Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 27: Kỳ quái




Edit & Beta: Thiên Sa.

Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa, Nặc đi đến đường chính, A Nhiễm nhìn thấy Thừa cùng Mộc Tiểu Hoa vừa nói vừa cười, chỉ cảm thấy thật chói mắt, sắc mặt cũng thay đổi một chút, bất quá rất nhanh nàng điều chỉnh lại biểu tình ổn thõa, giơ lên lên cười chào hỏi cùng ba người, trong lòng lại âm thầm làm tính toán.

“Thừa, các ngươi đã về rồi!” A Nhiễm cười đến vui vẻ xinh đẹp, nhảy đến bên cạnh Thừa: “Ta nghe nói các ngươi đi rừng trúc, cũng đang muốn đi tìm các ngươi. Đúng rồi! Chặt cây trúc này dùng để làm gì vậy?”

Thừa cùng Mộc Tiểu Hoa nhìn nhau, mang vẻ mặt mỉm cười như thường trả lời: “Dùng để làm giỏ tre.”

“Giỏ tre?” A Nhiễm ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Giỏ tre là cái gì?”

“Dùng cây trúc làm thành một cái rổ, dùng để bỏ đồ vật vào trong đó.” Thừa kiên nhẫn trả lời.

“Nga!” A Nhiễm bừng tỉnh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thừa: “Là ngươi từ bên ngoài học được sao? Vậy phải làm như thế nào đây?” 

Thừa liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa  một cái, cười đến cực kỳ nhu hòa nói: “Không phải ta từ bên ngoài học được, ta cũng không làm được, đây là ý tưởng của Tiểu Hoa.”

Ánh sáng trong mắt A Nhiễm chậm rãi rút đi, chậm rãi gật đầu, liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, lại nhìn thấy Thừa cũng đang nhìn Mộc Tiểu Hoa, trong mắt không chút nào che dấu thưởng thức. Trong lòng A Nhiễm vang lên hồi chuông cảnh báo lớn, bọn họ mới nhận thức nhau được mấy ngày? Hiện tại tầm mắt Thừa đã bị nàng ta xâm chiếm, nếu cứ theo đà này, tấm lòng Thừa chắc hẳn sẽ đặt hết lên người nàng ta đi... Nữ nhân này, không thể lưu lại được.

Trong mắt A Nhiễm chợt lóe ngoan tuyệt thoáng qua, phải nghĩ biện pháp đuổi nàng ta đi, rốt cuộc thì nàng ta vốn dĩ không thuộc về người của bộ lạc bọn họ. Hạ quyết tâm, A Nhiễm cảm giác cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều, tâm tình cũng hết sức sung sướng, đi ở bên cạnh Thừa miệng ríu rít trò chuyện. Lại rất có hứng thú dò hỏi chuyện Thừa ra bên ngoài lần này, nhịn không được liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, sau đó ủy khuất oán giận: “Thừa, ngươi lần này trở về một khi có thời gian thì đều cùng Tiểu Hoa ở bên nhau, đều không giống trước kia luôn ở cùng ta nói đến những chuyện ở bên ngoài.”

Thừa nhẹ nhàng cười cười nói: “Kỳ thật lần này đi ra ngoài cũng không có chuyện gì mới mẻ thú vị để nói. Nhưng trái lại Tiểu Hoa có rất nhiều ý tưởng thú vị."

A Nhiễm bỉu bỉu miệng, không nói thêm cái gì nữa, Thừa nói ba câu đều không rời khỏi liên quan cùng Tiểu Hoa khiến trong lòng nàng đặc biệt không thoải mái. 

Nhóm người Mộc Tiểu Hoa lúc ra cửa đại khái là 7 giờ sáng, đi ra ngoài cũng mất hơn hai giờ, thời gian trở về vừa lúc là buổi sáng nhàn hạ, A Nhiễm vô cùng tự nhiên đi theo bọn họ tới nhà Xán.

Khi nhóm Mộc Tiểu Hoa về đến nhà thì Xán cùng Vũ cũng đã trở về, đang làm cái bồn, Thế bị A Mân lôi kéo chơi trò chơi đá đá, Liệt ở một bên nghiêm túc gọt gỗ làm thùng nước. Nhìn thấy bọn họ trở về đều ngừng công việc trên tay, theo chân bọn họ chào hỏi. 

