Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày Nghiêm Húc đều túm Nguyên Cốc vào phòng ngủ.
Cho dù cậu biến thành hình thỏ trốn trong tủ quần áo thì cứ đúng mười rưỡi Nghiêm Húc sẽ xuất hiện, đào cậu ra từ đống quần áo, ngậm cậu về giường.
Nếu Nghiêm Húc phát hiện Nguyên Cốc đang ở sân thượng trộm gặm hoa cỏ, thì hắn sẽ cắn một ngụm thiệt to ở mông cậu.
Nguyên Cốc phát hiện Nghiêm Húc khi ngủ rất thích biến trở về thành báo.
Thực tế mà nói, chỉ cần không phải là làm việc hoặc ăn cơm, bình thường hắn đều ở dạng báo sinh hoạt tại nhà.
Nghiêm Húc không có bất cứ hoạt động giải trí gì, chỉ cần ngưng làm việc thì ngay cả điện thoại cũng không thấy dùng tới.
Trước khi biết những chuyện này, khi Nguyên Cốc muốn xem TV còn tự hỏi xem có thể tìm thấy ở đâu.
Cậu ôm chân ngồi trên sopha, nhìn con báo nào đó nằm trên sàn nhà chơi với robot hút bụi, do dự một chút mới mở miệng.
“Nghiêm Húc.”
Báo ngưỡng cổ nhìn cậu.
“TV nhà anh… hư rồi hả?” Cậu nói “Sao đó giờ không thấy anh xem?”
Không xem không có nghĩa là hỏng.
Nghiêm Húc liếc mắt xem thường, ngồi xuống dùng móng vuốt kéo ngăn bàn trà ra, lấy điều khiển TV đặt vào tay Nguyên Cốc.
“Tôi xem được hả?” Nguyên Cốc hỏi.
… Đương nhiên.
Nghiêm Húc kỳ lạ gật đầu, sau đó xương cốt giống như rã ra, lại nằm xuống sàn, cái đuôi quật qua quật lại chơi với robot hút bụi.
Nguyên Cốc nhìn chằm chằm móng vuốt màu bạc đang chơi với con robot.
Đột nhiên cảm thấy, Nghiêm Húc thật chất cũng không đáng sợ lắm.
Một tuần Nghiêm Húc sẽ đi siêu thị hai lần.
Chủ nhật đi một lần, trong những ngày còn lại khi nào rảnh rỗi sẽ đi thêm một lần nữa.
Ba giờ, buổi họp kết thúc, Nghiêm Húc và Nguyên Cốc rời văn phòng, thang máy dừng ở tầng hầm để xe, Bách Yến đứng ở ngoài.
Bách Yến tò mỏ hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”
“Đi gì mà đi?” Nghiêm Húc làm ra vẻ không hiểu “Tôi về sớm.”
“Về sớm còn làm ra cái vẻ đường hoàng đó?!” Bách Yến phẫn nộ nói “Vậy cậu mang thỏ con theo làm gì?”
“Cậu ấy là trợ lý của tôi, tôi tan làm, cậu ấy ở văn phòng làm gì? Gặm cỏ hả?”
Nghiêm Húc kéo Nguyên Cốc lại gần mình, không kiên nhẫn lướt qua Bách Yến.
Bách Yến không dám cản Nghiêm Húc, sau lưng hai người nhỏ giọng nói: “Tiền lương của Nguyên Cốc tháng này trừ một nửa.”
“Làm thử coi?” Nghiêm Húc không quay đầu nói “Ai cho cậu quyền trừ lương người của tôi?”
Bách Yến đứng trong thang máy, bấm nút muốn thủng luôn.
“Đi đâu vậy?” Nguyên Cốc ngẩng đầu hỏi
“Siêu thị.” Nghiêm Húc nói.
Hắn vừa đi vừa đưa mắt nhìn Nguyên Cốc nói: “Thích đi siêu thị lắm hả?”
“Không.” Nguyên Cốc chà chà mặt.
Trong đầu Nghiêm Húc hiện ra hình ảnh một con thỏ ngồi chồm hổm, dùng móng vuốt cọ cọ mặt.
Vừa cọ vừa nói chuyện, làm lộ ra mấy cái răng thỏ và lưỡi.
“Còn nói không?” Nghiêm Húc nhéo nhéo sau cổ Nguyên Cốc “Mỗi lần dẫn cậu đi siêu thị, cậu hận không thể nhảy nhót khắp nơi, sợ người ta không biết mình là con thỏ.”
“….Hả?!” Nguyên Cốc có chút ngượng ngùng nhìn Nghiêm Húc, giải thích “Tại vì trước giờ không có ai đi mua đồ với tôi hết.”
“Thật à… Vậy sau này một tuần đi ba lần.” Nghiêm Húc lại nhéo nhéo cần cổ cậu.
Nguyên Cốc nhìn Nghiêm Húc mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nặng nề ‘Ừ’ một tiếng.
Nghiêm Húc một bên khởi động xe, một bên nghiêng đầu nhìn Nguyên Cốc.
“Vui không?”
Nguyên Cốc gật gật đầu.
“Sao nhìn cậu không thấy chút nào. Cười cũng không thèm cười một cái.”
Biểu cảm Nguyên Cốc cứng lại. Cậu ngớ người, chậm rì rì mở miệng: “Hình như tôi, không giỏi biểu đạt cảm xúc cho lắm.”
