra vẻ lo lắng, cả đám đều bất an kỳ lạ, như muốn nhào ra khỏi nhà tổ. Giống như, trong nhà có thú dữ.

Mã Tiểu Linh nhìn vào trong nhà, cả đám quỷ không ngừng chạy ra cửa, rồi bị màn ánh sáng nhà tổ cản trở. Chỉ có thể không giảy dụa, sắc mặt đau đớn không thể tả.

[Không đúng, không đúng. Hơn 200 năm, chẳng lẽ nơi này chỉ có bé gái chết thôi sao? Tại sao trong phòng toàn là bé gái? Hơn nữa, toàn là con nít 15 tuổi trở xuống. Không đúng, không đúng.]

[Không phải cũng có đạo sĩ chết ở đây sao? Tại sao chỉ có hồn ma của bé gái, đạo sĩ đâu? Hồn ma của người trưởng thành đâu?]

Mã Tiểu Linh gấp gáp tìm bóng người của Tiểu Vũ, nàng hi vọng có thể từ cô bé biết thêm một ít chuyện. Nhưng trong đám quỷ hồn lít nha lít nhít bên trong, làm thế nào cũng không tìm được bộ đồ vàng nhạt quen thuộc.

Tiếng gió u u vang lên, Mã Tiểu Linh không có cảm giác gió lướt qua mặt. Bởi vì, gió này từ bên trong nhà tổ nổi lên.

"A." - Một tiếng thét thê lương từ trong nhà tổ vọng ra. Mã Tiểu linh vội vã nhìn vào, chỉ thấy linh hồn của mợt cô bé bị tiêu diệt. Linh hồn của cô bé tan thành từng điểm sáng, tung bay trong nhà tổ, điểm sáng như những chú đom đóm, nhìn xinh đẹp lạ thường. Nó bám vào những linh hồn khác, rồi phát ra ánh sáng chói mắt.

Nó xinh đẹp như những chú đom đóm, nhưng cũng kinh khủng như chất độc. Những bé gái khác cũng giống vậy, từng đứa từng đứa bị tiêu diệt, từ chân đến cẳng chân, rồi lan lên người. Những đứa bé gái đều sợ đến thất kinh, trong chốc lát nhà tổ như một cái luyện ngục.

[Đây là........đây là...........]

Mã Tiểu Linh nhìn thảm cảnh trước mắt thật không đành lòng, sau một khắc lại đột nhiên nhớ đến một trận pháp. Trận pháp này nàng đã thấy trong một quyển cổ thư, chỉ cần thu được linh hồn của 99 đứa bé gái sinh ngày âm tháng âm, thì sẽ mở được cửa Địa Ngục.

Nếu muốn thu thập nhiều oán linh như vậy, cũng đủ biết những cô bé khi còn sống phải chịu đựng cực khổ không hề tầm thường. Mã Tiểu Linh nhớ đến đứa bé không đầu, cả người liền run lên. [Là ai, là ai tàn nhẫn và vô nhân đạo như vậy? Có thể ra tay tàn độc với một đứa bé?]

[Không được, nếu quả thật là mở cửa Địa Ngục, mình nhất định phải ngăn cản. Bằng không, để những ác quỷ trong Địa Ngục thoát ra, thì cái nhân gian này sẽ biến thành luyện ngục.]

Mã Tiểu Linh không nói hai lời, móc ra phù trận chú Cầu đưa, mở ra. Trong phù trận có 24 lá cờ nhỏ màu vàng, trên mặt từng lá cờ đều khắc lít nha lít nhít bùa chú. Mã Tiểu Linh mắt sáng ngời, mở thùng đạo cụ lấy kim la bàn, đặt phù trận trước cửa nhà tổ, cách ba bước chân. Sau đó, đặt kim la bàn ở giữa phù trận.

Tiếp theo, phân 24 lá cờ ra làm hai, cắm xung quanh bên ngoài nhà tổ. Lá bùa cúi cùng vừa cắm xuống đất, thì kim la bàn phát sáng, sau đó 24 lá cờ nhỏ cũng phát ra tia sáng nhỏ. Những tia sáng dựng thẳng lên chân trời, ánh sáng nhỏ cùng ánh sáng lớn liên kết lại với nhau, như một cái dù đi mưa.

