Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 13 - Chương 8: Nàng ấy vốn là một cô nương hồn nhiên như vậy




Từ khi ma vực xuất hiện trên nhân gian, Tiên Minh và các tông môn đã đồng lòng nhất trí, bây giờ không phải lúc truy cứu xem sai lầm của ai, việc cấp bách nhất vẫn là giải quyết nạn ma giới.

Nếu như nói, lúc trước Bất Chu Sơn chỉ sụp đổ một góc, ma vật trong đó chạy ra đã làm điên đảo thế gian, thì bây giờ, tình huống còn nguy hiểm hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.

Mỗi lần ma tộc đều tràn ra với số lượng lớn, tấn công có tổ chức, tính mục đích rất mạnh, vô cùng xảo trá.

Mặc dù đối kháng hơi phí sức, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể ứng đối được, giống như ma tộc chỉ đang thăm dò trước trận chiến vậy.

Mọi người đều biết, trong ma vực có một ma thần mới ra đời, hắn vẫn chưa ra tay mà chúng ta đã chật vật đến vậy rồi.

Ngọc Như sư muội vì gia tộc mà vào Tiên Minh, nghe nói làm vậy thì Tiên Minh sẽ ưu ái bảo hộ cho gia tộc nàng ấy nhiều hơn, có lẽ là sợ hãi trước hoàn cảnh xa lạ nên nàng ấy thường xuyên viết thư cho ta, trước giờ đều viết toàn tin vui, không báo tin buồn.

Từ ria mép của Mạnh minh chủ khó coi cỡ nào, cho đến đệ tử mới vô cùng đẹp trai, nàng ấy đều viết vào trong thư.

Nàng ấy vốn là một cô nương hồn nhiên như vậy.

Nhưng sao ta có thể không biết, gần đây Tiên Minh liên tục thất bại, hao tổn vô số người, nhị sư huynh Tống Lai luyện dược ở Tiên Minh cũng vội vàng nói với ta: “Cả đời ta chưa bao giờ thấy nhiều thương binh như vậy, hình dạng vô cùng đáng sợ, hầu hết những người bị nhiễm ma khí đều không cứu được.”

Huynh ấy vốn là người thích cười, bây giờ lại chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi lên.

Thư của Ngọc Như sư muội cũng không gửi đều nữa, nhiệm vụ của nàng ấy rất nhiều, cách một đoạn thời gian mới có thư đưa tới.

Nàng ấy vội vàng viết mấy chữ: “Sư tỷ, xin giúp đỡ, Đoạn Bối Sơn gặp nguy, Tiên Minh không trợ giúp được.”

Từ trước đến giờ, nàng ấy không thích làm phiền người khác, e là bây giờ đã đến bước đường cùng rồi.

Lý Ngư Châu ngăn cách trên biển, chiến hỏa bình thường sẽ không lan tới bên này.

Ta bàn giao mọi chuyện cho các trưởng lão trong tộc, sau đó dẫn theo người, ngồi thuyền phương đi tới Đoạn Bối Sơn.

Đoạn Bối Sơn bị lửa lớn thiêu đốt, cây cối ở đó đã cháy rụi, ma vật bên ngoài không tấn công vào, chỉ rảnh rỗi bao vây ở đó, ép đám người Tiên Minh tự chui ra.

Ta không tiện xung đột chính diện cùng đám ma tộc này, bèn dựa theo thế núi hiểm trở bò vào trong, cuối cùng tìm được bọn họ ở trong một sơn cốc.

Ngọc Như đang làm pháp quyết chữa thương cho một người Tiên Minh, đáng tiếc, linh lực đã dùng hết mà vẫn không chữa được, chỉ có thể dùng thắt lưng băng bó qua loa vết thương.

Người trong sơn cốc đều bị thương, tình huống vô cùng bi thảm.

Thế lửa bên ngoài đã lan đến gần, bọn họ chỉ có hai kết cục, một là bị lửa ép chạy ra ngoài, trúng kế của ma tộc, hai là ngồi chờ chết, bị lửa lớn thiêu sạch, ma tộc sẽ lên núi kiểm tra.

Khi ta lên sơn cốc đúng lúc nghe thấy Ngọc Như mắng chửi người: “Tiên Minh khốn kiếp, đã sớm bóp nát lệnh bài cứu viện mà bây giờ vẫn không có hồi âm.”

Có một người lên tiếng: “Nếu Kiếm Quân vẫn còn ở đây thì làm gì có chuyện như vậy xảy ra.”

Người bên cạnh bỗng chặn lại: “Kiếm Quân cái gì? Rõ ràng là ma thần chưa xuất thế thì có! Chuyện hôm nay chắc chắn cũng có liên quan đến hắn! Kế hoạch của chúng ta chu toàn như vậy, sao lại bị đoán ra được? Chỉ có hắn mới có khả năng này!”

Ta gõ vào vách đá, người trong cốc lập tức cầm binh khí trong tay lên, cảnh giác nhìn về phía ta.

Ngọc Như là người đầu tiên phản ứng lại, kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn ta: “Triều Châu sư tỷ?”

Ta khẽ gật đầu: “Phải. Ta tới cứu muội.”

Ngọc Như chạy đến, ta phát hiện ra trên mặt nàng ấy có thêm một vết thương, rạch từ khóe mắt đến khóe miệng, gương mặt vốn đáng yêu lại trở nên vô cùng tiều tụy.

Nàng ấy vô thức xoa xoa tay, che giấu sự khổ sở nơi đáy mắt: “Đừng lo, chỉ cần có thể trở về là sẽ khỏi thôi. Bọn họ còn bị thương nặng hơn muội nhiều. Vừa nãy bọn họ cảm thấy đã rơi vào đường cùng, nhưng mắt trái muội cứ nháy liên tục, muội biết ngay, sư tỷ mà muội thích nhất chắc chắn sẽ tới cứu muội.”

Trong đội của ta vừa khéo có một người chuyên tu thuật pháp chữa trị, ta bèn sai hắn chữa sơ qua cho mấy người bọn họ.

Ngọc Như sư muội lập tức kể lại tình hình với ta: “Ba ngày trước nhận được tin tức, bọn muội định đến phục kích ma tộc ở Đoạn Bối Sơn, không ngờ lại bị bọn họ biết được, sớm chiếm mất tiên cơ. Trong Tiên Minh liên tiếp xảy ra mấy chuyện như vậy, giống như là… có gian tế.”

Trong cốc cũng không còn mấy người, chúng ta bèn đi về theo lối cũ.

Mỗi người cầm một thủy linh châu của Lý Ngư Châu, có thể tránh thoát ngọn lửa kia, đây là do luyện khí sư trong châu sáng chế ra sau trận lửa lớn kia, quả thật rất có đất dụng võ.