A Mân càng thêm hưng phấn cùng Mộc Tiểu Hoa nói: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, hôm nay Dư Đồng ca ca cưỡi lão hổ đến bộ lạc chúng ta đấy, thật sự rất uy phong a! Đáng tiếc ngươi không thấy được.”

“Dư Đồng tới bộ lạc chúng ta?” Thừa kinh ngạc hỏi lại: “Tới làm gì?”

“Không có làm gì cả.” A Mân lắc đầu: “Hắn chỉ dạo một vòng từ phía trên đi đến phía dưới rồi trở về.”

Mười bộ lạc trong Mạc Á rừng rậm  xây dựng thành nửa hình vòng tròn quay chung quanh Mạc Á rừng rậm,  Sơn Trà bộ lạc ở phía dưới. Từ phía trên xuống dưới chính là nói từ tế đàn bên kia xuống dưới, từ quảng trường tế đàn nơi đó đi thẳng vào trong là vào phương hướng núi rừng trúc, hướng bên trái có một cái lối rẽ còn lại đều ra đến bộ lạc.

“Dạo qua một vòng liền trở về?” Thừa mang vẻ mặt trầm tư, không có cách nào để lý giải, Dư Đồng không phải cái loại người không có việc gì thì đi dạo loạn. Hắn đi đến một chỗ nào đó, nhất định đều là có mục đích, vậy hắn tới Sơn Trà bộ lạc là vì cái gì đây?

“Hắn không đi vào nhà ai cũng không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện?” Thừa dò hỏi, tầm mắt từ trên mặt A Mân đảo qua Thế lại chuyển đến trên mặt Liệt.

Ba người lắc đầu: “Không có.”

“Vậy có hành động gì đặc biệt không?”

Ba người nhìn nhau lắc đầu: “Cũng không có hành động gì đặc biệt.”

Liệt nói: “Hắn cứ như vậy ngồi ở trên lưng lão hổ chậm rì rì mà đi xuống, đi đến chỗ chân núi này của chúng ta liền đi trở về.”

“Ai, đừng nghĩ.” Nặc thấy Thừa vẫn mang vẻ mặt hoang mang nói: “Hắn đại khái là nhàm chán nơi nơi đi một chút đi! Nếu có cái mục đích gì, chúng ta cũng đoán không được.”

“Ân.” Thừa gật đầu: “Đúng, không nghĩ nữa, chúng ta chuẩn bị làm giỏ tre đi!” 

Lúc đi trên đường, Mộc Tiểu Hoa đã cùng hai người nói kỹ càng tỉ mỉ, như thế nào chẻ tre thành phiến, dứt bỏ vấn đề Dư Đồng, hai người bắt đầu công việc chẻ tre.

“Tiểu Hoa ngươi cầm cái gì trên tay vậy?” Liệt tò mò hỏi, những người khác cũng tò mò nhìn về phía tay Mộc Tiểu Hoa. Mộc Tiểu Hoa đành phải một lần nữa tiến hành giới thiệu cây sắn cùng bách hợp.

Cây sắn cùng họ nhà dây leo, Xán để sát vào nhìn kỹ nói: “Cái này ở bên kia Tây Sơn có một cái sườn núi nhỏ có rất nhiều dây này.”

“Thật sự?” Mộc Tiểu Hoa kinh hỉ hỏi lại: “Không lầm chứ?” Xán lại nhìn nhìn dây sắn, khẳng định nói: “Không lầm, chính là loại dây sắn này.”

"Vậy tốt rồi, buổi chiều chúng ta đi xem.” Trong nhà Xán cây kê dư lại không nhiều, nhiều lắm chỉ có thể ăn được nửa tháng, mà khoảng cách cây kê trưởng thành đang trồng ngoài ruộng thì phải ít nhất bốn tháng nữa mới thu hoạch được. Bọn họ lại không có tiền, chỉ dựa vào săn thú mà nói thì cuộc sống quá mức khó khăn.

