Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 7 - Chương 8: Là từ còn thân mật hơn cả đồ Chơi




Nếu nàng ta vẫn có thể ngăn cản đại dịch này như kiếp trước thì ta cũng không có lý do gì để ghét bỏ nàng ta.

Nàng ta có thể làm được nhiều thứ hơn ta…

Trong lòng ta vẫn luôn hiểu rõ, kiếp này Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không làm ra chuyện gì sai lầm, chỉ là ta có khúc mắc với nàng ta mà thôi.

Nữ tử kia tức giận, nói lớn tiếng: “Mất tích rồi! Không có trên thuyền của Phù Lăng Tông, cũng không tìm thấy tung tích trên Lý Ngư Châu. Đáng lẽ lúc này nàng ta nên ra mặt mới đúng, đều do ngươi làm hỏng việc lớn của ta!”

Ta vốn đang ngồi trong làn nước lạnh thấu xương, bỗng nhiên ta đứng bật dậy, chịu đựng đau đớn bám chặt vào song sắt, khàn giọng nói: “Không được! Các ngươi nhất định phải tìm được nàng ta.”

Nữ tử kia vừa rồi châm chọc ta rất nhiều, cảm xúc của ta vẫn không hề thay đổi.

Thế mà chỉ vì một Vãn Nhĩ Nhĩ, ta lại như phát điên.

Nữ tử kinh ngac nhìn ta.

Ta nói tiếp: “Nàng ta không thể mất tích được!”

Kiếp trước, Vãn Nhĩ Nhĩ mất tích vào trước ngày ta và Tạ Như Tịch thành hôn.

Lúc đó tu chân giới rung chuyển, mọi người đều mong muốn dựa hơi Kiếm Quân tuổi trẻ tài cao, không ngờ hắn lại chọn Phù Lăng Tông.

Bọn họ không hiểu, sao hắn không chọn Vãn Nhĩ Nhĩ, mà lại chọn Triều Châu đã trở nên tầm thường.

Cuối cùng, bọn họ rút ra kết luận rằng, sư phụ ta mới là người hắn muốn kết giao.

Không chỉ bọn họ, ngay cả ta cũng cảm thấy như vậy.

Đến sau này, Vãn Nhĩ Nhĩ mất tích, Tạ Như Tịch đi tới ma giới, khi trở về hắn đã nhập ma, chém hết ba ngàn người của Phù Lăng Tông.

Vãn Nhĩ Nhĩ mà mất tích thì Tạ Như Tịch sẽ phát điên!

Nữ tử kia khinh thường ta, cười lớn tiếng, nghênh ngang rời đi.

Trước khi người này tới, ta còn ôm chút hy vọng vói Tạ Như Tịch, chờ đợi hắn có thể đi theo Ngọc Chỉ Điệp tới tìm ta.

Bây giờ ta lại không có sức lực để nghĩ tới vấn đề này nữa.

Vãn Nhĩ Nhĩ mất tích mới là chuyện lớn, ta được cứu hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng ta phải tìm hiểu rõ xem, rốt cuộc vảy dịch đáng chết này phát triển như thế nào!

Ta sờ lên vảy cứng trên mặt, nhắm mắt cảm nhận.

Vảy cá ta tu luyện theo Ngọc Long tâm quyết xuất hiện, lặng lẽ bảo vệ ta, ép máu độc ra ngoài, miệng vết thương trên mặt chậm rãi phục hồi lại như cũ, cái giá phải trả là linh lực trong người ta tiêu hao gần hết.

Ta kiêu ngạo nhìn về phía quái vật kia: “Ta đoán ngươi là bạn của nàng ta, là người bạn đặc biệt nhất.”

Hắn ta khàn giọng hỏi: “Bạn là gì?”

Ta mỉm cười: “Là từ còn thân mật hơn cả đồ chơi.”Nói chuyện vài câu, ta có thể nhận ra hắn ta là một quái vật rất ngốc nghếch, người kia muốn để quái vật này ở bên cạnh ta, để ta trúng vảy dịch mà qua đời.

Nếu ta sắp chết, bọn họ lại ném ta ra ngoài, rất có tác dụng làm dao động lòng người.

Nhưng bây giờ, ta dựa vào chính mình, tự chữa lành vảy dịch, còn có khả năng tìm ra nguyên nhân gây ra vảy dịch nữa.

Ta nói: “Ta muốn ngươi giúp ta một chút, hát cho ta nghe được không?”

Hắn ta làm theo, tiếng hát chậm rãi cất lên.

Ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng hát du dương như vậy.

Quả nhiên, quái vật ở phòng giam bên cạnh chính là người lùn kia.

Việc ta ngất xỉu, bị giam vào nơi này cũng không thể thiếu công lao của hắn ta.

Những người nghe thấy tiếng hát của hắn ta sẽ mọc vảy cá trên mặt, có người đã nhanh trí phong bế thính giác để ngăn cản sự lây nhiễm.

Ta dùng linh khí che quanh người, nước cũng bị ngăn ở bên ngoài, chỉ giữ lại thính giác.

Không có thứ gì tác động vào, trên mặt ta vẫn thối rữa đúng vị trí cũ.

Lần đầu tiên, ta chỉ nghe hát, không hề đụng vào, không xuất hiện vảy cá.

Nguyên nhân không phải là do giọng hát.

Ta cười híp mắt: “Thật dễ nghe, ta rất hối hận vì lúc nãy đã từ chối sờ ngươi, bây giờ ta có thể thử lại không?”

Hắn ta ậm ừ một tiếng, nghe có vẻ rất vui.

Hắn ta đi qua, ta nhịn đau vươn tay ra khỏi song sắt, sờ lên mặt hắn ta.

Gương mặt gồ ghề, mắt và mũi mọc gần nhau, không nhìn cũng biết đây là một gương mặt vô cùng xấu xí, không hề phù hợp với giọng ca đẹp như vậy.

Đầu ngón tay đều là mủ của hắn ta, nhưng ta vẫn mở miệng: “Rất đẹp.”

Lúc này, ta đã phong bế thính giác, nhưng trên mặt lại đau đớn mọc ra vảy cá, ta đưa tay bóc xuống, máu thịt be bét.

Ngọc Long tâm quyết bắt đầu ép chất độc trong cơ thể, linh khí gần như cạn kiệt.

Ta không thể tiếp tục như vậy, nếu không ta sẽ thật sự chết ở nơi này mất.

Ta ngồi vào trong góc, nhưng một lúc sau, mặt ta lại bắt đầu ngứa, ta mặc kệ, không quan tâm nữa.

Mủ trên người hắn ta có thể gây ra vảy dịch, nhưng không phải ai cũng chạm vào người hắn ta, vậy tại sao dịch bệnh này lại lây lan cho nhiều người như vậy?

Tiếng nước vẫn tí tách chảy xuống, sắp ngập đến đầu vai ta, người lùn chợt mở miệng: “Ngươi không khát sao?”

Ta vô thức trả lời: “Khát cũng không uống, nước này rất bẩn.”

Linh hồn ta như hòa chung nhịp thở với Lý Ngư Châu, mặc dù xung quanh có Linh Hải, nhưng mọi người đều uống nước ở Linh Mạch.

Có người thả người lùn này ra, còn dùng mủ của hắn ta để thả vào Linh Mạch…

Ta có đầu mối, đang chuẩn bị đứng lên, thay đổi vũ khí để phá nhà lao, bỗng nghe thấy có tiếng động, ta lập tức ngồi xuống, cố gắng che giấu tâm tư vượt ngục của mình.

Ta cụp mắt, tiếng bước chân kia lại dừng trước mặt ta.

Ta cảm nhận được điều gì đó khác thường…

Kết giới ta thử chém mấy lần cũng không vỡ kia lại đột nhiên bị bổ ra.

Ta ngồi trong nước, nước lạnh như băng, máu từ phần thối rữa trên gương mặt chảy xuống.

Ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể mở miệng: “Ai vậy?”

Ta nghe thấy tiếng kiếm tra vào vỏ, hắn bình tĩnh đáp: “Tạ Như Tịch.”