Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 152: Luân Hồi (4)




Vương Quý Nhân không dám xuất hiện trước mắt Lý Phỉ nữa, ngay cả ẩn thân cũng sợ bị phát hiện. Chỉ lén lút từ rất xa, dùng thức thần dõi theo.

Vương Quý Nhân thấy Lý Phỉ xin nghỉ việc, bình tĩnh chào tạm biệt người thân, rồi bước trên con đường du lịch. Thấy Lý Phỉ trèo non lội suối, đôi khi thấy cảnh đẹp liền vui vẻ ra mặt. Thấy Lý Phỉ 1 mình vào trong núi, đêm thì ngủ dưới đất. Thấy Lý Phỉ gặp miếu đền liền rất cung kính, ba quỳ chín lạy nhưng vẫn không hề vui.

Vương Quý Nhân cứ vậy theo Lý Phỉ đi khắp thế giới, bất kể là sa mạc đầy cát vàng, hay thành phố bốn mùa đầy sức sống. Bất kể là thị trấn màu mỡ hay thôn xóm khô cằn, cứ như vậy từng bước mà đi. Càng lúc càng xa, ngày trở về nhà cũng càng gần. Đi đến mức, tóc mai cũng đã điểm những sợi bạc, ngay cả sống lưng cũng lọm khọm, bước chân chậm dần.

Cuối cùng, khi Lý Phỉ về đến nhà, thì người thân ai cũng già. Tiễn họ đoạn cuối cuộc đời, nàng phát hiện, chẳng có ai đưa tiễn mình. Muốn nhìn lại thế giới này lần cuối, nhưng lại nhìn thấy vành mắt đỏ của Vương Quý Nhân. Thật rõ ràng, cứ như là mỗi ngày đều thấy vậy.

Dung mạo vẫn như lần đầu gặp gỡ, chỉ có nàng là già đi. Muốn đưa tay sờ mặt mình, để xem có phải nàng đang trong mộng cảnh. Khi đưa tay, cảm giác được từng nếp nhăn trên da, những vết bớt của người già thật chói mắt. Đột nhiên thu tay về, nhắm hai mắt, coi như là hồi quang phản chiếu, nàng cũng không muốn dùng cách này để gặp chị ấy.

Vương Quý Nhân cũng không nói lời nào, cứ lặng lẳng nhìn Lý Phỉ hóa thành từng đóm sáng rồi biến mất. Sau đó khung cảnh từ từ trở nên mơ hồ, rồi từ từ rõ ràng. Nhị Nha tuyệt vọng, Tô Dĩnh đoạn tình, Lý Phỉ lạnh lùng, làm nàng không biết phải làm thế nào cho đúng, cũng không biết nên làm gì.

Nàng rất sợ, rất sợ kiếp này em ấy vẫn lấy sự lạnh lùng hoặc tự kết thúc bản thân. Vương Quý Nhân chua xót xoa xoa mắt, ấn đường lại bắt đầu nóng lên. Lần này tìm không hề dễ dàng, chờ đến khi Vương Quý Nhân đến nơi, thì phát hiện bản thân lại đi 1 chuyến vô ích.

Liên tục mấy lần, làm Vương Quý Nhân cảm thấy không đúng. Sao tìm cách nào cũng không tìm thấy Mã Tiểu Linh? Cứ đi từ nơi này đến nơi kia, nơi khác đến nơi nọ, đi dạo mấy vòng lớn mới tìm được Mã Tiểu Linh.

Kiếp này vẫn là thời hiện đại, Mã Tiểu Linh tên là Điền Đông, con gái của một đại ca mafia. Có điều, lúc này tình hình cũng không mấy ổn. Lão đại hắc bang bị cấp dưới làm phản, bị truy sát. Điền Đông được một thuộc hạ trung thành của ông, cứu lão đại và ôm nàng trốn thoát, chỉ là những sát thủ vẫn không hề buông tha.

Trước đây người truy sát không nhiều, nhưng càng lúc càng đông. Nhiều đến mức, lúc đầu chỉ chừng 9 10 người, sau này tăng lên 200 người. Người đàn ông ôm Điền Đông chạy trốn hiểu rõ, nhất định là đại ca của hắn đã bị chết, nếu không tại sao lại cần nhiều người đối phó con gái của đại ca như vậy?

Lại một lần nữa rơi vào vòng vây, họng súng đen ngòm nhắm thẳng ngay Điền Đông, người đàn ông lộ nét mặt tuyệt vọng. Hắn không còn mặt mũi đi gặp đại ca dưới suối vàng, bởi vì vừa bị súng chỉa vào suýt nữa tè ra quần.

Những viên đạn bắn tới, bị một màn sáng vô hình cản lại, bằng bằng - leng keng rơi xuống mặt đất. Những tên nổ súng sợ ngây ngời, ngay lập tức Vương Quý Nhân xuất hiện bên cạnh Điền Đông. Nhìn thấy cả đám sát thủ, ánh mắt lạnh băng, vung tay cả đám truy sát Điền Đông, chừng trăm đứa đều biến thành tro.

Cũng may là trời tối, không ai đến bến tàu, nên không có người vô tội bị liên lụy. Có điều, người đang ôm Điền Đông thì sợ đến miệng không đóng lại được, ngây người nhìn Vương Quý Nhân. Cả đời hắn từng trải qua mưa bom bão đạn, cái gì cũng từng thấy qua, nhưng chuyện này.........Cái loại phất tay mà gϊếŧ cả đám người thì chưa hề thấy. Giơ tay nhéo hông, cảm giác đau làm hắn sực tỉnh. [Trời ơi, không lẽ cô gái này là người có siêu năng lực trong truyền thuyết à?]

Không chờ người đàn ông bình tĩnh, Vương Quý Nhân đã đưa tay đón lấy Điền Đông. Nàng chưa bao giờ ôm đứa bé nhỏ như vậy, nên rất cẩn thận. Được bọc trong tả lót, Điền Đông nhìn thấy Vương Quý Nhân liền cười, làm trái tim Vương Quý Nhân muốn tan chảy. Đưa tay muốn vuốt ve gò má tròn trĩnh của Điền Đông, ai ngờ ngón tay vừa đến gần, đã bị Điền Đông chụp lấy cho vào miệng. Vương Quý Nhân sững sờ, cuống quít lấy ngón tay trong miệng Điền Đông ra, có chút hờn dỗi. [Còn nhỏ mà đã biết trêu chọc người ta à?]

Điền Đông khóc lên, Vương Quý Nhân sững sờ nhìn Điền Đông khóc thảm thiết. Không biết làm thế nào, thì người đàn ông bên cạnh vội vã lấy một núʍ ѵú cao su từ trong balo ra, nhét vào miệng Điền Đông, không gian liền yên tĩnh.

Vương Quý Nhân thu hồi lúng túng, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Chỉ một cái nhìn, làm tên đàn ông bặm trợn vội vã quỳ xuống chân Vương Quý Nhân, lắp bắp nói: "Nữ thần.......à không.......nữ hiệp, cám ơn ân cứu mạng. Tôi là Trương Dương đồng ý làm trâu làm ngựa cho nữ hiệp, cầu xin nữ hiệp có thể cứu lấy con của chị dâu."

Vương Quý Nhân yên tâm thoải mái đón nhận mấy cái dập đầu của Trương Dương, rồi nói: "Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

Trương Dương thấy Vương Quý Nhân có siêu năng lực, ngay cả súng cũng không sợ, phất tay có thể gϊếŧ cả trăm người, thì tự vệ không thành vấn đề. Chỉ là Điền Đông còn quá nhỏ, không thể tránh khỏi nguy cơ bị truy sát. Coi như được đưa lên vị trí đứng đầu, Điền Đông cũng không biết làm gì, yếu ớt như vậy sẽ khiến người ta xem thường. Không biết nữ hiệp này, đồng ý bảo vệ tiểu thư bao lâu.

Trương Dương dẫn Vương Quý Nhân đến biệt thư nhỏ của mình. Ngay cả việc dành lấy vị trí đứng đầu hắc bang Trương Dương cũng không dám tưởng tượng.