Nếu như có đủ cây sắn làm ra tinh bột để chưng bánh gì đó, như vậy ít nhiều có thể giải quyết một đoạn thời gian về vấn đề ăn uống. Nhưng mà, nói xong như vậy lại phát sinh ra một vấn đề vô cùng trọng yếu, đó chính là chưng như thế nào?

Thiết ở thế giới này còn chưa bị phát hiện ra, nồi xào cũng không có cách nào chưng bánh được. Nhưng thật ra có thể dùng vại nông đáy thay thế nồi sắt, nhưng vấn đề là hiện tại đều là vại sâu đáy, muốn vại nông đáy thì phải nhờ người đóng vại, nhưng một khi nhờ người đóng tất nhiên phải cần có tiền, bọn họ là người nghèo đến một đồng cũng không có a!

Nghĩ đến tập hội ngày mai đang muốn đổi một cái vại lớn vẫn còn không biết lấy cái gì đi đổi đâu! Nguyên bản còn muốn đổi lấy chén, Mộc Tiểu Hoa dứt khoát quyết định dùng đầu gỗ của mình tự làm ra vậy! Đào sâu vụn gỗ ra một chút là được rồi.

Từ khi xuyên đến đây, trước sau đều luôn không ngừng vội vàng đối với việc thích ứng sinh hoạt cuộc sống, Mộc Tiểu Hoa đặc biệt có cảm giác bất đắc dĩ, thật là trời sinh mệnh lao lực a! Những người khác ở bên ngoài từng người một đều bận rộn, Mộc Tiểu Hoa trở lại sơn động lật qua vài lần thịt đang hong khô. Bởi vì có Liệt thỉnh thoảng đi vào nhìn một cái nên thịt hong cũng rất khá, Mộc Tiểu Hoa thực vừa lòng.

Độ lửa không thừa không thiếu, Mộc Tiểu Hoa ở bên khác đốt thêm một đống lửa, lại nhìn nhìn vại đang hầm bao tử heo, rất thơm, nhìn cũng không tồi, vẫn còn cần một ít thời gian mới có thể hầm xong, lấy vại nguyên thuỷ này dùng để hầm đồ ăn, hương vị phá lệ thơm hơn một chút.

Xử lý xong này đó, Mộc Tiểu Hoa cầm bồn đi giếng nước rửa cây sắn cùng bách hợp, nàng nhớ rõ ở thế giới hiện đại, người ta trồng cây sắn là vào mùa xuân, hai, ba tháng mới thu hoạch. Hiện tại nơi này mới tháng sáu, dây sắn này đã trưởng thành khiến nàng có chút ngoài ý muốn. Nguyên bản nàng cũng chỉ muốn đào thử xem, không nghĩ tới thế nhưng lại có, nàng cũng không có cách nào giải thích, đại khái là cây hoang dại thời gian lớn lên dài?

Những chuyện tình không thể nghĩ ra Mộc Tiểu Hoa từ trước đến nay đều không miệt mài theo đuổi, dù sao có cây sắn để ăn là được, bất quá cây sắn có chút có độc, theo những người gieo trồng cây sắn nói thì, có cây sắn ngọt cùng cây sắn đắng, nông dân thường gieo trồng cây sắn ngọt không độc, có thể trực tiếp nướng ăn hoặc tước vỏ nấu chưng ăn, cây sắn đắng có độc thì phải đem vỏ tước sạch sẽ rồi dùng nước ngâm vào đó hai ngày, cách một đoạn thời gian cũng phải đổi nước một, hai lần.

Hiện tại cây sắn dại này là cây sắn ngọt, nhưng chúng lại là đồ hoang dại, vì an toàn trên hết, Mộc Tiểu Hoa vẫn quyết định dùng nước ngâm đến buổi tối rồi nấu ăn, số lượng hữu hạn nên không nướng, hiện tại phải xem buổi chiều đi Tây Sơn thu hoạch như thế nào.

(Sa: Chương này bản cv có nhiều chỗ Sa không hiểu nên vài đoạn edit hơi rối, các bạn thông cảm cho Sa nhé!)