25 luồng ánh sáng liên kết lại với nhau, 24 luồng ánh sáng từ lá cờ nhỏ bao trùm toàn bộ nhà tổ, như đám dây leo. Nhìn từ xa, nhà tổ giống như bị bọc trong nữa cái vòng tròn ánh sáng.

Làm xong mọi thứ, Mã Tiểu Linh tranh thủ nhìn một chút nhà tổ. Phát hiện linh hồn bên trong nhà tổ đã giảm gần một nửa, nếu tiếp tục như vậy, nhà tổ sẽ bị phá tan. Lúc đó, rất nhiều linh hồn sẽ từ Địa Ngục trào ra, thì đúng là sinh linh đồ thán.

Nét mặt Mã Tiểu Linh trầm xuống, xem ra không có cách, chỉ có thể liều một phen thôi. Ánh mắt Mã Tiểu Linh kiên quyết, lấy ra ba lá bùa vàng đặt xuống đất, tay phải làm kiếm chỉ, xoay cổ tay một cái, chỉ vào ba lá bùa khẽ quát: "Mã gia đệ tử lấy bùa làm nhang, mở ra tế đàn. KHỞI!"

Ba lá bùa vàng vốn đang mềm oặt nằm dưới đất, theo tiếng hô KHỞI của Mã Tiểu Linh, nó liền đứng thẳng.

Tà phong bên trong nhà tổ dường như nhìn ra ý đồ của Mã Tiểu Linh, bắt đầu nuốt lấy linh hồn nhanh hơn, càng lúc càng nhiều linh hồn bị tan biến. Cơn gió nhẹ từ từ tụ thành nửa cánh tay người lớn, lắc lư trong nhà tổ. Khi những linh hồn tiếp xúc với cơn gió, thì bị nó nuốt chửng. Ngọn gió càng lúc càng to ra.

Sắc mặt Mã Tiểu Linh biến đổi, vỗi vã lấy ra bảy lá bùa đỏ còn lại, xếp thành Bắc Đẩu Thất Tinh trận, nàng thì ngồi vào giữa mắt trận. Tập trung tinh thần, lẩm bẩm thần chú Tĩnh Tâm.

Chờ khi tinh thần bình tĩnh lại, Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng ném lên không trung. Không chờ lá bùa rơi xuống mặt đất, Mã Tiểu Linh lại lấy ra một lá bùa vàng khác, nét mặt nghiêm túc, sử dụng kiếm chỉ kẹp lấy lá bùa, nhắm mắt nói: "Thần thủ tuân hắc đạo minh minh siêu chí, linh ám minh kỳ sóc vọng dương đức hối âm tinh, cao trấn hoàng phan khuyết mao tập, diệu sương linh diêm la chân quân, cho ta mượn thần lực." - Lời vừa nói ra, Mã Tiểu Linh xoay cổ tay một cái, đem lá bùa vàng kề sát giữa trán của mình.

Những lá bùa vàng đang bay xuống đột nhiên bốc cháy, ba lá bùa thay thế nhang phía trước đột nhiên xuất hiện một ngôi sao đã tắt, mở ra một hố đen.

Mà Mã Tiểu Linh linh hồn xuất khiếu, mặt lạnh nhìn cơ thể của mình, lại đưa tay lấy ra vài lá bùa vàng, nhìn vào tế đàn phía trước.

Vừa tiếp xúc ngôi sao đã tắt, một luồng sức mạnh khổng lồ hút linh hồn Mã Tiểu Linh vào hố đen.

Vương Quý Nhân biến sắc, định theo đến. Nhìn lại cơ thể Mã Tiểu Linh, rồi nhìn vào cảnh tưởng quỷ dị trong nhà tổ, kiềm chế kích động. Thứ nhất, thân phận của nàng sẽ hấp thu ánh sáng. Thứ hai, nàng sẽ bảo vệ cơ thể của Mã Tiểu Linh được an toàn. Nếu ba ngày sau Mã Tiểu Linh không ra, thì nàng sẽ đi đến Diêm Vương điện đòi người cũng không muộn.