“Hửm?” Nghiêm Húc xoay cằm cậu lại, để cậu nhìn thẳng vào mình.
Nghiêm Húc lái xe cũng không quên bớt thời gian nhìn thoáng qua vẻ mặt không thay đổi gì của Nguyên Cốc.
“Bởi vì sức mạnh bán thú quá yếu?”
Tuy đây là sự thật, nhưng Nguyên Cốc không thích hắn nói cậu yếu, cậu mấp máy môi: “Là do hình người còn chưa lớn.”
“Tôi thấy cũng ‘lớn’ rồi mà.” Nghiêm Húc cười khẽ.
Nguyên Cốc sửng sốt, không được tự nhiên đưa tay chen vào khe hở giữa lưng và ghế ngồi muốn vuốt đuôi.
“Lại sờ mông.”
… Tôi không có.
Nghiêm Húc đi siêu thị gần chợ, các loại hàng hóa mắc gấp hai ba lần mấy món đồ sinh viên cậu hay mua.
Cậu từng đi siêu thị với Nghiêm Húc một lần, Nguyên Cốc cũng hiểu được lý do gì mà Nghiêm Húc quẳng hết mớ đồ của mình.
Nghiêm Húc phụ trách đẩy xe, chậm rãi đi qua từng hàng đồ, Nguyên Cốc đi trước một khoảng nhỏ, nhìn tới nhìn lui, cái đuôi thỏ ở sau đầu cà hẩy cà hẩy.
Nghiêm Húc phì cười.
Ngây thơ.
Nguyên Cốc thấy cái gì cũng đi lại xem, nhưng chỉ là hiếu kỳ, không phải thật sự muốn mua, những thứ này vượt xa phạm vi năng lực kinh tế của cậu.
Nguyên Cốc đi tới quầy bán kẹo thiệt lớn, nhìn nhìn mấy viên kẹo sữa tròn tròn trong hũ thủy tinh, nhìn thấy quen mắt nhưng lại không nhớ được là cái gì. Muốn lướt đi nhưng vẫn không kìm được quay lại dòm.
Cô gái bán hàng cười hỏi cậu: “Có muốn mua một ít không ạ?”
Nguyên Cốc lắc đầu.
Nghiêm Húc cũng đi tới nhìn hũ thủy tinh, nhìn đống viên kẹo sữa, lại nhìn Nguyên Cốc, khóe miệng nhếch lên.
“Nguyên Cốc.” Hắn chỉ mấy viên kẹo trong hũ “Nhìn kìa, đuôi của cậu.”
Cô bán hàng tưởng Nghiêm Húc nói tạo hình nhúm tóc của Nguyên Cốc, cũng không để ý, cười nói: “Đây là loại kẹo mới của công ty chúng tôi, tên là ‘đuôi thỏ’.”
“Tôi thấy có nhiều màu, là mùi vị khác nhau sao?” Nghiêm Húc nói.
“Màu trắng là vị sữa, hồng nhạt là vị dâu, màu xám là vị gạo tẻ, màu nâu là vị sô cô la.”
“Con thỏ không có màu hồng đâu.”
“Hì hì, lúc thẹn thùng sẽ biến thành màu hồng.”
Nghiêm Húc cầm một viên vị gạo tẻ lên ăn thử, gật đầu khen: “Ngon.”
Nghiêm Hức quay đầu nhìn Nguyên Cốc, miệng còn đang nhai nhồm nhoàm, lưỡi cuốn kẹo sang trái rồi lại sang phải, hai má phồng lên.
Nguyên Cốc nhìn lại Nghiêm Húc, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhăn mặt, tay thò về phía sau, do dự sờ sờ xương đuôi.
Kỳ thật Nguyên Cốc cũng rất muốn nếm thử hương vị mới của kẹo sữa, nhưng nhìn thấy hình dạng của mấy viên kẹo liền cảm thấy cái đuôi hơi đau đau.
Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc, nở nụ cười.
Hắn cầm một viên màu xám đi lại phía trước, đẩy tới miệng Nguyên Cốc nói: “Há mồm.”
Nguyên Cốc cúi đầu ngậm kẹo, nhai nhai.
Nghiêm Húc tiện tay phủi miếng đường dính trên môi Nguyên Cốc: “Vừa miệng hả?”
Nguyên Cốc ngẩng đầu, cô gái bán hàng cười khanh khách nhìn cậu.
Cậu gật đầu: “Ngon.”
“Giúp tôi gói mỗi thứ một ít đi, riêng màu xám với màu hồng nhạt thì lấy nhiều hơn tí.”
“Vâng, cảm ơn quý khách.”
Nghiêm Húc quay đầu lại, phát hiện Nguyên Cốc nhìn chằm chằm mấy ổ bánh mì mới ra lò của người ta.
“Muốn cái gì thì đi lấy đi.”
Nguyên Cốc hơi co giật nói: “Tôi không muốn.”
“Mặc kệ cậu, dù sao tôi cũng coi như mua thức ăn cho thỏ thôi.” Nghiêm Húc dừng lại một chút “Đi lấy nhanh đi, đừng có ưỡn ẹo trước mặt tôi nữa.”
Nguyên Cốc đành phải đi lấy túi đựng đồ.
Một bên lấy bánh mì, một bên nghĩ, tại sao hồi đó mình lại thấy tên kia đáng sợ vậy nhỉ?