Mã Tiểu Linh lăn khỏi chỗ đó, chật vật đứng dậy, không quan tâm đất cát trên người. Nàng cầm lá bùa vàng, dán xuống đất, hét: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Nhân hợp nhất, Thiên Cương chi khí, PHÁ!"
Con đường xi măng đang lành lặn, tự nhiên nứt ra, lan xung quanh, nương theo tiếng gió vù vù, trong nháy mắt đã đến dưới chân Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vừa định tránh đi, thì nghĩ lại, đặt chân vào chỗ cũ. [Từ khi nào, mình đã rơi vào ảo cảnh của Tê Cừ? Hơn nữa ảo cảnh rất thật, mình không hề phát hiện.]
[Nói không chừng, lúc vừa Tê Cừ phá hỏng xe của mình, thì đã rơi vào ảo cảnh. Nếu không phải lúc nãy lăn tránh, dưới mặt đất có cảm giác cát đá lồi lõm, chứ không phải như đường nhựa, thì chắc mình đã không phát hiện ra ảo cảnh.]
[Nhưng lá bùa của mình đã phá bỏ ảo cảnh, tại sao lại giống như rơi vào nơi luyện ngục vậy?]
Vết nứt màu đen lan dài ra trăm dặm, Mã Tiểu Linh cảm thấy trước mắt như luyện ngục. Nơi này cho nàng có cảm giác đau thương và tuyệt vọng, giống như linh hồn bị trói buộc trong màn đen u ám, không thể thoát được.
Gió lạnh thổi khắp nơi, trong gió mùi máu nồng nặc, lại thêm cát và đá bị gió cuốn bay. Một viên đá to sượt qua đùi Mã Tiểu Linh, làm nó ửng đỏ.
Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn đùi mình, trong lòng hậm hực, làm sao cũng không che được. Nàng giơ gậy Phục Ma, đánh vào trong gió.
Kỳ lạ là, ngọn gió này giống như có sự sống, bị gậy Phục Ma đánh trúng, nó phát ra tiếng rêи ɾỉ, cuốn lấy cát đá bỏ chạy.
Lá bùa cam trên gậy Phục Ma lại nhạt dần, nhưng vẫn có thể sử dụng lần nữa.
Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy xung quanh có rất nhiều âm thanh gào thét, làm ù cả tai nàng. Nàng càng thấy bực mình, thì càng gay go.
Hận không thể hủy diệt những thứ trước mắt.
Mã Tiểu Linh siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác đau từ lòng bàn tay làm nàng tỉnh táo một chút. Cũng may thùng đạo cụ vẫn ở bên người, lấy ra hai viên đạn gỗ Mộc nhét vào tai, tạm thời làm nút bịt tai vậy.
Thế giới thật yên tĩnh, Mã Tiểu Linh cũng thở phào nhẹ nhõm. Không nghe những tiếng kêu gào chói tai kia, tâm trạng cũng ổn định hơn.
Không đợi Mã Tiểu Linh hưởng thụ xong thế giới yên bình, thì một sóng âm màu đen phóng đến nhưng không làm Mã Tiểu Linh bị thương. Trong từng góc tối, linh thể từ từ hiện ra.
Chỉ chốc lát, vô số linh thể tràn ngập trời đất, phân tán trong mỗi ngóc ngách, che cả ánh trăng. Những linh thể này đều xám đen, nói đúng hơn là đã biến thành màu đen, cũng giống như không gian của luyện ngục. Nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được.
Mã Tiểu Linh thấy da đầu tê rần, nhiều linh thể như vậy, dọn bao giờ mới xong. Lần trước chính nàng còn nói, nhiều kiến có thể cắn chết voi. Nếu đánh lẻ, những linh thể này chưa chắc là đối thủ của nàng, ngoại trừ màu đen thui có chút bực mình. Thế nhưng, bây giờ là cả trời linh thể, nàng cũng không có ba đầu sáu tay.
Mã Tiểu Linh thấy máu toàn thân như ngưng đọng, nhìn cả đám linh thể chi chít kia, mặt cũng tái xanh rồi. Linh thể và Mã Tiểu Linh nhìn nhau rất lâu, nàng có thể cảm nhận được cả trăm con mắt đang nhìn mình, đáng tiếc sau lưng nàng không có mắt. Cái loại cảm giác không an toàn này, thật sự không thích chút nào.
