Ta mơ màng mở mắt, phù phù mấy cái, phun chỗ cát mới bị gió thổi vào miệng ra ngoài.
Ta ngồi trên biển cát vàng mênh mông mà sững người.
Bọn họ nói Thiên Diệp Trấn là vùng sông nước Giang Nam cơ mà?
Sao lại biến thành sa mạc toàn cát vàng thế này?
Ta đi về phía Thiên Diệp Trấn, trên đường đi chẳng gặp được mấy người, bèn buồn bực cúi đầu đi tiếp.
“Đám điêu dân này dám không cho ta đi vào trong. Thật nực cười!”
Ta nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên áo xanh, hông đeo ngọc bội, gương mặt trắng trẻo, sắc mặt u ám, hắn ta đang đá vào một tảng đá cản đường, sau đó bị đau đến mức hét ầm lên, ôm chặt lấy chân mình.
“Thiếu gia bớt giận.” Gã sai vặt đuổi theo hắn ta, phe phẩy chiếc quạt, vỗ lưng hắn ta như dỗ dành một đứa trẻ.
Ta hơi buồn cười, thiếu niên áo xanh bỗng quay đầu lại, hung dữ nhìn ta, còn bắt bẻ soi mói ta từ đầu đến chân: “Ồ? Đệ tử của môn phái nào đây?”
Hắn ta châm chọc: “Ngươi cũng tới Thiên Diệp Trấn à? Đáng tiếc, ngươi không vào được.”
Ta nghi ngờ mở to mắt, nhưng hình như tâm trạng hắn ta đã tốt hơn, hắn ta không nói nữa, nghênh ngang đi về phía trước.
Hành động của hắn ta khiến cho ta nhớ tới nhị sư huynh đáng ghét kia, lần đầu gặp mặt huynh ấy cũng có dáng vẻ gợi đòn này.
Ta ném một viên đá, ngăn bước chân của hắn ta.
Hắn ta hơi mất thăng bằng, ta khoanh tay lại, liếc nhìn hắn ta: “Thiên Diệp Trấn có vấn đề gì vậy?”
Ta học người hầu của hắn ta, chậm rãi phun ra hai chữ: “Thiếu gia?”
Thiếu niên áo xanh hừ một tiếng, trừng mắt với ta.
Sau một hồi đấu mắt, hắn ta cảm thấy không thú vị, bèn nói với vẻ bố thí: “Thiên Diệp Trấn không cho người ngoài vào, dù là ta cũng không được. Nhìn ngươi thì biết ngay ngươi là người của tu chân giới, chưa vào trấn đã bị xua đuổi cho coi.”
Nói xong, hắn ta dẫn theo người hầu đi về phía trước, hiển nhiên rất không vui vì việc bị chặn ở ngoài.
Dù sao, thiên hạ này có rất nhiều người không có linh căn, người bình thường đều đối đãi với người tu chân như tiểu thần tiên, vậy mà lại có thị trấn không cho người tu chân đi vào?
Ta cúi đầu nhìn đồng phục đệ tử Phù Lăng Tông trên người, lại nhìn bội kiếm bên hông một cái.
Ta cất Ngọc Long kiếm vào trong Nạp Linh giới chỉ, sau đó tìm trong giới chỉ được một chiếc váy lụa màu xanh để thay đồ, cuối cùng, ta lấy gương ra, chỉnh lại đầu tóc thành búi tóc của các cô nương, nhưng nhìn vẫn thấy hơi sắc sảo, bèn cầm bút vẽ lông mày thành dáng cong, gương mặt cũng dịu dàng thêm vài phần.
Đi về phía Thiên Diệp Trấn, trong vòng năm dặm, cảnh sắc dần dần thay đổi, giống như từ Tây Bắc đi đến Giang Nam vậy.
Bão cát dần dần lui khỏi tầm nhìn của ta, đất dưới chân cũng dần ngưng thực, thảm thực vật màu xanh bắt đầu xuất hiện, suối nước róc rách chảy qua bên cạnh ta.
Trông giống như ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thật.
Chờ ta đến Thiên Diệp Trấn thì trời đã tối, miếu thở ở cửa trấn rất cao, xe ngựa ra ra vào vào.
Ta chuẩn bị cất bước vào trong lại bị thủ vệ ngăn lại.
Thủ vệ này năm, sáu mươi tuổi, gương mặt xanh xao: “Là người xứ khác? Đến Thiên Diệp Trấn làm gì?”
Ta chớp chớp mắt, mở miệng bịa chuyện: “Nhà ta bị lũ lụt nhấn chìm, ta tới đây tìm biểu ca của ta để nương tựa.”
Một nhánh cây đánh lên tay ta, trên da nổi lên một vệt màu trắng, ta kêu lên một tiếng, che tay, tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Đôi mắt già nua của thủ vệ nhìn chằm chằm vệt trắng trên tay ta, thấy không có gì thay đổi, ông ta mới thở hắt ra: “Không đổi màu. Hừ, nếu ngươi là người tu chân thì vết đánh sẽ chuyển thành màu đen. Thiên Diệp Trấn chúng ta có linh khí dồi dào, không thể để cho người tu chân vào đây dùng trộm linh khí được.”
May mà trong người ta không có lấy một tia linh khí nào.
Ta lau nước mắt trên mặt: “Vậy bây giờ ta vào được chưa? Ta tìm khắp nơi cũng không còn thân nhân nào khác, còn mỗi mình biểu ca ta thôi… Biểu ca ta ở…”
Ta vắt hết óc để bịa ra chỗ ở của biểu ca.
Ta cụp mắt, nhìn nhánh cây ông ta cầm trên tay.
Cành cây to dài, là tỳ bà diệp.
Thấy ta ngập ngừng, thủ vệ nghi ngờ nhìn ta.
“Biểu ca ta ở ven Thanh hồ…” Có người thay ta bổ sung lời nói dối kia.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, người vừa tới không mặc đồ đen nữa, tay áo dài màu trắng của hắn rủ xuống, bên hông cũng không đeo Như Tịch kiếm, chỉ là gương mặt này ta vô cùng quen thuộc.
Không hiểu vì sao Tạ Như tịch lại xuất hiện ở đây, mà thủ vệ già kia lại lập tức đứng lên, tôn kính nói: “Tạ tiên sư.”
Thủ vệ này vừa nói không cho người tu chân đi vào cơ mà, sao giờ đã lật lọng rồi?
Ta vẫn đang ngơ ngác nhìn, tay nải thắt nơ bướm màu hồng nhạt đeo trên lưng bỗng bị người khác đón lấy.
Tạ Như Tịch vừa xách tay nải vừa nói dối vô cùng thuận miệng: “Đây là biểu muội của ta.”
Thủ vệ vừa gây khó dễ cho ta lập tức tránh sang một bên, nhánh tỳ bà diệp kia cũng đưa cho ta.