Dịch: LinhMuội
***
Bà lão trong gương có chút tức giận nhìn về phía Lương Xuyên:
- Có điều tôi vẫn chưa già đâu.
Việc người già không chấp nhận là mình già là chuyện rất bình thường.
Khách hàng là thượng đế, chỉ cần khách hàng hài lòng với đồ của mình là được rồi.
Lui về phía sau một bước, nhìn sơ quát lại bộ quần áo một chút, hỏi:
- Bà chọn cái này đúng không?
- Đúng vậy, tôi lấy bộ này.
Ông lão cởi áo liệm xuống đưa cho Lương Xuyên. Lương Xuyên cầm theo đồ trở lại quầy hàng, gói kỹ áo liệm trong túi nhựa.
- Hết bao nhiêu?
Ông lão đứng trước quầy hàng hỏi giá.
- Meo…
Phổ Nhị lại kêu lên.
- Chín mươi tệ.
- Hơi đắt đấy.
Ông lão có chút không vừa lòng với giá tiền, nếp nhăn trên mặt càng sâu.
- Người ta thường nói, cả đời này chỉ có hai bộ quần áo cả đời chỉ mặc một lần, một bộ là áo cưới, bộ còn lại chính là áo liệm, trong thực tế, áo cưới còn có thể mặc thêm nhiều lần nhưng áo liệm thì cả đời chỉ có thể mặc một lần.
Ông lão thở dài một tiếng, đặt tiền lấy ra từ trong túi lên quầy, là tờ một trăm nhân dân tệ.
Lương Xuyên cầm tiền, mở ngăn kéo nhỏ phía trong quầy hàng, bên trong là một xấp tiền âm phủ, đáng lẽ chúng nên được đặt trên quầy trưng bày hàng nhưng hiện tại bị Lương Xuyên đặt chung một chỗ với tiền thật, hắn nhanh chóng lấy ra một tờ mười nhân dân tệ đưa cho ông lão.
- Có thể giao hàng đến chỗ ở của tôi được không?
Ông lão hơi cúi đầu, có thể nhận thấy được ông lão cũng biết yêu cầu của mình có chút không thích hợp, nhất là khi ông còn định trả giá bộ áo liệm kia.
- Được ạ, lưu lại địa chỉ giúp tôi là được.
- Tôi không biết viết chữ, số ba mươi ba đường Vĩnh Thịnh khu Kim Ngưu.
Sau khi ông lão nói xong thì nhìn Lưu Xuyên, hỏi:
- Cậu nhớ không?
- Đã nhớ rõ.
- Vậy được rồi, tôi đi trước.
Nói rồi ông lão còng lưng đi ra ngoài, Lương Xuyên ngồi xuống ghế dựa, uống một ngụm nước sôi để nguội từ đêm qua.
Lúc này, Phổ Nhị đã nhảy lên quầy hàng nhìn Lương Xuyên, Lương Xuyên cũng theo đó nhìn Phổ Nhị.
Một người một mèo nhìn nhau ước chừng một phút đồng hồ, cuối cùng Phổ Nhị kết thúc việc đọ mắt này bằng cách nhảy xuống khỏi quầy hàng đi lên lầu. Nhiệt độ trong phòng ban đầu có hơi thấp, bây giờ đã chậm rãi tăng trở lại.
Lương Xuyên nhìn áo liệm đã được đóng gói kĩ càng trên quầy, trong đầu nhớ lại địa chỉ lần nữa, cầm áo liệm lên chuẩn bị đưa qua. Ánh nắng bên ngoài không quá gay gắt nhưng lại làm cho người tôi cảm thấy không chân thật. Sau khi nói vị trí cho tài xế lái xe, khoảng hai mươi phút sau mới đến được địa chỉ mà ông lão đưa cho. Nơi này là một khu phố cũ, phía trên là nhà trọ, phía dưới là các cửa hàng nhỏ.
- Hai mươi lăm tệ.
Sau khi tài xế nhìn xuống đồng hồ tính tiền liền nói.
Lương Xuyên lấy một tờ một trăm nhân dân tệ từ trong túi ra, cũng chính là tờ tiền mà ông lão đưa hồi nãy, tiền giấy màu đỏ nhưng chất liệu có chút kém.
Có điều người tài xế cầm tiền cũng không nhận ra được, ngược lại còn thối cho Lương Xuyên bảy mươi lăm nhân dân tệ.
- Anh không xem thử là tiền thật hay giả sao?" Lương Xuyên tốt bụng nhắc nhở.
- Ha ha, một trăm tệ thôi mà.
Người tài xế cười cười:
- Thật ra bây giờ mọi người toàn trả tiền qua Wechat, đã rất lâu rồi tôi không thu được tiền giấy như này.
Lương Xuyên mở cửa bước xuống xe, đi tìm biển số nhà, số 33, không ngờ lại là cửa hàng bán đồ chơi người lớn.