Dòng máu chảy trong người Mã Tiểu Linh làm bọn linh thể cảm thấy hưng phấn, nhưng cũng có chút sợ hãi. Máu của người tu đạo là chất bổ nhất trong mọi thứ, thế nhưng họ có sự uy nghiêm vô hình, làm bọn chúng cảm thấy sợ hãi.
Vài con linh thể vọt đến chỗ Mã Tiểu Linh thăm dò, đám còn lại cũng đang nóng lòng muốn thử. Mã Tiểu Linh lạnh cả người, trực tiếp móc ra lá bùa đỏ, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngón trỏ đưa về phía linh thể, bắt đầu niệm khẩu quyết: "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền, TRỪ TÀ!"
Chín chữ khẩu quyết vừa dứt, cơ thể Mã Tiểu Linh phát ra một ánh sáng chói mắt, một con Thần Long màu vàng óng ánh từ trong người Mã Tiểu Linh bay ra. Con rồng ngẩng cao đầu, mang theo ánh mắt xem thường mọi thứ xung quanh.
Sức ép từ Thần Long làm linh thể run rẩy. Cả không gian tràn ngập linh thể, bây giờ chúng đang quỳ mọt trên đất, một lớp rồi một lớp. Thần Long phát ra tiếng gầm, ánh mắt quét xuống đám linh thể đang quỳ dưới đất.
Linh thể bị Thần Long nhìn trúng, liền bị nổ tung. Sau tiếng nổ, vô số linh khí dồn dập xuyên qua vảy rồng vàng óng, chui vào cơ thể Thần Long.
Ăn quá nhiều linh khí, Thần Long cảm thấy kinh mạch trong người đang tung tăng vui sướng. Thần Long lại thở dài một hơi, nhìn đám linh thể còn lại.
Linh thể bị Thần Long áp chế, không có chỗ trốn, cũng không dám chạy, chỉ trơ mắt nhìn bản thân trở thành thức ăn của Thần Long. Cả trời linh thể, trong nháy mắt chỉ còn sót lại vài con. Có điều, xa xa lại xuất hiện thêm nhiều linh thể trong suốt, những linh thể này vừa sinh ra. Chúng còn không đủ Thần Long nhét kẻ răng.
Mã Tiểu Linh thấy nguy cơ đã bị đẩy lùi, nói: "Chú Long, giúp cháu phá tan ảo cảnh này đi."
Thần Long liếc mắt nhìn tụi linh thể thưa thớt ở xa, khinh thường thở một hơi, râu rồng được gió thổi lắc lư. Thần Long quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Đây không phải là ảo cảnh, đây thật sự là Luyện Ngục Đen. Những linh thể này, được tạo thành từ những suy nghĩ tiêu cực của con người. Khi nào con người còn có bóng đen trong tâm hồn, thì Luyện Ngục Đen sẽ không bao giờ biến mất."
Mã Tiểu Linh tưởng rằng Tê Cừ chỉ có bản lĩnh hóa ảo cảnh Luyện Ngục Đen, ai ngờ là nó có thật. Nghiến răng nói: "Chú Long, chú còn có thể cầm cự bao lâu nữa? Có thể tìm được bản thể của Tê Cừ không?"
"Tê Cừ?" - Thần Long hét lớn, như tiếng chuông đồng hồ vang vọng bốn phía, ánh mắt phát sáng. Tưởng đám linh thể này đã là bữa tiệc lớn, ai ngờ chỉ là món khai vị mà thôi. Gặp Thượng Cổ Thần Thú, nếu có thể nuốt nó, nhất định công lực sẽ tăng gấp mấy lần. Có khi, còn có thể ngưng tụ được Long thể.
Thần Long biết thời gian của mình không nhiều, cơ thể Mã Tiểu Linh cũng không thể chống đỡ lâu hơn nữa. Bất quá thực lực của ông đã tăng, Mã Tiểu Linh còn dùng bùa đỏ để gọi, sức mạnh tỏa khắp toàn thân. Thần Long cảm thấy mỗi tế bào đều toát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, không chờ Mã Tiểu Linh dặn dò, Thần Long lập tức bay thẳng đến nơi Tê Cừ ẩn thân.
Tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến, Mã Tiểu Linh có chút giật mình. Không ngờ Tê Cừ lại trốn trong Luyện Ngục Đen, cũng may đây là Luyện Ngục Đen, nếu ở ngoài hiện thực, chắc đất nước nhỏ bé này đã bị nhấn chìm rồi.
Mã Tiểu Linh không dám đến quá gần, chỉ có thể nhìn thấy Thần Long từ giữa trời lao xuống, trên người cũng xuất hiện rất nhiều vết thương. Cũng may Thần Long chỉ là hư ảnh, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ hồi phục.
Thần Long đột nhiên ngẩng đầu gầm lên, Luyện Ngục Đen rung chuyển. Một ngọn núi bị tiếng gầm tấn công, hóa thành bột phấn, bay phất phơ trong không khí.
Một ngọn núi to lớn, trong nháy mắt biến mất không còn chút dấu vết. Thần Long vẫn chưa cam lòng, vung móng vuốt, làm Tê Cừ bị thương rất sâu. Sau đó, mệt mỏi bay về phía Mã Tiểu Linh, rồi chui vào trong cơ thể nàng.
"Tiểu Linh, sức mạnh của ta vẫn chưa đủ, bất quá ta cũng làm nó bị thương nặng. Cháu với nó đánh nhau một trận, bào mòn sức lực của nó, sau đó tiếp tục gọi ta ra. Chờ khi ta nuốt được nó, thì sau này có đụng phải mấy thứ thần thú như vậy cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Mã Tiểu Linh hơi xấu hổ gật đầu. Sức mạnh của Thần Long cũng chính là của nàng, nàng mạnh mẽ thì Thần Long mới mạnh mẽ. Linh thể được Thần Long hấp thụ, một phần sẽ đưa vào cơ thể nàng, trở thành chất dinh dưỡng, đồng thời tăng cường pháp lực của nàng.
Tư chất của nàng, trong dòng tộc Mã thị cũng xem như là bình thường, vậy thì sao? Chỉ cần không nhục chí, từ từ sẽ trưởng thành và mạnh mẽ hơn, sớm muộn gì cũng được như mong muốn của bà cô và Long Thần.
Thần Long vừa biến mất, Mã Tiểu Linh liền nghe thấy tiếng gào thét tức giận của Tê Cừ. Tiếng gầm này làm Mã Tiểu linh sởn tóc gáy, bởi vì giọng nó cứ như con nít vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi, thân bò, mặt người, đầu có một cái sừng lại có giọng nói của một đứa bé.
Tê Cừ rất tức giận, nếu không phải kiêng kỵ phía sau Mã Tiểu Linh có Vương Quý Nhân, thì nó cũng không lấy Luyện Ngục Đen ra. Kết quả, linh thể bị Long Thần ăn hết chưa nói, ngay cả bản thân cũng bị Long Thần làm trọng thương. Vốn định báo thù, ai dè Long Thần biến mất, đúng là làm nó tức chết mà!
Tê Cừ gào thét: "Hừ, con rồng chết tiệt kia. Ngươi nhất định ở cùng con Huyền Vũ ngốc kia quá lâu, cũng biến thành con rùa đen rút đầu rồi. Ngươi là con Long Thần nhát gan, đổi tên thành Long Thần rụt đầu đi."
Tê Cừ nổi giận gầm thét, cái sừng bạc lại tăng tốc lao thẳng vào Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh lập tức móc ra Thổ la bàn, dán lá bùa cam lên, rồi nhét vào bên hông. Nhanh nhẹn móc súng ngà voi ra, bắn về phía Tê Cừ. Có lẽ Tê Cừ xem thường Mã Tiểu Linh, trong mắt nó con người chỉ là thứ yếu đuối, chỉ cần chà ngón út cũng có thể bóp chết. Xin lỗi, nó không có ngón út, xin đính chính lại, chỉ cần dẫm móng cũng đủ đạp chết.
Đến khi đạn gỗ Mộc bắn về phía nó, Tê Cừ cũng không thèm né, chỉ với hai thứ ám khi nhỏ nhoi này có thể đụng đến nó sao? Hừ, con người ngu ngốc, thật sự nghĩ nó phòng thủ yếu sao? Tê Cừ để mặt hai viên đạn gỗ Đào bắn vào cơ thể nó.