Trên đường trở về, ta cố ý mở thiên nhãn lên nhìn, thấy phòng trúc của đại sư huynh vẫn có hai đệ tử trông coi, không có gì thay đổi, ta mới yên lòng.
Ta nhanh chóng trở về Phù Lăng Tông.
Phù Lăng Tông xây trên núi cao, đệ tử đều ngự kiếm bay lên, nhưng bây giờ linh lực ta bị phong ấn, đương nhiên không bay được, chỉ có thể dựa vào truyền tống trận dưới chân núi.
Bình thường không ai dùng truyền tống trận, người trông coi cũng là đệ tử ngoại môn cho nên hắn ta không biết ta, không thèm ngẩng đầu lên nhìn đã hờ hững nói: “Truyền tống trận không mở.”
Ngọc Long kiếm của ta nhẹ nhàng cắm xuống đất: “Vì sao không mở?”
Hắn ta mất kiên nhẫn đá cái bàn đi, nhìn liếc qua hông ta, chuông vàng tượng trưng cho đệ tử chưởng môn không còn nữa, đã bị tháo xuống từ hôm thẩm vấn.
Hắn ta không trả lời.
Có một nhóm đệ tử đi từ xa tới, giọng điệu châm chọc: “Truyền tống trận đã không mở từ lâu rồi. Triều Châu sư tỷ, không phải bên cạnh còn có bậc thang sao? Tội gì ngươi phải làm khó đệ tử ngoại môn này?”
Ta quay đầu, nhìn thấy một nữ đệ tử mắt hạnh má đào đang khoanh tay nhìn ta.
Ta nhớ nàng ta, nàng ta chơi rất thân với Vãn Nhĩ Nhĩ, cũng là người dưới trướng Ngọc Dĩ chân nhân, tên là Lưu Ngọc.
Kiếp trước cũng chính là nàng ta hốt hoảng tới báo tin cho Tạ Như Tịch, nói Vãn Nhĩ Nhĩ đi ma giới đã mất liên lạc, vào ngay mấy ngày trước khi ta và hắn thành hôn.
Có đệ tử bên cạnh kéo tay nàng ta, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Sợ cái gì? Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!”
Việc ta bị mất hết tu vi, hầu như mọi người đều cảm thấy đồng tình và thương hại, nhưng không biết mấy ngày qua xảy ra chuyện gì mà địch ý của đám người này lại tăng lên.
Lưu Ngọc nói tiếp: “Nếu tu vi không còn, ngay cả việc ngự kiếm đi vào tông môn cũng không làm được thì ở lại tông môn làm gì nữa, còn chiếm nhiều tài nguyên như vậy? Hay cho một thiếu chủ giết hại đồng môn.”
Lưu Ngọc đang nói ta.
Ta quay đầu nhìn nàng ta, nhấc kiếm lên, lười nhác rút kiếm ra.
Lưu Ngọc vô thức lùi về sau mấy bước, trong lòng rối loạn, ngay cả pháp bảo cũng lấy ra.
Nhưng ta chỉ là ngứa tay, kiếm cũng chỉ hờ hững rút ra, ngay cả kiếm phong cũng không có mà nàng ta đã sợ đến như vậy.
Ta đi lên phía trước, lướt qua người nàng ta.
Ta nhìn bậc thang bằng ngọc, nhìn lối đi không nhìn thấy đỉnh bị sương mù che lấp kia.
Đây là con đường thứ ba, ngoài ngự kiếm và truyền tống trận.
Bình thường không ai ăn no rảnh rỗi mà đi bò ba nghìn bậc thang ngọc, nhưng ta không còn cách nào khác.
Leo được một nửa ta đã kiệt sức, gió lạnh và sương mù đập vào người ta.
Ta thở dài, chống kiếm trèo lên, coi như ta đang khổ tu vậy.
Đột nhiên, ta lảo đảo một cái, lăn xuống mấy bậc thang, bám vào khe hở trên bậc thang mới dừng lại được.
Không có linh lực, sách ngọc cũng không chịu mở cho ta kiếm pháp quyển thứ 2, ta còn lại gì đâu?
Mặt ta hơi đau, bị xước chảy máu.
Ta tiếp tục trèo lên, giống như hồi nhỏ ta đến Phù Lăng Sơn học tập vậy.
Chỉ là lúc đó ta tuổi nhỏ đắc ý, thân phận tôn quý, Lý Ngư Châu dùng mười con chim phượng hoàng tới kéo xe cho ta, trưởng lão của Phù Lăng Tông đều ra nghênh đón ta.
Nhưng bây giờ ta đơn giản hơn nhiều rồi.
Ta là Triều Châu.
Chỉ thế thôi.
Có thứ gì ấm áp chảy qua tim ta, nhập vào kinh mạch, nhanh đến mức ta còn tưởng mình bị ảo giác.
Tim ta đập thình thịch, kết quả là không có gì xảy ra cả, linh lực vẫn bị phong ấn, đan điền trống rỗng.
Cả người ta toàn là mồ hôi, tiếp tục trèo lên trên.
Thiên Diệp Hoa nằm trong túi của ta, ta rất muốn nhanh chóng tới phòng trúc của đại sư huynh.
Đi đến bậc thang ngọc cuối cùng, ta phải dựa vào Ngọc Long kiếm mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Ta lau mồ hôi trên mặt, đột nhiên nghe thấy có người gọi ta: “Tiểu Triều Châu.”
Động tác của ta dừng lại, mơ màng ngẩng đầu.
Đại sư huynh đứng trước cửa Phù Lăng Tông, giống như nhiều năm trước chờ đợi bóng dáng nho nhỏ của ta.
Sau khi ở phòng trúc mấy năm, thân hình huynh ấy càng gầy gò hơn, khuôn mặt lõm xuống, chỉ có đôi mắt vẫn thanh tịnh.
Huynh ấy lại gọi ta một tiếng: “Tiểu Triều Châu.”
Huynh ấy hơi dang tay ra, không biết ta lấy đâu ra sức lực, hô đại sư huynh, sau đó chạy về phía trước, ngã vào lồng ngực huynh ấy.
Trên người đại sư huynh có mùi bạch đàn rất dễ chịu.
Huynh ấy tên là Cố Khinh Chu.
Huynh ấy muốn đi khắp thiên hạ, nhưng cuối cùng lại chết dưới kiếm của ta.
Ta chôn mặt trong lồng ngực huynh ấy, khóc nức nở: “Xin lỗi.”
Đại sư huynh lên tiếng: “Tiểu Triều Châu, nhất định muội đã chịu rất nhiều tủi thân.”
Huynh ấy lau vết máu trên mặt ta, động tác dịu dàng vô cùng.
Ta nhìn gương mặt tái nhợt của huynh ấy, trong lòng trầm xuống: “Sư huynh, sao huynh lại ra ngoài này?”
Có tiếng thiếu nữ vang lên, màu áo xanh của đệ tử xuất hiện, thiếu nữ kia đẩy một chiếc xe lăn, hung dữ nói với đại sư huynh: “Đại sư huynh, sao huynh lại đứng dậy, huynh vừa bắt đầu trị liệu mà!”
Đại sư huynh áy náy cười với ta, ngồi lên xe lăn của Vãn Nhĩ Nhĩ.
Vãn Nhĩ Nhĩ cười với huynh ấy, tặc lưỡi nói: “Thế này mới ngoan chứ, Khinh Chu sư huynh.”
Ta sững sờ tại chỗ, không biết nói gì.
Thiên Diệp Hoa vẫn còn nằm trong Nạp Linh giới chỉ, Vãn Nhĩ Nhĩ đã thay đổi quỹ đạo sớm hơn kiếp trước, khi ta đi lấy hoa, nàng ta đã trị liệu cho đại sư huynh rồi.
Đại sư huynh giải thích với ta: “Nhĩ Nhĩ sư muội rất tốt, nàng ấy tìm được bí phương trong sách cổ, đã cứu ta ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa điên. Sư phụ cũng xem qua sách đó rồi, bây giờ ta đã có thể đứng một lúc, chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể cầm kiếm. Nhĩ Nhĩ nói đệ tử gác cửa thấy muội trèo lên bậc thang nên ta mới đến đây chờ muội.”