Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 11 - Chương 7: Bảo vệ thiên hạ thái bình




Rất nhanh, có người cẩn thận mở mấy tầng phong ấn của một chiếc rương ra, khi lấy ra chiếc Tiêu Hồn Đinh đầu tiên, trời đất quay cuồng, vừa nắng chói chang đã chuyển thành mây đen kín trời.

Mạnh minh chủ cầm cây Tiêu Hồn Đinh đầu tiên, tự mình đóng vào người Tạ Như Tịch. Không biết đau đớn cỡ nào, chỉ thấy toàn thân hắn run rẩy, xích sắt trói tay chân hắn vang lên tiếng leng keng.

Tạ Như Tịch ngẩng đầu lên, đối mặt với ta.

Xung quanh đều là tiếng reo hò, hào hứng vì tà ma bị trừng phạt, nhưng ta và đại sư huynh chỉ yên lặng nhìn xuống.

Cơn mưa đầu hạ rào rào đổ xuống, mọi người đều dùng linh lực hộ thể, chỉ có Tạ Như Tịch ướt sũng.

Chín mươi tám cây Tiêu Hồn Đinh cũng bị đóng vào người hắn.

Ma văn ở khóe mắt đã hiện lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không giãy giụa.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gân xanh nổi lên, xích sắt lắc lư trong gió, đám người lại không nói thêm câu nào, chỉ khinh miệt nhìn Kiếm Quân từng cao không với được kia rơi vào trong bùn đất.

Ta từng hỏi Tạ Như Tịch: “Kiếm của ngươi để bảo vệ ai vậy?”

Tạ Như Tịch đáp: “Bảo vệ thiên hạ thái bình.”

Ta trông thấy một con huyền phượng bị thương, gân mạch hủy hết nằm trên đài cao.

“Vì sao hắn không động đậy?” Ta khẽ hỏi.

Đại sư huynh im lặng một lúc rồi nói: “Từ giờ về sau, gân mạch hắn đã triệt để đứt đoạn, trở thành phế nhân, nhất là xương cổ tay phải, gần như vỡ vụn, không có khả năng lành lại.”

Ma khí chạy tán loạn dưới da thịt hắn, bí mật mà Tạ Như Tịch che giấu nhiều năm như vậy cũng bị bóc trần.

Không biết qua bao lâu, người xung quanh đều tản đi, chỉ còn người Tiên Minh đứng trông coi cạnh Tru Ma Đài.

Ta bị thương chưa lành, gió lớn thổi tới, ho khan hai tiếng.

Đại sư huynh vịn ta đi xuống khỏi lầu cao: “Đi xem hắn chút đi.”

Huynh ấy mở một chiếc dù màu xanh ra, ngăn mưa chắn gió, giúp ta đến gần Tru Ma Đài.

Khi còn cách một đoạn, huynh ấy mới buông tay ta ra.

Người của Tiên Minh trông coi xung quanh vốn muốn ngăn cản, đại sư huynh lại đưa dù cho ta, ra ngoài nói vài câu với bọn họ, sau đó không ai ngăn cản ta nữa.

Ta đi một mình lên Tru Ma Đài.

Đường vân đen trên mặt sàn khẽ sáng lên.

Tạ Như Tịch ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền, mưa và máu chảy dọc theo mặt hắn.

Từ trước đến giờ, hắn là người rất giữ chữ tín, dù gọt thịt cạo xương, phế bỏ tu vi, gân mạch đứt gãy, trở thành phế nhân, hắn cũng không nhập ma.

Mưa to làm mờ tầm mắt, ta nói: “Tạ Như Tịch, ta thay tu chân giới cảm ơn ngươi, ngươi là anh hùng. Chỉ là thời điểm này rất nhạy cảm, tu chân giới cũng không thể chấp nhận ngươi. Nhưng con người mà, ai cũng có số mệnh riêng. Cho dù là bán ma, cũng có cách sống của riêng mình. Cuộc đời của ngươi vẫn còn dài, cứ cố gắng thì đến một ngày nào đó ngươi cũng có thể tìm được lối đi của mình.”

Ta cho rằng hắn không nghe thấy ta nói, nào ngờ lông mi Tạ Như Tịch khẽ rung lên, hắn đáp: “Ừ.”

Mưa lớn khiến ta không giữ vững được cây dù nữa, một giọt nước mưa rơi trên mặt ta, ta nói với hắn: “Vậy ta đi đây.”

Hắn nói: “Ừ.”