Có thể Vương Quý Nhân chính là phúc tinh, ít nhất sau khi cô ấy đến, không còn ai truy sát mình. Cho dù có 1 2 người theo dõi, chớp mắt liền bị Vương Quý Nhân dùng yêu hỏa thiêu thành tro.

Vương Quý Nhân chính thức học làm người giữ trẻ. Từ trước tới nay nàng chưa từng biết, nuôi một đứa bé mệt như vậy. Chỉ là khi về đêm, nhìn Điền Đông ngủ say, trong lòng có chút khó chịu.

Điền Đông từ từ lớn lên, càng dính lấy Vương Quý Nhân, thậm chí không muốn đi học luôn, chỉ cần ở cạnh Vương Quý Nhân là được. Mỗi lần đưa em ấy tới trường, thì em ấy liền khóc lóc ăn vạ um sùm, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.

Vương Quý Nhân cũng không ghét bỏ. Chỉ là một hôm, Điền Đông ngẩng đầu hỏi: "Quý Nhân là mẹ à?"

Một câu nói làm Vương Quý Nhân như sét đánh ngang tai, lần đầu cảm thấy bất lực. Không có phản ứng, nước mắt tự nhiên rơi.

"Mẹ" - Điền Đông sợ kéo kéo vạt áo Vương Quý Nhân.

Ánh mắt Vương Quý Nhân có chút bối rối, dùng sức kéo vạt áo trong tay Điền Đông về. Điền Đông không thể đứng vững, té lăn xuống đất. Chưa kịp tỏ ra oan ức, thì đã thấy Vương Quý Nhân đỏ mặt, quát: "Chị không phải mẹ em, không phải. Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"

Thấy Điền Đông sợ đến co người lại, nét mặt sợ hãi nhìn mình. Vương Quý Nhân liền nhận ra làm hơi quá, vội vã dỗ dành nói: "Xin lỗi, em còn nhỏ, em vẫn chưa nhận thức được chuyện gì. Em cái gì cũng chưa hiểu, sao chị có thể giận chó đánh mèo như vậy được."

Vương Quý Nhân muốn đưa tay ôm Điền Đông, nhưng Điền Đông bị Vương Quý Nhân hù nên đẩy tay Vương Quý Nhân ra, đứng dậy, bỏ chạy. Vương Quý Nhân nhìn bóng lưng nhỏ bé biến mất, chỉ cảm thấy mất hết niềm tin, tại sao lại như vậy?

Điền Đông bắt đầu trốn tránh Vương Quý Nhân, bắt đầu ngoan ngoãn đi học. Vương Quý Nhân muốn đi tìm Điền Đông, lại phát hiện Điền Đông vừa thấy nàng liền trốn mất, tình nguyện đi theo Trương Dương học võ, cũng không thèm ở cạnh nàng.

Vương Quý Nhân cũng không nói chuyện, tự nhốt bản thân trong phòng, cũng không cho ai vào. Nàng đang nghĩ, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao, dù nàng có cố gắng thế nào, đều bị đẩy ra xa?

Lần này là Điền Đông xuống nước trước. Thấy Vương Quý Nhân không ăn không uống 4 ngày rồi, Điền Đông lo lắng nên đem cơm đến, gõ cửa phòng Vương Quý Nhân. Đi vào mới thấy Vương Quý Nhân nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà, trong lòng không biết tại sao lại đau.

"Xin lỗi."

"Không sao, em ra ngoài đi, chị muốn yên tĩnh một chút."

"Quý Nhân, người đừng giận con, sau này con hứa sẽ ngoan. Con.....con....con không cần có mẹ."

Vương Quý Nhân đau lòng, nước mắt lại dâng lên, đưa tay kéo Điền Đông đến bên cạnh, cùng nằm xuống với mình. Mở miệng, giọng nói có chút khàn: "Điền Đông, chị sẽ kể chuyện cho em nghe nhé! Chuyện này chị để trong lòng lâu rồi. Có một khối Ngọc Thạch, bởi vì may mắn nên được khai linh trí, nên nó có thể tu luyện.............Ừm thì, Ngọc Thạch thành tinh thức tỉnh, nó gặp một người bắt yêu đang hôn mê,nó dùng hết bùa của thần tiên ban cho, đánh đuổi kẻ xấu. Cuối cùng, đưa người bắt yêu ra khỏi hầm mộ."

Với một đứa bé 8 tuổi mà nói, chuyện này có thể rất dài, nhưng Điền Đông lại cảm thấy rất thú vị. Thấy Vương Quý Nhân không định kể tiếp, liền hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó thế nào ạ? Người bắt yêu có tỉnh lại không?"

"Không có, người bắt yêu không muốn tỉnh lại."

"Tại sao vậy? Ngọc Thạch tinh không phải thích người bắt yêu sao? Người bắt yêu cũng thích Ngọc Thạch tinh, tại sao lại không muốn tỉnh lại?"

"Đúng vậy, tại sao vậy chứ? Điền Đông, chờ đến sinh nhật 18 tuổi, em có thể nói cho chị biết tại sao không?"

"Tại sao phải đến 18 tuổi?"

"Phải rồi, tại sao phải đợi đến 18 tuổi? Vậy sinh nhật hằng năm, em có thể nói cho chị biết tại sao không?"

Điền Đông nhìn Vương Quý Nhân không có chút sức sống, trong lòng không hiểu tại sao cứ có cảm giác như bị kim châm. Định hỏi đó chỉ là một câu chuyện, tại sao bắt nàng mỗi năm phải nói một lần? Nhưng chỉ cần Vương Quý Nhân vui, chỉ là vài câu nói, nghĩ tới đây Điền Đông không do dự, liền đồng ý.

"Vậy, Điền Đông nhớ chăm sóc thật tốt cho bản thân nhé. Chờ đến sinh nhật của em, chị sẽ về gặp em."

"Tại sao? Quý Nhân, người đừng đi có được không? Người còn đang giận con sao? Con xin lỗi mà, người đừng đi có được không. Oa oa, đừng đi, đừng bỏ lại con một mình. Con không cần người làm mẹ con nữa, người đừng đi mà."

Vương Quý Nhân mím môi, có chút không nỡ, nhưng không hề do dự. Nàng không muốn Điền Đông cảm thấy nàng là mẹ em ấy, không thể nào. Nếu Điền Đông 18 tuổi, ký ức thức tỉnh, thì làm sao đối mặt với nàng?

Vương Quý Nhân dứt khoát, Điền Đông ôm gối của Vương Quý Nhân khóc đến mê man. Nói với Trương Dương, Vương Quý Nhân đi rồi, không cần nàng nữa.

Trương Dương hoảng hốt, nhưng nhìn thấy một mặt dây chuyền Tỳ Bà nhỏ đeo trước ngực Điền Đông, liền không lo lắng nữa. Chỉ nói với Điền Đông, muốn tìm được Vương Quý Nhân, thì phải trở nên mạnh mẽ.

Điền Đông càng chịu khó hơn, ngoại trừ lên lớp, thời gian rãnh đều luyện quyền. Bởi vì Vương Quý Nhân, Điền Đông cũng hiểu chuyện, nên Trương Dương mới kể về cha mẹ của nàng.

Điền Đông chỉ siết thật chặt nấm tay, móng tay cắm vào da thịt, máu tí tách rơi xuống. Điền Đông chỉ là ôm bao cát, đấm điên cuồng để phát tiết.

Điền Đông chờ mong những vì sao, chờ mong mặt trăng. Rốt cuộc đã đợi được đến sinh nhật 8 tuổi. Ăn xong bánh kem, Vương Quý Nhân vẫn chưa xuất hiện. Điền Đông có chút ủ rũ ngồi chờ trong phòng khách đến 12h sáng, nhưng vẫn không thấy Vương Quý Nhân. [Đồ lừa gạt, rõ ràng nói sinh nhật đều tới hỏi mình đáp án, tại sao giờ này vẫn chưa tới?]

[Có phải đã quên mình rồi?]