Hắn đi vào bên trong, cửa hàng đang phát bài hát cổ điển, thiết kế của cửa hàng rất ấm áp, màu chủ đạo là hồng phấn, ánh đèn hơi tối, hiện có một người thanh niên đang ngồi chơi máy tính ở quầy hàng.
- Nhảy dù, đi Truy Mộng.
Người thanh niên này chơi cực kì tập trung, hình như vẫn chưa nhận ra cửa hàng mình có khách.
Lương Xuyên nhẹ nhàng gõ mấy cái lên vách tường, người thanh niên nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Xuyên, mở miệng:
- Người anh em, chờ một chút, tôi lập tức ra ngay.
Lương Xuyên gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đồng thời cũng đặt áo liệm trên cái bàn tròn nhỏ.
Trước mặt Lương Xuyên là một tủ nhỏ trưng bày, bên trong bày rất nhiều đồ chơi người lớn, từ trước đến giờ người Trung Quốc luôn rất kín đáo đối với mấy phương diện này, hình như họ rất kiêng kị khi nhắc đến nó, có điều nhu cầu của con người lại không bao giờ có điểm dừng.
- Chết tiệt, tên kia lại là thủ lĩnh cấp ba!
Người thanh niên rời tay khỏi con chuột, tháo tai nghe xuống, từ phía sau quày đi đến trước mặt Lương Xuyên:
- Anh trai, mua thuốc hay mua dụng cụ? Nào, đến đây, để tôi giới thiệu cho người anh em, thuốc chỗ tôi đều là hàng nhập khẩu, chính tôi cũng đã thử qua, đảm bảo an toàn, không biết người anh em mua loại duy trì độ cứng hay là duy trì thời gian?
Người thanh niên rút từ trong túi ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lương Xuyên một điếu. Bình thường nếu chỉ mua mấy đồ như đồ bảo hộ, căn bản không cần phải đến tận cửa hàng như này, hầu như ở trước cửa hàng tiện lợi nào cũng có một cái máy bán hàng tự động, lợi nhuận lại cực thấp, quan trọng là bán thuốc, một hộp thuốc lớn có tới mười hai hộp nhỏ bên trong, chỉ cần bán một hộp nhỏ cũng đủ để hồi vốn, còn lại mười một hộp nhỏ kia chính là lợi nhuận.
- Tôi tới để giao đồ.
Lương Xuyên chỉ tay vào cái túi nhỏ trên bàn.
- Chuyển phát nhanh à?
Người thanh niên ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa tay nhấc cái túi lên, sau khi hắn nhìn thấy cái áo liệm bên trong cũng không hề giận dữ như trong suy đoán của Lương Xuyên mà thay vào đó là bộ mặt không dám tin, cả người lùi về phía sau mấy bước, vừa lùi liền đụng phải kệ hàng sau lưng khiến mấy thứ khó nói rơi xuống đất.
- Thật sự đưa tới sao?
Người thanh niên lẩm bẩm trong miệng:
- Ai bảo anh mang thứ này tới?
"Hình như là ông hoặc bà của anh.
Lương Xuyên thành thật trả lời.
- Trời ạ, đúng thật là gặp quỷ mà.
Người thanh niên dùng sức gãi đầu:
- Tối hôm qua tôi còn nằm mơ thấy bà, bà còn nói muốn mua quần áo mới.
- Tôi đã đưa tới.
Lương Xuyên đứng dậy chào tạm biệt với người thanh niên, vừa mới xoay người đã dừng lại, nói:
- Tôi tin anh từng thử qua đống thuốc kia.
- Cái gì?
Người thanh niên hơi ngạc nhiên.
- Nếu uống nhiều mấy loại thuốc như này sẽ làm suy nhược tinh thần.
Nói xong, Lương Xuyên lại lấy tay chỉ lên đầu mình và nói:
- Cho nên ngươi mới có thể mơ thấy bà của mình.
- Ha ha.
Người thanh niên cười khan hai tiếng:
- Người anh em, anh là thầy bói à?
- Tôi cũng mở cửa hàng giống anh thôi.
- Được rồi, đây là danh thiếp của tôi, không cần biết đây là thật giả hay chỉ là sự trùng hợp, tôi cũng không quan tâm, bộ áo liệm này bao nhiêu tiền, sau đó tôi phải đốt đúng không? Đúng rồi, mụ nội nó, hôm qua tôi mơ thấy ông nội nói ông bị thiêu hai lần, ngươi có thể phân tích giúp tôi xem ông nội tôi có ý gì? Tôi có nên đốt thêm cái gì xuống nữa không?
- Tiền đã đưa, có điều bị thiêu hai lần à? Chuyện này tôi không rõ ràng lắm, tôi đâu phải thầy bói.
- Vậy được rồi, cám ơn người anh em.
Người thanh niên nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm.